Vân Thâm Bất Tri Xứ - Minh Thất
Một hồng y nữ tử thanh mảnh nằm trên đài chiêu hồn, chẳng hề chú ý đến ánh mắt lạnh lẽo chuẩn bị rút kiếm của Lam Vong Cơ.
Nữ tử không sợ hãi, ngược lại lạnh lùng mà mở miệng nói: " Công tử, ta chưa bao giờ hại người, công tử muốn diệt ta, e là không đúng với đạo nghĩa huyền môn."
Đôi mắt lưu li lãnh đạm không hề gợn sóng nhìn mắt nữ tử, xác nhận nữ tử kia trên người không có oán khí lẫn sát khí, liền thu Tị Trần về bên hông, âm thanh lạnh lùng nói" "Ngươi là vật gì, vì sao lại đến?"
Y vốn dĩ đi tuần đêm, ngang qua Minh Thất lại phát hiện Minh Thất có dị động, tiến vào thì gặp cảnh tượng này.
" Thế gian vạn vật đều có nguyên do~" Nữ tử cười ngả ngớn. từ trong lòng lấy ra một miếng ngọc bội, mặt trên có khắc vân văn của Lam Thị, còn khắc một chữ, là tên của một vị tổ tiên Lam gia. "Ta đều không phải là tà ám mà là một thiên linh địa trạch chi vật, tên là Tố, trăm năm trước đột phá tu vi bình cảnh từng chịu ân của tổ tông nhà các ngươi, trăm năm sau rốt cuộc tu thành chính quả, hôm nay đến đây là để báo ân."
Nữ tử từ đài chiêu hồn nhảy xuống, bước chân nhẹ nhàng đi đến bên Lam Vong Cơ "Tiểu công tử ngươi cùng lão tổ tông đều tuấn tú thanh lãnh như nhau."
Lam Vong Cơ nhìn cái ngọc bội kia, xác nhận là vật của tổ tiên, hỏi: "Ân báo như thế nào?"
Nữ tử khẽ cười một tiếng, "Nhân thế rất nhiều tiếc nuối, tâm ý khó lặng, thế gian trăm ngàn hồi tiếc tạo thành ta, mọi người muốn trở về quá khứ, đều là vì tố, công tử...trong lòng có hối tiếc. Ta liền có thể đưa công tử quay ngược thời gian, bắt đầu lại từ đầu."
Lam Vong Cơ thần sắc chợt rung động một chút, nhớ đến vị đạo lữ đang ngủ nhiều ở Tĩnh thất không khỏi lắc đầu: " Tâm ý ta đã bình, không cần quay về."
Ánh mắt nữ tử bỗng nhiên sắc bén, vòng ra sau lưng Lam Vong Cơ, tay xoắn lọn tóc của mình, "Công tử tâm ý đã bình, nhưng người trong lòng vốn đã ý nan bình đâu, ngài không lo lắng cho người trong lòng sao? Lam gia mấy ngàn gia quy trừ đào tạo ra Huyền môn danh sĩ, chính là toàn dưỡng ra kẻ si tình, trăm năm qua ta đã tường."
Lam Vong Cơ trầm mặc, cho dù là Vân Thâm Bất Tri Xứ quá là thái bình, Ngụy Anh cũng thường xuyên mộng khuya bừng tỉnh, sau đó ra sức ôm lấy y, thẳng đến khi xác nhận y còn còn ở bên người mới có thể chậm rãi ngủ trở lại.
Trong lòng Ngụy Vô Tiện, chung quy có rất nhiều tiếc nuối.
Suy nghĩ một lát, mở miệng nói: "Nếu trở về, người ở hiện tại làm thế nào, có gì không tốt?"
"Cùng trở về, người chết thì sống lại. Chẳng qua bọn họ mất hết ký ức, nhớ rõ chỉ có ngươi, một mình ngươi cố gắng xoay chuyển, nếu thành, tắc nghịch chuyển càn khôn, nếu không thành, thống khổ sẽ đến, có thể càng trầm trọng hơn.Việc ở thế gian, bứt dây động rừng, Hàm Quang Quân cũng hiểu rõ đạo lý này. Nói đến cùng, việc ta làm cũng chỉ là đưa ngươi về quá khứ, chẳng qua ngươi biết trước tương lai, đương nhiên, nếu lúc đó phát hiện mình thân cô thế cô, cái gì cũng không làm, sự việc bất qua lại trải qua như cũ, vẫn có thể cùng vị đạo lữ của ngươi ở bên nhau." Nữ tử khẽ cười, khẩu khí lại thập phần bình đạm, tỷ như chỉ kể lại một sự thật.
" Đương nhiên, ta tin tưởng Hàm Quang Quân nhất định có thành tựu."
Lam Vong Cơ yên lặng tử hỏi một chút, liền gật đầu đồng ý:" Có thể"
Thấy Lam Vong Cơ gật đầu, lại vòng ra sau lưng hắn, kề tai hắn:" Bất quá thì,.....ta thập phần thích người Lam gia các ngươi, có thể lén cho ngươi vài cái tiểu xảo."
Lam Vong Cơ dùng ánh mắt dò xét nhìn nàng một cái.
Nữ tử chỉ cười không nói, lại trở về phía trước Lam Vong Cơ, mặt bỗng nhiên nghiêm túc, miệng niệm niệm vài câu.
Lam Vong Cơ định mở miệng nói gì đó, một đạo ánh sáng trước mắt lóe lên, hắn liền mất đi tri giác.
Trước khi mất đi ý thức, y nhớ chính mình còn chưa kịp trở về tấn chăn cho Ngụy Anh, không biết hắn có trở lạnh hay không.
Tố đứng một mình trong Minh thất, đem ngọc bội rơi dưới đất nhặt lên, để vào tay áo, nhớ đến rất nhiều năm trước cũng có một người đầu đội dây buộc trán, thiếu niên không nhiễm bụi trần, không quen không biết vì mình đỡ mấy đạo thiên lôi.
Đột nhiên nhớ lại, đều đã là chuyện của trăm năm trước, tự giễu tự cười, lẩm bẩm: " Ân của Lam gia các ngươi, coi như ta đã báo....."
Sau đó, toàn bộ Minh thất rồi đến cả không gian, một đạo quang lóe lên thu tất cả vào bên ấn đường của Tố.
Tỉnh lại, Lam Vong Cơ phát hiện bản thân đang ở Vân Thâm Bất Tri Xứ - Tĩnh thất, ngoài cửa sổ cây ngọc lan đang tỏa hương, ngẫu nhiên có một con chim điểu xẹt ngang phía chân trời.
Đi đến trước gương đồng nhìn chính mình trong gương, ước chừng vóc người tầm mười lăm mười sáu, vận chuyển linh lực một chút, lại phát hiện linh lực không khác gì mấy chục năm sau.
" Đây là tiểu xảo đã nhắc đến sao?" Lam Vong Cơ nghĩ thầm.
Mặc quần áo xong, bước ra khỏi cửa phòng, nhìn thấy khắp nơi là Vân Thâm Bất Tri Xứ chưa trùng tu, lại đi Lan thất nhìn thoáng qua lịch treo tường, mới xác định thời gian hiện tại.
Trong lòng âm thầm suy tính một chút, còn bảy ngày, Ôn thị liền đến, thiêu rụi Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Ngụy Vô Tiện lúc này hẳn là còn ở Vân Mộng tiêu dao tự tại, tuy rằng hiện tại tu vi bản thân không thấp, nhưng song quyền khó địch bốn tay, chưa chắc có thể ngăn chặn họa Ôn thị, việc cấp bách là hồi huynh trưởng cùng thúc phụ mang đồ vật Tàng thư các dời đi, sau đó tu bổ cấm chế của Vân Thâm Bất Tri Xứ, tận lực giảm bớt tổn thất.
Nghĩ đến đây, liền hướng Hàn thất bước đi.
"Huynh trưởng, thúc phụ." Lam Vong Cơ đi vào Hàn thất, Lam Hi Thần đang cùng Lam Khải Nhân ở trong phòng đánh cờ, đối hai người hành lễ.
Nhìn thấy Lam Vong Cơ đến, Lam Hi Thần buông quân cờ màu trắng xuống, nghi vấn hỏi: "Vong Cơ hôm nay như thế nào lại đến đây?"
Lam Vong Cơ suy nghĩ một lát, quyết định bẩm báo sự thật: "Huynh trưởng, thúc phụ. Vong Cơ khoảng hai mươi năm sau quay trở về thời gian này, bảy ngày sau Ôn thị sẽ dẫn người thiêu đỏ Vân Thâm Bất Tri Xứ, huynh trưởng thân mang cầm phổ mất tích, thúc phụ trọng thương, phụ thân.....qua đời, Vong Cơ đến đây, hy vọng huynh trưởng cùng thúc phụ nhanh chóng di dời Cấm thất tại Tàng thư cát, tăng cường cấm chế của Vân Thâm Bất Tri Xứ."
Lam Hi Thần cùng Lam Khải Nhân thất sắc kinh ngạc, lại nghĩ tính khí Lam Vong Cơ tuyệt đối không thể dùng loại chuyện này hồ ngôn loạn ngữ, hai người liếc nhau, sau đó Lam Khải Nhân mở miệng nói:" Vong Cơ, việc này ngươi nói.... có thật không?"
Lam Vong Cơ quỳ xuống, trước mặt hai người đưa tay ra, "Sự tình trọng đại, Vong Cơ không dám vọng ngôn. Huynh trưởng, thúc phụ có thể tra xét linh lực của Vong Cơ, liền biết thật giả."
Dò xét một phen, Lam Hi Thần cùng Lam Khải Nhân đều không thể tin được, linh lực trên người Lam Vong Cơ tuyệt không phải trên người thiếu niên chưa cập quan có thể có được, không có vài chục năm dốc lòng tu luyện, tuyệt đối không thể đạt được."
Hai người thu hồi tay, Lam Hi Thần vẫn khó tin được, hỏi: " Chưa bao giờ nghe qua trận pháp đảo ngược thời gian, Vong Cơ như thế nào làm được?"
Lam Vong Cơ nói ra tao ngộ của mình tại Minh thất, Lam Khải Nhân nghe qua vuốt râu trầm tư nửa khắc, gật gật đầu: "Xác thực có nghe nói Lam gia ta có một vị tổ tiên, từng cứu một nữ tử, là một Thiên sinh địa linh thần, có thể quay ngược thời gian, nhưng năm đó độ kiếp không thành, chỉ có thể ở lại nhân gian, đợi nàng phi thăng lần thứ hai, tổ tiên đúng là cứu nàng một mạng khi phi thăng thất bại. Nữ tử xin một khối ngọc làm tín vật, hứa hẹn ngày sau báo ân."
Lam Hi Thần từ vẻ mặt kinh ngạc khôi phục lại vẻ nhu hòa thường ngày, tươi cười còn mang theo ba phần vui mừng: "Vong Cơ kỳ ngộ lần này, cũng là tổ tiên phù hộ."
Lam Vong Cơ lại hành lễ, nói: "Vong Cơ lần này trở về, một là ngăn cản tai họa kia phát sinh, hai là vì đạo lữ của Vong Cơ."
"Đạo lữ???"
" Vâng, đạo lữ của Vong Cơ gặp họa Ôn thị, cửa nát nhà tan. Lại vì báo ân dưỡng dục, mổ Kim Đan báo đáp ân tình, bị Ôn thị ném vào Loạn Táng Cương, bất đắc dĩ tu quỷ đạo, lại có công chinh phạt Ôn thị, sau này vì báo ân vị y sư năm đó mổ đan, mọi người thóa mạ, trời xui đất khiến, thân nát hồn tan." Lam Vong Cơ nghĩ đến đủ loại sự tình kiếp trước Ngụy Vô Tiện trải qua, trong mắt không ngăn được toát ra một tia đau xót.
Lam Khải Nhân đưa chén trà nhỏ lên, trầm giọng nói: " Sự tình như vậy xem ra quả thật là một vị trọng tình trọng nghĩa."
Lam Hi Thần nói: " Không biết vị tiên tử này chúng ta có biết qua?"
" Đều không phải là tiên tử, Vong Cơ đạo lữ, Vân Mộng Giang thị thủ đồ Ngụy Anh, Ngụy Vô Tiện."
- -Bang!
Chén trà trong tay Lam Khải Nhân rơi xuống đất vỡ toang.
"Vong Cơ, ngươi, ngươi, ngươi nói cái gì???"
Lam Vong Cơ gằn từng chữ: "Đạo lữ tương lai của Vong Cơ, cũng là đạo lữ kiếp này, duy nhất một người, là Vân Mộng Giang thị đại đệ tử, Ngụy Anh."
" Ngươi, ngươi, các ngươi đều là nam tử! Hơn nữa người này càn bướng hồ đồ, bất hảo khiêu thoát, các ngươi như thế nào, như thế nào, ai!" râu Lam Khải Nhân tựa như muốn cong lên, một tay không ngừng run rẩy chỉ vào Lam Vong Cơ. Lam Hi Thần một bên thấy vậy vội vàng đi đến đỡ lấy Lam Khải Nhân cho hắn thuận khí.
" Thúc phụ, Ngụy công tử tuy rằng có chút...có chút...không câu nệ tiểu tiết, nhưng là người có thiên tính, làm người ngay thẳng, mới vừa nghe lời nói của Vong Cơ cũng xác thực là người nặng tình nghĩa. Bọn họ đã trải qua vô số suy sụp, huống chi tổ tiên Lam gia đều không phải không có nam tử chi gian kết làm đạo lữ, thúc phụ chớ có sinh khí." Vừa nói vừa đưa mắt ra hiệu cho Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ lại nữa phần không nhượng bộ, sắc mặt như cũ không đổi, trịnh trọng nói: "Đời này Vong Cơ chỉ lấy một mình hắn, tâm này không đổi, đời này không đổi. Kiếp trước đã cùng Ngụy Anh có phu thê chi thực, nhập gia phả Lam gia, tam bái đã thành, kiếp này còn cầu thúc phụ, huynh trưởng thành toàn."
Lam Vong Cơ hiểu rõ, hiện tại thúc phụ chính là xem Ngụy Anh có điểm không vừa mắt, đại sai chưa đúng thành ( chỗ này không hiểu nên để nguyên), nguyên nhân chính là vì Lam Khải Nhân cương trực công chính trong mắt không chấp nhận được nửa hạt cát, cho dù là tiền kiếp 33 giới tiên, đều không có một giới tiên nào phạt hắn yêu Ngụy Anh, hiện nay không bằng sớm cùng thúc phụ nói rõ.
Lam Hi Thần thấy thế chạy nhanh đến nói: " Vong Cơ, ngươi đi trước đến Tàng thư cát chuẩn bị công việc dời đi, việc này.... Việc này để thúc phụ hảo hảo nghĩ một chút."
Lam Vong Cơ cũng không phải người không biết điều, lại hành lễ, "Vong Cơ cáo lui, mong rằng thúc phụ....thành toàn Vong Cơ." Dứt lời, lại nhìn Lam Hi Thần liếc mắt một cái, rời khỏi Hàn thất, đi đến Tàng Thư Các.
Vân Mộng Liên Hoa Ổ
Ngụy Vô Tiện mơ một giấc mộng.
Trong mộng, một nữ tử áo đỏ đối hắn nói: "Ngươi nguyện ý trở lại quá khứ?"
Ngụy Vô Tiện theo bản năng lắc đầu, " Nhân sinh vốn là nhìn về phía trước vì sao phải quay đầu?"
Nữ tử khẽ cười một tiếng, "Ngươi cùng Lam Nhị công tử trả lời thật giống nhau, nhưng hắn cuối cùng lại vì những tiếc nuối trong lòng của ngươi, một mình quay lại quá khứ, ngươi không lo lắng sao?"
Đồng tử Ngụy Vô Tiện hơi lập lòe một chút "Lam Trạm hắn sẽ không để ta một mình."
Vẻ mặt đồng ý gật gật đầu, ngoài miệng lương bạc nói: "Xác thực đúng là vậy, nhưng quay ngược thời gian, ngươi của hiện giờ cũng không tồn tại. Mà ngươi của quá khứ, tính nết, tác phong như nào, trong lòng ngươi cũng rõ. Ngẫm lại Lam Nhị công tử thật đáng thương, lại muốn chịu một lượt ngôn ngữ chi khổ của ngươi."
Thấy Ngụy Vô Tiện không rên một tiếng, nữ tử lại tiếp tục nói: "Ai, Lam gia đối với ta không thể có ân không báo, nghĩ lại Lam nhị công tử phải một mình quay về đối chọi với tất cả, ta liền cảm thấy ân này báo không trọn vẹn, không bằng ta đem các ngươi cùng nhau trở về. Bất quá ta không cam đoan sẽ phát sinh cái gì, có lẽ ngươi sẽ lại trải qua những điều làm ngươi đau đớn muốn chết đi, có lẽ sẽ không, dù là như vậy, ngươi có bằng lòng hay không?"
Giống như qua thật lâu, lại giống như chỉ vừa qua một cái chớp mắt.
Ngụy Vô Tiện cảm giác bản thân thong thả gật đầu.
Nữ tử nở một nụ cười sắc sảo, giữa mày lóe ra một đạo quang chói mắt nói: " Hahaha, trang sinh hiểu mộng mê hồ điệp, một chữ tình, thật là nan giải a~ Nghĩ đến có Ngụy công tử làm bạn, mặc kệ con đường phía trước bao nhiêu trắc trở, Lam nhị công tử cũng có thể nghịch chuyển càn khôn đi."
Ngụy Vô Tiện lại nghe được nữ tử lẩm bẩm nói: "Bất quá tu vi bây giờ của ta không thể thể chống đỡ được hết thảy ký ức các ngươi, nhưng mà không vội, đã phát sinh sự tình thì không có khả năng không nhớ, Ngụy công tử, hắn nhất định sẽ làm ngươi nhớ ra..."
- ---Tỉnh mộng.
Đầu giường có hai hình vẽ hai người hôn nhau, ngoài cửa sổ truyền đến từng đợt hương hoa sen, Ngụy Vô Tiện xoa xoa mắt, chậm rãi từ trên giường ngồi dậy.
" Mộng cái quái gì...." Gõ gõ đầu, Ngụy Vô Tiện cảm giác bản thân đã quên cái gì đó rất quan trọng, tựa như tâm thiếu đi một khoảng nào đó, nhưng như thế nào cũng không nghĩ ra.
Đi ra khỏi phòng, vừa đến lúc các sư đệ đang ở giáo trường huấn luyện, âm thanh ồn ào rất xa truyền đến, rõ ràng mỗi ngày đều sẽ nghe được âm thanh này, vậy mà Ngụy Vô Tiện cảm thấy bản thân giống như rất lâu chưa nghe được.
Hình như là giống với sự tình đời trước
" Chẳng lẽ là ngủ nhiều rồi, bản thân ngủ đến ngốc rồi?" Ngụy Vô Tiện lắc đầu, tản bộ hướng đến giáo trường, quyết định đi " quan tâm" các sư đệ một chút, vừa mới đi được hai bước, bả vai đã bị một người chụp mạnh.
"Ngụy Vô Tiện, ngươi lại dậy muộn, chờ nương ta thấy được lại phạt ngươi quỳ ở từ đường, đến lúc đó đừng có mà khóc lóc cầu xin ta cõng ngươi trở về!" Giang Trừng ôm tam độc đứng ở phía sau hắn, vẻ mặt khó chịu.
"Sư muội, ngươi không phải cũng không đến giáo trường, Ngu phu nhân muốn phạt khẳng định phạt cả hai, ta mới không....sợ." Ngụy Vô Tiện xoay người nhìn Giang Trừng kia một khắc, bỗng dưng nghẹn lời, sao lại thế này, thế nào nhìn đến Giang Trừng cư nhiên lại có cảm giác muốn khóc?
Giang Trừng bị Ngụy Vô Tiện nhìn bằng ánh mắt khó miêu tả cả người nổi da gà, đẩy hắn một cái "Đừng có gọi ta là sư muội!!! Ngụy Vô Tiện, ngươi nhìn cái gì!!!!"
Cái đẩy này làm hắn phục hồi tinh thần, khó lại ngượng ngùng gãi gãi đầu, thuận miệng cười vài cái lừa gạt Giang Trừng cho qua, liền đi theo Giang Trừng đến giáo trường.
"Ta hôm nay rốt cuộc là làm sao vậy, như thế nào lại đi cả nửa ngày nhìn chằm chằm Giang Trừng, rõ ràng mỗi ngày đều nhìn gương mặt hắn thế này, như thế nào lại có cảm giác....rất lâu rồi không thấy?" Vừa đi vừa nghĩ, thập phần khó hiểu. Nhưng hắn từ trước đến nay không phải loại người thích suy nghĩ quá nhiều, một hồi liền đem việc này vứt sau đầu, nhảy nhót ồn ào muốn đem các sư đệ đi bắn diều.
Nhìn con diều bay cao trên trời, Lục sư đệ lại vì bắn không trúng mà có chút buồn rầu, Ngụy Vô Tiện cười vỗ vỗ bờ vai hắn, thiếu niên một thân tử y giương cung lên bắn, một phát ngay giữa. Con diều lung lay từ trên trời rơi xuống, Ngụy Vô Tiện đứng bên hồ lẳng lặng nhìn, hương hoa sen theo gió tỏa khắp nơi, nước trong hồ lóng lánh, Ngụy Vô Tiện nhìn cảnh sắc này mười mấy năm, trước mặt không biết tại sao lại xuất hiện một thân ảnh.
Người nọ một thân bạch y, lưng đeo cầm, hông đeo bội kiếm, đầu đội đai buộc trán, thời điểm nào cũng như vậy thẳng tắp đĩnh bạt, gương mặt lạnh lẽo cự người vạn dặm, thanh âm lại hết sức dễ nghe, người khác đều gọi hắn là Ngụy công tử, Ngụy Vô Tiện, duy chỉ có người nọ gọi hắn....
Ngụy Anh.
Hình bóng người nọ như con diều xa xa biến mất, Ngụy Vô Tiện vươn tay muốn bắt lấy hình bóng nọ, lại chớp chớp mắt, chỉ thấy con diều lẳng lặng rơi xuống.
Ngụy Vô Tiện giật mình thu hồi tay, thầm nghĩ: "Ta hôm nay thật là thấy quỷ, như thế nào lại nhớ đến tiểu cố bản kia."
Nhìn hướng con diều rơi xuống, ánh mặt trời nhàn nhạt, trong lòng lại ẩn ẩn một cảm giác mưa gió sắp đến.