Thập Niên 70: Ra Khỏi Đại Tạp Viện

Chương 48: Thịt heo kho và đậu hũ chiên(5)

Cô ngẩn ra: "Tặng quà? Nhà tôi có gì để tặng chứ?"

Vừa nói, cô vừa hỏi Trần Thúy Nguyệt: "Mẹ ơi, nhà mình có thứ gì để cho con tặng quà người khác không?"

Trần Thúy Nguyệt nhìn thấy món thịt kho trong nồi đã chín, miệng lẩm bẩm:"Những năm trước cha con còn có thể tìm được thứ tốt, mấy năm nay cha con không còn làm đầu bếp nữa, sao có thể có được thứ gì, bây giờ làm gì cũng phải chờ thời cơ thuận lợi."

Cố Thuấn Hoa nói:" Đúng là như vậy, làm gì có quà cáp, nhưng dù sao người ta cũng đã giúp làm xong hộ khẩu."

Trần Lộ vẫn còn muốn hỏi thêm nhưng Cố Dược Hoa không muốn đề cập đến nữa:" Chị Trần Lộ à, mọi người vui vẻ đi. Dù sao hộ khẩu cũng đã làm được rồi, chị hỏi nhiều như vậy làm gì? Hay chị vẫn hy vọng chị Thuấn Hoa không làm được?"

Trần Lộ đang ăn bị Cố Dược Hoa hỏi như vậy, liền sặc một cái, trừng mắt nhìn cậu ấy:" Em thì biết cái gì, chị là đang lo lắng cho chị Thuấn Hoa nên mới hỏi."

Cố Dược Hoa:" Nếu chị lo lắng như vậy thì mua thêm mấy kí thịt mang qua đi, hai ký thịt ba chỉ, chị ăn lại hết một ký rồi!"

Cố Dược Hoa nói chuyện quá thẳng thắn, Trần Lộ trong lòng ấm ức, cũng không thèm để ý tới cậu ấy nữa.

Phùng Tiên thì trong lòng không vui, nhưng vẫn giả vờ không nghe thấy, bất quá muốn ăn được thịt đương nhiên mặt phải dày một chút.

Trần Diệu Đường ngồi trên ghế, gõ ngón tay lên tay cầm ghế bóng loáng, lắc đầu, nheo mắt, chắc là đang ngâm nga bài hát dân ca nào đó.

Lúc này, món thịt kho đã được dọn lên, thoạt nhìn đã thấy giòn rụm, dưới ánh đèn mờ ảo phát ra lớp dầu óng ánh loang loáng.

Bình thường mua thịt, mọi người đều thích thịt mỡ, thịt mỡ ngon hơn thịt nạc, người khác muốn mua được loại thịt ba chỉ cao cấp này rất khó, tất cả đều phải dựa vào mối quan hệ, vì thịt mỡ không chỉ có thể thắn mỡ xào rau, còn có nhiều công dụng khác nữa.

Lần này Trần Diệu Đường có được phần thịt ba chỉ ngon như vậy, quả thật không dễ dàng chút nào.

Người nào đang thiếu chất béo nhìn thấy món thịt kho vừa giòn vừa thơm này thì không khỏi chảy nước miếng, hoa cả mắt.

Tuy nhiên, Cố Toàn Phúc không vội vàng bắt đầu bữa ăn, mà bảo Trần Thúy Nguyệt gắp nửa bát thịt kho, mang qua cho bà cụ Đồng, sau đó tự tay rán đậu hũ, nguyên nhân là do hai ký ba chỉ hôm nay mang đến còn dư lại ít mỡ, ông đã lấy mỡ thắn dầu để rán đậu hũ.

Cố Toàn Phúc từng là bậc thầy nấu ăn, tay nghề rất tốt, khi xào rau, chiếc thìa sắt nặng trĩu, va đập tạo ra những tiếng kêu leng keng, dầu nóng xèo xèo, nghe thôi đã thấy thèm, một lúc sau món đậu hũ rán vàng ruộm, giòn xốp cũng ra lò.

Trần Thúy Nguyệt:"Đến giờ ăn cơm rồi."

Lúc này, tất cả mọi người đều gấp gáp cầm đũa, ai cũng nóng lòng muốn ăn thử.

Nhưng trước khi ăn phải lịch sự và khiêm tốn, mời nhau dùng trước.

Sau vài câu lịch sự, ai nấy cũng đều không khách khí, bảy đôi đũa đồng loạt vươn tới đĩa thịt kho.

Cố Thuấn Hoa đã sớm nhìn ra, hai ký thịt ba chỉ, nói nhiều không nhiều, nói ít cũng không ít, cắt khối vuông thế này, bảy người, mỗi người gắp mấy đũa liền hết. Còn lại chỉ có thể ăn canh, sau đó ăn đậu hũ rán, mặc dù đậu hũ rất ngon, nhưng chung quy lại đậu hũ vẫn chỉ là đậu hũ.

Còn hai đứa nhỏ nữa, chúng cũng cần ăn, gầy như vậy, đương nhiên phải được bồi bổ.

Thường ngày đều là người trong nhà, ăn ít cũng không sao, bây giờ có cả nhà Trần Lộ ở đây, cái gì ăn ít nhất định sẽ vào miệng bọn họ.

Sao có thể không làm lợi ích cho bọn họ?

Cố Thuấn Hoa nhìn chằm chằm vào miếng thịt kho lớn nhất trong đĩa, khi cô đưa đũa gắp, Trần Lộ cũng gắp trúng miếng thịt đó, đũa hai người chạm nhau trên cùng một miếng thịt kho.

Cố Thuấn Hoa dùng sức, trực tiếp gạt đũa của Trần Lộ đi, sau đó nhanh chóng gắp miếng thịt bỏ vào trong chén của Mãn Mãn.

Gắp thịt cho Mãn Mãn xong, cô tiếp tục đưa đũa gắp miếng thứ hai.

Khi Cố Thuấn Hoa định gắp miếng thứ hai, Trần Lộ vẫn còn đang ngây ngốc, đũa bị Cố Thuấn Hoa gạt đi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.

Cố Thuấn Hoa nhìn Trần Lộ đang vươn đũa tới một miếng thịt, đó lại là một miếng thịt ngon, xung quanh bao phủ lớp mỡ bóng loáng màu đỏ, cô trực tiếp chọc đũa vào, rồi gắp miếng thịt lên.

Trần Lộ tức giận, trừng mắt:" Chị__"

Cố Thuấn Hoa phớt lờ Trần Lộ, đem miếng thịt chậm rãi bỏ vào chén của Đa Đa. Sau đó mới gắp cho chính mình.

Nhìn thấy Cố Thuấn Hoa gắp hết những miếng thịt ngon nhất, Trần Lộ không có cách nào, nhất thời nén cơn giận xuống, tự mình cũng gắp bừa một miếng.

Cố Thuấn Hoa chăm cho hai đứa trẻ ăn, sau đó xúc đậu hũ cho vào chén của mình và hai đứa trẻ:" Lấy bánh bao rồi dùng thìa xúc ăn đi."

Mãn Mãn cùng Đa Đa vừa nhìn thấy miếng thịt và đậu hũ giòn, hai mắt đã sáng lên, ngoan ngoãn gật đầu.

Lúc này cũng không cần người lớn giúp, dùng chiếc thìa nhỏ nhanh nhẹn xúc ăn, há to miệng cắn miếng bánh bao, hai má nhỏ phồng lên, nhìn chúng ăn một cách ngon lành.

Lúc này Trần Thúy Nguyệt mới nhớ đến hai đứa cháu, cả hai cũng phải ăn, không thể chỉ biết có người lớn. Bà đứng lên lấy muôi xúc vài miếng thịt trong nồi.

Nhìn thấy nó, đôi mắt Trần Lộ liền sáng lên.

Đĩa thịt này, sau khi mỗi người gắp một miếng, thì còn lại không được mấy miếng ngon, cô ta đang có chút chán ghét, liền nhìn thấy Trần Thúy Nguyệt dùng muôi xúc thêm.

Trần Thúy Nguyệt luôn yêu thương cô ta, nên rõ ràng là đang muốn lấy thịt cho cô ta.

Với lại cô ta đang là khách, nên được ăn nhiều hơn cũng là chuyện bình thường.

Trần Thúy Nguyệt xúc ra bảy tám miếng thịt cho vào đĩa đi đến trước mặt Trần Lộ.

Trần Lộ trong lòng vui sướиɠ đưa tay đón lấy, miệng nói:"Không cần phải cho cháu nhiều vậy đâu, trong chén cháu vẫn còn__"

Nhưng vừa mới nói được nửa câu, đã thấy Trần Thúy Nguyệt lấy thịt trong đĩa trực tiếp đem chia cho hai đứa nhỏ, trong miệng còn lẩm bẩm:" Hai đứa ăn thêm đi, ăn nhiều cho có da có thịt, mặt mày xanh xao, gầy guộc, thật tội nghiệp cháu tôi!"

Trần Lộ ngây người khi thấy chiếc đĩa đã cạn sạch chỉ còn xót lại dầu.

Cố Dược Hoa bên cạnh không nhịn được phát ra một tiếng cười chế nhạo.

Trần Lộ đỏ mặt không dám lên tiếng.

Cố Toàn Phúc ngẩng đầu lên:" Ăn ngon miệng, mọi người ăn ngon miệng, không cần khách sáo."

Lời này nghe có vẻ lịch sự nhưng thực chất có nghĩa là: Có ăn là tốt, đừng quan tâm ít hay nhiều.

Cố Thuấn Hoa nhìn cảnh này buồn cười đến mức không nói nên lời.

Trần Lộ còn tưởng đĩa thịt đó là dành cho cô ta, cũng không biết nhìn cục diện, trên là Cố Dược Hoa, con trai cưng, dưới lại là hai đứa nhỏ, thân làm bà ngoại đương nhiên sẽ xót cháu.

Trần Lộ nghĩ mình là ai, còn muốn ăn một mình?

Không có cửa!