Đôi mắt đen láy kia giống như vực sâu muốn lôi kéo cô đi vào.
“Đừng làm nữa, vẫn còn sớm, đi theo tôi, tôi có một người bạn là nhà tạo mẫu.”
Lệ Thịnh Quân rút máy uốn tóc, lôi cô ra phòng khách.
“Tiểu Ly Tử, chị mặc cái này là được rồi.”
Vu Mộc Hi vươn ra một cái tay khác kéo cổ tay anh, “Chị hiểu ý tốt của em, nhưng bộ đồ này dù sao cũng là thuộc BST thời trang cao cấp của FENDI năm ngoái, cả thế giới cũng chỉ có mấy chục bộ.”
Cô hiểu Tiểu Ly Tử là có ý tốt, nhưng dù bạn bè của anh giỏi đến đâu, cũng còn lâu mới có thể so sánh với nhà thiết kế của FENDI. Cho dù có lỗi thời vẫn tốt hơn mặc một chiếc váy bình thường.
Lệ Thịnh Quân nhàn nhạt “Ồ” một tiếng.
BST thời trang cao cấp của FENDI rất cao cấp sao? Sao anh không thấy thế? Anh còn thấy chướng mắt, “Hóa ra còn có tận mấy chục bộ. ”
“Cái gì gọi là ‘còn có tận mấy chục bộ’, cả thế giới nhiều người như vậy tranh giành mấy chục bộ đó, em cho rằng người bình thường có thể tùy tiện lấy được à? Nếu không phải vì chị đã từng rất nổi tiếng…….”
“Tôi có thể cho cô mặc chiếc váy đặt làm riêng của Cynthia, chỉ có một chiếc duy nhất trên thế giới.” Lệ Thịnh Quân cắt ngang cô đang thao thao bất tuyệt.
Vu Mộc Hi sửng sốt, “Cynthia, em nói chẳng lẽ là Cynthia tốt nghiệp Học viện thời trang Polimoda của Ý, ba năm trước nhận giải thưởng lớn nhất của LVMH nổi tiếng thế giới?”
“Ừ.”
Anh cũng không hiểu biết giới thời trang, chỉ là mơ hồ nghe Hoắc Đình Diễn nói qua, ba năm trước Tư Đồ Mạn đã từng nhận được giải thưởng gì đó, chắc là cái này.
“Cái gì mà ‘hình như là’, Tiểu Ly Tử, đừng đùa nữa.” Vu Mộc Hi lắc đầu, căn bản không tin, “Sao em có thể quen biết với Cynthia.”
“Tôi không cần phải lừa cô.” Lệ Thịnh Quân mắt sáng như đuốc nhìn cô.
Vu Mộc Hi bị ánh mắt anh mê hoặc, hơi hơi tin.
Cho đến khi bị anh lôi kéo đi vào thang máy, cô cảm thấy mình muốn phát điên rồi, lúc này mà cô còn tin rằng em trai mình quen biết Cynthia.
Cô thật sự rất muốn quay lại, nhưng khi nhìn thấy sườn mặt tắng trẻo sạch sẽ chân thật đáng tin của anh, cô không nói nên lời.
Bỏ đi, dù sao thời gian còn sớm, để cho anh làm loạn đi, hiếm thấy anh có ý tốt.
Thang máy đến bãi đỗ xe, Lệ Thịnh Quân trực tiếp duỗi tay về phía cô, “Chìa khóa xe.”
Vu Mộc Hi ẩn ý nói, “Cái này…… Vẫn là để chị lái đi, em cũng mới lấy được bằng lái không bao lâu.”
“Nhanh lên, tôi không có thói quen để phụ nữ lái xe.” Lệ Thịnh Quân dứt khoát nói, dù sao lần trước khi anh từ bệnh viện ngồi xe của cô lái về, đã là giới hạn của anh rồi.
“……”
Nima: Nói cứ như anh đã từng là tài xế rất nhiều lần vậy. Còn nữa, trước kia số lần anh ngồi xe tôi lái còn ít sao?
Vu Mộc Hi thật sự cạn lời, nếu không phải vẫn là gương mặt của Tiểu Ly Tử, cô sẽ nghi ngờ có phải anh là người khác cải trang thành hay không.
Không chịu nổi ánh mắt đe dọa của anh, cuối cùng cô vẫn giao chìa khóa xe ra, “Em lái chậm một chút.”
Kéo mở cửa ghế lái, Lệ Thịnh Quân là cau mày ngồi vào, Đây chắc chắn là chiếc xe tồi tệ nhất mà anh từng đi, trần xe quá thấp, đôi chân dài phía dưới của anh cũng không thể duỗi, chân ga cũng không đủ nhanh nhạy.
“Xe hết xăng rồi, đợi chút qua trạm xăng đi.” Vu Mộc Hi nhắc nhở.
Lệ Thịnh Quân khởi động xe, chiếc POLO nhỏ nhanh nhẹn lao đi hòa vào dòng xe cộ, Vu Mộc Hi bắt lấy cánh tay anh lo lắng đề phòng, “Lái chậm một chút, lái chậm một chút, vừa rồi suýt nữa đâm phải rồi.”
“Sẽ không.” Lệ Thịnh Quân trầm tĩnh phun ra hai chữ, ánh mắt liếc nhìn bàn tay trên cánh tay, trên tay không mang trang sức gì, móng tay sạch sẽ, làn da trắng nõn như ngọc.