Thập Niên 70: Ra Khỏi Đại Tạp Viện

Chương 64: Cục than đá (3)

Trong Đại tạp viện chính là như vậy, có hơn chục hộ, đủ mọi hạng người, nhưng chỉ cần có việc nhờ, nói một tiếng thôi mọi người đều sẽ giúp.

Khi Cố Thuấn Hoa đang ăn cơm tối, thì thấy lão Phan cùng lão Hoắc đã qua tới, trong một khoảng thời gian ngắn, vậy mà bọn họ đã có thể liên hệ được với hai chiếc xe ba gác.

Hai xe ba gác này là của trạm phân phối thực phẩm phụ, không phải thực phẩm chủ yếu. Thực phẩm phụ của công ty lương thực không chủ yếu của huyện được lưu trữ trong trạm phân phối, xe ba gác có nhiệm vụ kéo thực phẩm phụ đến các hợp tác xã. Thường thì xe ba gác ở trạm phân phối sẽ đi qua các ngõ ngách, gặp người trạc tuổi sẽ cùng nhau tán gẫu, lâu dần thành quen, lần này lão Hoắc hứa cho mấy người bọn họ hai mươi viên than đá, bọn họ hứa giúp kéo chuyến này. Lái xe thì đều đã sẵn sàng.

Cố Thuấn Hoa nghe được điều này đương nhiên thấy rất tốt, bớt được bao nhiêu công. Vậy là bọn họ lại quay ra thương lượng xem nên để than ở đâu, lấy cát ở chỗ nào, và làm thế nào để nghiền than đá thành vụn, để làm thành những viên than nắm.

Những việc này đều đáng lo, nhưng mọi người cùng nhau nghĩ biện pháp, chuyện tự nhiên sẽ dễ giải quyết thôi.

Trong thời gian một buổi tối thôi đã đi mấy nhà liền, cuối cùng mọi thứ đã được sắp xếp đâu ra đấy.

Trong đó khó tránh khỏi có mấy nhà tỏ ý rằng, đến lúc đó họ sẽ dựa theo giá than ở xưởng sản xuất để đưa thêm tiền cho Cố Thuấn Hoa, dù sao cũng không thể lấy không được.

Trong lòng họ đều rõ, than nắm không dễ mua, ở đây đều nhận theo định lượng, nên chuyện mua than vấn đề không nằm ở chỗ tiền nong, nếu không có dịp này, thì cho dù họ có nhiều tiền hơn nữa cũng không thể mua được.

Về vấn đề này, Cố Thuấn Hoa cũng nói thẳng, một tấn than là hai mươi ba nhân dân tệ, nếu sản xuất được một nghìn viên than đá, mỗi viên sẽ là hai hào ba, đến khi đó mỗi gia đình sẽ được nhận năm mươi viên, cộng lại tức là một xu một hào rưỡi.

"Tôi khẳng định tôi làm việc này không phải để kiếm tiền từ mọi người, chẳng qua tôi muốn làm than nắm để dùng, tiện thể dư ra một chút nên muốn chia sẻ với mọi người. Đến lúc xe giúp vận chuyển than về cho mình thì mình cho người ta than, đất đai thì cũng tính theo giá than thôi, dù sao khoản tiền tình cảm cũng tính vào đó rồi, nếu cho tôi thêm một hào tôi cũng không nhận."

Cô đem lời này nói ra, cũng vì sợ lỡ như xảy ra sự cố nào đó.

Thực ra Cố Thuấn Hoa đã nghĩ nếu muốn thì việc mua bán cũng không phải là không làm được. Nhưng mà bây giờ không phải lúc. Thứ nhất đây là lần đầu, và chủ yếu cũng là để lấy lòng mọi người tiện nói chuyện xây nhà thôi. Hai là bây giờ mọi thứ vẫn chưa rõ ràng lắm, cô phải đề phòng những người ngứa mắt cô, lấy chuyện này làm cái cớ để tố cáo cô.

Cố Thuấn Hoa nói rất rõ, mọi người cũng vỗ tay tán thành, chỉ có thể nói là chuyện này Cố Thuấn Hoa làm thành công thì là giúp mọi người một việc lớn rồi!

Cố Thuấn Hoa tự tính thử, thực ra cô rất hài lòng. Cô đã tính cả rồi, nếu như mỗi nhà năm mươi viên than đá thì còn lại hai trăm viên. Đến lúc đó cho nhà Vương Tân Thụy năm mươi viên nữa, rồi xem xem có chỗ nào thích hợp thì đem đi tặng coi như là xây dựng mối quan hệ. Sau này nhỡ đâu có việc gì nhờ người ta thì cũng dễ ăn nói hơn. Dù sao thì có qua mới có lại, cứ nhờ người ta không thì lòng mình cũng chẳng dễ chịu gì.

Trong lòng cô nghĩ vậy, đương lúc rảnh rỗi nên giặt đống quần áo mùa đông của hai đứa trẻ rồi đun nước rửa chân cho chúng.

Cố Dược Hoa rất vui vẻ, cậu ấy cứ nhảy vòng vòng quanh người Cố Thuấn Hoa: “Chị, ban nãy thỏa thuận rồi nhé, ngày mai em cũng muốn đi theo xe để lấy than.”

Cậu ấy thấy đây là một chuyện lớn.

Còn trẻ mà, cậu ấy không xuống nông thôn được nên cứ ở bên trong Tứ Cửu Thành này, nhiệt huyết vô cùng, chỉ muốn có một cái lỗ hổng từ trên trời rơi xuống cho cậu ấy chắp vá vào thôi.

Bây giờ được đi lấy than, cậu ấy còn thấy thú vị hơn cả việc vận chuyển than ở xưởng than.

Cố Thuấn Hoa thấy hơi bất lực với cái bộ dạng ngốc nghếch, buồn cười của cậu ấy. Hôm nay lão Phan có chọn ra mấy người trẻ, trong đó có Dũng Tử, Cố Dược Hoa và vài người khác trong đại viện nữa. Họ đều là những người rất khỏe. Đến khi đó còn có cả Cốt Đóa Nhi và Ninh Á giúp vận chuyển than, họ đến trông coi hộ, làm vài việc lặt vặt

Cô nghĩ một chút rồi nói: “Dược Hoa, em không thấy việc vận chuyển than rất chán sao?”

Cố Dược Hoa:"Vận chuyển than cho xưởng chán lắm, vận chuyển than cho viện mình mới thú vị chứ?"

Cố Thuấn Hoa:"Sau này em có ý định gì không?"

Cố Dược Hoa không vây quanh Cố Thuấn Hoa nữa, cậu ấy nằm xuống giường, đặt hai tay sau đầu, gác hai chân lên, trêu hai đứa trẻ, để chúng dùng đôi chân dài của mình làm cầu trượt.

Nghe đến đây, cậu ấy véo gương mặt bầu bĩnh của Mãn Mãn: “Dự định á? Thứ đó là gì thế, có ᾰn được không?”

Cố Thuấn Hoa cười ɓất lực: “Không phải trẻ con nữa rồi, ngày mai mẹ ɓảo em đi xem mắt đấy, ít nhiều gì em cũng nghĩ đi."

Cố Dược Hoa: “Chị, nghĩ đến chuyện đấy thì có ích gì, thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng thôi mà.”

Cố Thuấn Hoa thì lại ɓắt đầu nghiêm túc: “Bây giờ việc thi đại học mở rộng rồi, em có ý định tham gia kỳ thi để đi học đại học không?"

Thực ra hôm nay lúc đi mua sách Cố Thuấn Hoa đã nghĩ đến vấn đề này.

Lúc trước cô tốt nghiệp cấp hai xong là về nông thôn luôn, không có cơ hội được học cấp ba. Về nông thôn tám năm, cô không nhớ được nhiều kiến thức nữa, muốn ôn lại kiến thức là điều rất khó. Hơn nữa cô còn phải chᾰm sóc cho hai đứa trẻ.

Vậy nên cô nghĩ mình không nên chen chân lên chiếc thuyền độc mộc này để thi đại học nữa, nhưng mà sau này đi làm, điều kiện tốt hơn một chút thì có thể đi học các lớp buổi tối, học viện điện ảnh hoặc là thi kỳ thi đại học dành cho người lớn. Cô không quan tâm là trường đại học nào, chỉ cần cố gắng học tập nâng cao tầm hiểu biết của mình là được, những gì học được sẽ là của riêng mình.

Còn về Nhậm Cạnh Niên, tuy chỉ hơn cô một tuổi thôi nhưng anh đi học sớm hơn, còn nhảy cấp nữa nên khi mười sáu tuổi đến Nội Mông thì anh đã tốt nghiệp cấp ba rồi, có cơ sở nên bây giờ thi đại học thì sẽ khá dễ.

Còn Cố Dược Hoa thì nhỏ hơn cô hai tuổi, may mắn là không về nông thôn nên cũng học được hết cấp ba, thời gian rời khỏi trường học không quá lâu, vẫn còn nhớ được kiến thức. Bây giờ cậu ấy vẫn còn hi vọng, có thể tham gia kỳ thi đại học.

Hai ngày nay Cố Thuấn Hoa không ngủ được, cô cứ nghĩ về cuốn sách đó. Cô ly hôn với Nghiêm Sùng Lễ, hai bàn tay trắng mà còn mắc bệnh, đứa em trai ngốc không có bản lĩnh này của cô đã nghĩ đủ mọi cách để gom tiền chữa bệnh cho cô. Cậu ấy cầu xin đủ người, không còn vẻ bất trị khi còn trẻ nữa, cuộc sống đã mài mòn những góc cạnh của cậu ấy. Cố Dược Hoa làm cực khổ ở công trường, vai bị rách, chảy cả máu hở cả thịt nhưng cậu ấy cũng không nói lời nào.

Sao mà cô nỡ để như vậy được.

Một đứa em trai tuy không có bản lĩnh nhưng lại khiến người ta phải đau lòng. Cô muốn em trai mình có tiền đồ, sống tốt hơn một chút. Thế nhưng ai mà biết Cố Dược Hoa chẳng thèm nghe những lời đó: “Chị, chị nghĩ gì thế? Thi đại học khó lắm, em không đỗ được đâu, chỉ phí công thôi.”

Cố Thuấn Hoa nghe vậy, mặt cô nghiêm lại: “Em không thử thì sao mà biết được? Em nhìn em đi, cứ lông ba lông bông, một cậu trai sắp hai mươi tuổi rồi mà ra cái gì thế này? Tốt xấu gì thì em cũng từng được học cấp ba, được học cấp ba thì tham gia kỳ thi đại học có làm sao? Nếu không phải do chị không được học cấp ba thì bây giờ chị cũng đã báo danh đi thi đại học thử xem sao.”

Cố Dược Hoa nhìn Cố Thuấn Hoa với vẻ kinh ngạc, cậu ấy thấy hơi khó hiểu: “Chị, sao chị giận đến mức này?”

Cố Thuấn Hoa đứng dậy đi ra phòng trước: “Em cứ nghĩ cho kĩ đi, em muốn liều một phen thử đi thi đại học hay là nằm trong nhà làm lão già cả đời.”

Cố Dược Hoa nhìn bóng lưng đang rời đi của Cố Thuấn Hoa mà ngơ ra, không ngờ rằng Mãn mãn đang trượt từ chân của cậu ấy xuống, cậu bé bị đập một cái rất mạnh.

Một tiếng “A!” Thảm thiết vang lên, Cố Dược Hoa sợ đến mức bật khóc. Cậu bé bị đập vào phần ngực, đau lắm đấy.

Cố Thuấn Hoa nghe thấy tiếng kêu thảm thiết ở phòng ngoài nhưng không để ý lắm. Dù sao cũng chẳng phải tiếng kêu của con trai hay con gái cô, thằng em trai ngốc này phải cho một bài học thật đau thì đầu nó mới tỉnh táo được.

Ra phòng ngoài, Trần Thúy Nguyệt đang xách một hòm đất bẩn đem đi đổ.

Thực ra đất bẩn chỉ là rác thôi, đa phần là bụi tro, vẫn làm theo quy tắc cũ của ngõ thôi, phải đổ ngay trong ngày, không được để qua đêm.

Cố Thuấn Hoa chạy đến cầm lấy ngay: “Để con đi đổ.”

Trần Thúy Nguyệt cũng để cô đi, nhưng mà bà ấy lại nói: “Mấy viên than đá, con định làm gì, để lại cho cậu con một ít nhé.”

Cố Thuấn Hoa: “Mẹ, con phải lo cho chuyện xây nhà của con trước đã. Đây là nợ về tình cảm, lấy than để đổi lấy chữ ký của mọi người.”

Trần Thúy Nguyệt: “Sao, cậu con thì không có nợ tình cảm gì hả?”

Cố Thuấn Hoa nói rất thản nhiên:" Bên phía cậu con là bọn họ nợ con, thế thì để bọn họ xây nhà giúp con vậy."

Trần Thúy Nguyệt:"Hả?"

Cố Thuấn Hoa không thèm để ý, chỉ xách đống đất ɓẩn ra ngoài.