Anh bình tĩnh nhướng mày, lòng bàn chân dẫm chân ga càng sâu hơn.
Vu Mộc Hi lo lắng một bàn tay biến thành hai tay bắt lấy anh cánh tay.
Mười phút sau, xe tiến vào trạm xăng dầu, trái tim cô lúc này mới đập bình thường trở lại, nhưng lông mày lại nhíu chặt, “Tiểu Ly Tử, năm ngoái em mới lấy được bằng lái, chị cảnh cáo em, lần sau không được phép lái nhanh như vậy…….”
“Cô thấy kỹ thuật lái xe của tôi vừa rồi thế nào?” Lệ Thịnh Quân ngắt lời cô.
Vu Mộc Hi sửng sốt, “Ừm…… So trước kia có tiến bộ, nhưng…….”
“Không phải vấn đề, tôi cũng không có đi quá tốc độ, vi phạm luật giao thông.” Lệ Thịnh Quân nhàn nhạt nói.
Vu Mộc Hi nhất thời bị chặn họng, không biết nên dạy dỗ anh như thế nào. Đúng lúc đến lượt xe của bọn họ đổ xăng, cô vội vàng móc ra ba tờ tiền mặt đưa cho anh.
“Không cần.” Lệ Thịnh Quân từ trong túi mình móc ra bốn tờ tiền mặt.
Cửa sổ xe mở ra, bác gái ở trạm xăng dầu hỏi: “Xăng 93 phải không?”
“98.” Lệ Thịnh Quân nhàn nhạt nói.
Vu Mộc Hi ngây ngốc, nhanh chóng nói với bác gái: “Không, không phải, 93.”
Lệ Thịnh Quân ánh mắt tràn ngập cường thế, “xăng 98.”
Đùa nhau à? Đời anh chưa từng có mấy chữ “xăng 93” này trong từ điển.
Bác gái bực bội, “Tên nhóc, các người rốt cuộc muốn đổ xăng gì, nhanh lên, phía sau còn có rất nhiều xe cần đổ xăng.”
“93, 93, em trai tôi không hiểu xe lắm.” Vu Mộc Hi thấy tình thế cấp bách, trực tiếp nghiêng nửa người về phía vị trí ghế lái thò đầu ra nói, một bàn tay cô đặt ở trên cửa sổ vị trí ghế lái, một bàn tay đặt ở trên vai phải Lệ Thịnh Quân.
Lệ Thịnh Quân mí mắt giật giật, ngực người phụ nữ vừa hay đối diện với gương mặt anh.
Trước khi đi ra ngoài, Vu Mộc Hi quá vội vàng, bên trong còn mặc chiếc váy màu xanh da trời, bên ngoài là bộ đồ kẻ sọc màu cà phê nhưng chưa cài cúc, lúc này xương quai xanh mang theo hương thơm, cảnh tưởng đầy kí©ɧ ŧɧí©ɧ xông thẳng vào mắt anh.
Lệ Thịnh Quân hít một hơi thật sâu, vốn đang muốn mở miệng ngăn cô lại, hiện tại một chữ cũng không muốn nói.
93 thì 93.
Trước kia không có chữ này, hiện tại vẫn có thể thêm vào từ điển của anh.
Chỉ là anh không nghĩ tới, nhìn gần như vậy, làn da của người phụ nữ này quả thực vô cùng mịn màng, còn có một mùi thơm nhàn nhạt tao nhã…….
Anh nắm chặt tay mình.
“Phiền các người nhanh mở nắp bình xăng ra.” bác gái cầm gậy đổ xăng đi qua nhắc nhở.
Vu Mộc Hi vội vàng vỗ vai Lệ Thịnh Quân, “Nhanh mở nắp bình xăng.”
Lệ Thịnh Quân tâm tình phức tạp nheo mắt, “Ở đâu?”
Loại xe cấp thấp này anh thật sự tìm không thấy vị trí mở nắp bình xăng.
“Chị đã nói sớm biết nên để chị lái.” Vu Mộc Hi lại di chuyển cơ thể, cong lưng cúi xuống, đưa tay xuống chạm vào mấy cái nút dưới vô lăng.
Bởi vì dáng người Lệ Thịnh Quân quá cao, chân anh chiếm diện tích quá nhiều, Vu Mộc Hi nửa ngày cũng không với tới, chỉ có thể áp thân trên lên eo và đùi của Lệ Thịnh Quân.
Lệ Thịnh Quân gần như phát điên rồi.
Trước đây anh đã cố gắng hết sức chịu đựng, nhưng người phụ nữ này không hề có ý thức tự giác.
Hiện tại còn đổ thêm dầu vào lửa.
Cho dù hiện tại là ở trạm xăng dầu, nhưng loại "dầu" này có thể tùy tiện thêm sao?
Rốt cuộc phải nói với cô bao nhiêu lần rằng anh cũng là một người đàn ông bình thường.
Anh sắp mất bình tĩnh.
Lệ Thịnh Quân kéo mạnh cô ra, “Tôi đi vệ sinh. Sau khi đổ xăng xong thì lái xe ra ngoài đợi tôi.”
Vu Mộc Hi còn chưa lấy lại tinh thần đã thấy bóng lưng anh xuống xe rồi dùng sức đóng sầm cửa xe.
Cô nhìn những chiếc xe đang xếp hàng ở sau, đành phải cởi bỏ đai an toàn, vòng đến ghế lái.