Trên đường trở về đại tạp viện, Cố Thuấn Hoa bước chân nhẹ nhàng, mang theo chút gió, tất cả mọi áp lực giống như đều tan biến hết, cô cảm thấy tương lai phía trước thật là tươi sáng.
Khi đến đại tạp viện, trước tiên cô đi qua phòng của bà cụ Đồng, cùng bà cụ Đồng bàn bạc chuyện này, bà cụ Đồng nghe xong, vui mừng đến mức suýt đánh rơi con mèo xuống đất.
"Ý này rất hay, trước tiên đem than đá về, chuyện xây nhà bà sẽ là người đứng ra đồng ý đầu tiên, đến lúc đó mọi người còn ai dám không đồng ý !"
Dù sao việc xây nhà cũng không ảnh đến ai, chẳng qua cả hai nhà họ Cố và nhà họ Tô đều muốn lấy được mảnh đất đó, nhưng ai có bản lĩnh hơn thì đất của người đó.
Nếu như là trước đó, nhà họ Cố cùng Cố Thuấn Hoa cộng lại, cũng không đấu lại nhà họ Tô, chỉ có thể dùng đến sức mạnh, nhưng bây giờ Cố Thuấn Hoa lấy được than đá thì sẽ khác, hoàn toàn khác!
Đầu năm nay, ai có thể lấy được vật tư, thì người đó là chủ, để xem ai có thể kiêu ngạo, và ai có thể "Ăn mừng".
Cố Thuấn Hoa cũng từng nghĩ, trước đây chỉ cần bỏ qua sỉ diện, dựa vào hai đứa con tội nghiệp thì sẽ chiếm được thiện cảm của mọi người, nhưng hiện tại đã hiểu tất cả đều phải phụ thuộc vào mối quan hệ giữa người với người.
Sau khi cô nói chuyện xong, lúc này trời cũng đã chạng vạng tối, vừa lúc tất cả mọi người đều tan sở làm, Cố Thuấn Hoa liền ra ngoài, muốn đề cập việc này với mọi người.
Khi ra ngoài, tình cờ thấy Kiều Tú Nhã đang xoắn tay áo cùng mọi người nói chuyện, hoá ra là ở hợp tác xã gần đây có một lô bánh mì vụn, chỉ có giá một xu một bao.
Kiều Tú Nhã cười nói: "Tôi sẽ bán nó vào ngày mai, mọi người chuẩn bị ngày mai đến mua!"
Mọi người nghe xong, liền vui mừng, tranh thủ ngày mai đi mua.
Bánh mì xốp giòn, giá cả không rẻ, mà lại cần phiếu để mua, người bình thường không thể mua một cách tùy tiện, dù là hợp tác xã có đến thì cũng không ai mua được, nhưng vụn bánh mì đều là đồ tốt, lại không cần dùng phiếu để mua, mọi người đều xem đây là tin tốt!
Nếu không có Kiều Tú Nhã trong đại tạp viện, thì sao họ có thể nhận được tin tốt như vậy.
Nhất thời liền có người tâng bốc Kiều Tú Nhã, nói bà ta có năng lực, nói chồng bà ta có bản lĩnh, còn con trai của bà ta thì tiền đồ rộng mở, Kiều Tú Nhã khiêm tốn nói vài câu, rồi lại há miệng muốn nói chuyện nghiêm túc.
Bình thường bà ta sẽ không nói về những thứ vụn bánh mì này với mọi người trong đại tạp viện.
Tổng cộng không có bao nhiêu bao. Nếu nói ra, thì trong đại tạp viện sẽ có hai hay ba hộ gia đình có thể mua được nó? Cho nên, bình thường bà ta muốn lôi kéo ai sẽ bí mật nói cho người đó biết, còn không thì bán cho nơi khác để lấy lòng.
Bây giờ, bà ta ở trong đại tạp viện tung ra tin tức này, mọi người đều phải khen bà ta một tiếng cởi mở, dù sao danh tiếng tốt cũng truyền ra ngoài, còn về phần bọn họ có mua được hay không là chuyện của họ không liên quan gì đến bà ta, tất cả đều phụ thuộc vào khả năng của bọn họ.
Tranh thủ lúc này, mọi người đang vui vẻ, bà ta liền đề cập đến chuyện đất đai.
Từ lâu bà ta đã để ý đến mảnh đất dùng làm lều địa chấn ở giữa nhà bà ta và nhà họ Cố, muốn giành lấy mảnh đất đó để mở rộng nhà mình ra, vốn định đem việc này đề cập với mọi người, nhưng không nghĩ tới Cố Thuấn Hoa lại từ nông thôn chạy về.
Bà ta có thể nhìn ra, tính tình của Cố Thuấn Hoa đã thay đổi, rất khác so với trước đây, khó mà có thể xử lý được, nếu nói ra việc này nhà họ Cố nhất định không đồng ý, để tránh việc ngoài ý muốn thì trước tiên cứ dứt khoát lôi kéo mọi người trong đại tạp viện rồi sau đó tính tiếp.
Dù sao bà ta cũng không tốn công sức gì, chỉ cần động chút mồm mép thả tin tức ra mà thôi!
Đương lúc nghe mọi người tâng bốc, bà ta lại gặp Trần Thúy Nguyệt cũng đang đi đến, liền cười ha hả nói:"Đúng rồi, tôi đang có chuyện muốn cùng mọi người thương lượng một chút."
Trần Thúy Nguyệt rất vui khi nghe được tin tức về vụn bánh mì, nhưng bà cảm thấy xấu hổ vì trước đó con gái mình đã xúc phạm người ta, liền nói:"Có chuyện gì cứ nói đi, đâu cần phải nói chuyện khách sáo như vậy, chúng ta đều là hàng xóm trong đại tạp viện."
Kiều Tú Nhã nghe Trần Thúy Nguyệt nói như vậy, nhướng mắt cười, nghĩ thầm đây không phải là quá đúng lúc rồi sao, Trần Thúy Nguyệt ở trước mặt mọi người tự mình nói lời này, đợi đến lúc bà ta đề cập đến chuyện miếng đất, xem Trần Thúy Nguyệt còn nói được gì!
Bà ta liền cười, định mở miệng, nhưng không ngờ, đúng lúc này bất chợt vang lên giọng nói: "Các cô các chú, cháu có chuyện muốn cùng mọi người thương lượng."
Kiều Tú Nhã hết cách đành ngừng lại, nhíu mày nhìn về phía Cố Thuấn Hoa.
Cố Thuấn Hoa cười nói: "Mọi người đến đây đi, có chuyện rất hay, chúng ta cùng thảo luận."
Kiều Tú Nhã trên mặt vẫn mang theo một nụ cười, nhưng nụ cười đó lại có một cảm giác châm biếm.
Chuyện tốt?
Mẹ goá con côi , một người phụ nữ mang theo hai đứa con, nghèo đến mức không có gì để làm, còn có thể làm ra được chuyện tốt gì chứ?
Nhưng Kiều Tú Nhã không nói như vậy, thay vào đó bà ta cố ý nói: “Nhìn giọng điệu này, đây có lẽ là một chuyện vô cùng tốt, không biết còn tưởng rằng có chiếc bánh sắp rơi từ trên trời xuống!
Cố Thuấn Hoa nghe thấy lời mỉa mai, cười nói: " Bánh thì không có, chẳng qua tôi có một ít than đá, tôi dự định chuyển đến đây để dành cho mình đốt, nhưng đoán là vẫn dư ra chút ít, định chia cho mọi người dùng."
Than đá?
Mọi người nghe cái này xong, đều nghĩ là nghe lầm, than đá? Chia cho mọi người? Ở đâu ra than đá?
Kiều Tú Nhã lập tức cười lớn hơn: "Ha ha, Thuấn Hoa nhìn mặt cô cũng không đen lắm, nhưng từ bao giờ lại mở được xưởng than vậy? Cô thật là biết trêu đùa người khác!"
Trần Thúy Nguyệt nhíu mày: "Thuấn Hoa, Con đang nói nhảm nhí gì vậy, nhà chúng ta chỉ có mấy viên than đá, từ khi con và mấy đứa nhỏ trở về, mẹ sợ mấy đứa nhỏ bị lạnh nên đốt liên tục, thấy nhà sắp hết than, mẹ còn đang lo lắng đây này."
Bên cạnh thím Hoắc cũng nói theo: "Thuấn Hoa đây là thế nào?"
Thật ra Cố Thuấn Hoa đã sớm đoán được, mọi người nhất định sẽ không tin, nhưng xe của Cao Tuấn đã xuất phát, ngày mai là đến thủ đô, cô cũng không thể làm chậm trễ được, phải nhanh chóng cùng mọi người nói cho xong, sau đó tìm thêm nhân lực dùng xe ba gác và xe đẩy để chuẩn bị kéo than đá về.
Bằng không một tấn than đá, một mình cô sẽ không vận chuyển hết được!
Trong quyển sách kia, cô biết rằng trong tương lai sẽ có rất nhiều biến đổi, thứ gì cũng có thể bán, nhưng bây giờ thì vẫn chưa được.
Hiện tại chính sách còn chưa rõ ràng, một tấn than đá cô cũng không có cách nào bán được, chỉ có thể chia cho mỗi người một ít để tạo mối quan hệ, để họ nhận ân tình từ cô.
Cố Thuấn Hoa liền nói: "Mẹ, con đang nghiêm túc đấy, con cũng không có đùa với mọi người. Gần đây than ở thủ đô hút hàng, than Đại Đồng và than Dương Tuyền gần như hết sạch, nên phải chuyển gấp than từ Nội Mông về, than ở Nội Mông đều được chia nhỏ. Nhiều lô đã được vận chuyển đi. Bạn con từ giếng mỏ Nội Mông lần này dẫn đầu một đoàn xe vận chuyển than về thủ đô, khi giao xong hàng thì tiện đường gửi cho chúng ta một tấn than đá. Tiền cũng đã thanh toán xong, ngày mai sẽ đến ga Phong Đài, người ta bởi vì trên người còn có nhiệm vụ, không có cách nào giao đến tận cửa nhà chúng ta được, nên chúng ta cần phải tự mình tìm cách đến Phong Đài dỡ than đá đem về. "
Sau khi Cố Thuấn Hoa nói ra những lời này, tất cả mọi người đều sửng sốt, trong lòng chợt hiểu ra, đây không phải là dùng lời nói hoa mỹ để giễu cợt người ta, đây là thật sao?
Mọi người đã hỏi Cố Thuấn Hoa rất nhiều câu hỏi, bạn của cô làm gì, bạn cô chuyển than gì tới, khi nào thì đến, vấn đề gì cũng đều hỏi, Cố Thuấn Hoa liền giải đáp cho mọi người. Khi biết tin, trong đại tạp viện không ít người đã vây đến.
Lúc này thực sự đã muộn, bên ngoài trời khá lạnh, nhưng mọi người cũng không quan tâm, ai nấy đều vây quanh hỏi về chuyện than đá.
Sau khi nói chuyện với mọi người, cuối cùng Cố Thuấn Hoa đề nghị hai người trong đại tạp viện giúp cô phụ trách chuyện này, nhặt than như thế nào, sau khi tiếp nhận làm sao để chuyển than, và cách làm than nắm ra sao, tất cả những chuyện này đều cần phải bàn bạc. .
Bằng không nam nữ già trẻ, một đám người, nói tới nói lui cũng làm không xong.
Mọi người nghe như vậy đương nhiên đồng ý, rất nhanh liền chọn ra một người là lão Phan, lão Phan trong đại tạp viện, không có gì để chê, mọi người nhất định phải đến thuyết phục. Người còn lại là lão Hoắc, lão Hoắc là cha của Dũng Tử, làm trong nhà máy chế biến giấy, là người trung thực và nghĩa khí.
Chọn ra hai người này, tất cả mọi người đều gật đầu, biểu thị mọi chuyện đều nghe theo cô hết, chỉ cần nói một tiếng, họ sẽ tận lực đi kéo than đá.
Cứ như vậy mọi người cùng nhau ồn ào bàn luận chuyện dỡ than đá, Kiều Tú Nhã đứng xem một màn này, đến nỗi ngẩn ngơ cả người, nghĩ đến chuyện của mình còn chưa kịp nói, rất muốn nhắc tới nhưng lại không tìm được cơ hội!
Bây giờ cuối cùng mọi người cũng đã thảo luận xong, bà ta liền muốn đề cập đến chuyện này, vì vậy bà ta mỉm cười và nói, "Hôm nay nhân lúc mọi người tề____"
Ai biết vừa nói được nửa câu đã nghe thấy bà cụ Đồng lớn tiếng nói: "Mọi người thấy đó, Thuấn Hoa của chúng ta thật sự rất tốt bụng, sau khi trở về nhìn thấy chúng ta không đủ than dùng liền muốn chia than cho chúng ta, Thuấn Hoa, đứa nhỏ này đúng là trượng nghĩa, không thể chê được!"
Mọi người thật sự trong lòng cũng nghĩ như vậy, chỉ là chưa kịp nói, nghe bà cụ Đồng nhắc đến, đương nhiên tất cả đều tán thành.
Lời nói của Kiều Tú Nhã cứ như vậy mà nghẹn lại trong bụng, bà ta xấu hổ nhìn mọi người trong đại tạp viện, ha ha, vẫn là nên về phòng trước.
Uổng công bà ta đem tin tức về vụn bánh mì thông báo với bọn họ, nhưng lại bỏ qua cơ hội đề cập đến chuyện này!