Thập Niên 70: Ra Khỏi Đại Tạp Viện

Chương 46: Thịt heo kho và đậu hũ chiên(3)

Người quản lý Khu thực phẩm phụ họ Hoàng, người này trong nhà còn có hai đứa con, không có vợ, đương tuổi tứ tuần, trên đầu mặc dù chỉ có mấy sợi tóc, nhưng người ta là quản lý, phiếu dầu, phiếu lương thực, đồ ăn, tiền bạc cũng không thiếu, muốn cái gì trực tiếp liền có, sống gió nào cũng đi qua rồi nên người rất linh hoạt.

Ngày đó Kiều Tú Nhã đến khu thực phẩm phụ để giúp chuyển hàng, kết quả gặp được quản lý Hoàng, liền cùng người này trò chuyện, ông ta lâu lâu lại nhắc đến đối tượng ra mắt trước đó, dáng dấp không được, nhìn không vừa mắt, kiều Tú Nhã liền có ý định giúp ông ta mai mối, cứ như vậy mà kết giao được với người ở tầng lớp cao hơn.

Hỏi Quản lý Hoàng có muốn để bà ấy làm mai mối cho không?

Vì lí do này, bà nói với ông ta bà biết vài cô gái xinh đẹp, chỉ hai mươi tuổi, từ nông thôn mới về thủ đô, dáng dấp không tệ, muốn thì bà giới thiệu cho.

Quản lý Hoàng nghe xong liền thích thú nhờ Kiều Tú nhã giúp đỡ đứng ra mai mối.

Kiều Tú Nhã còn đang suy nghĩ không biết phải giới thiệu ai cho ông ta thì đúng lúc nghe Trần Thúy Nguyệt lải nhải về cô con gái Cố Thuấn Hoa vừa mới ly hôn muốn trở về thủ đô, trong đầu bà ta liền nảy ra ý tưởng.

Cô gái Cố Thuấn Hoa này, bà ta đã nhìn thấy từ nhỏ cho đến lớn, nói xinh đẹp thì quả là xinh đẹp, nhưng cô lại rất có khả năng câu dẫn đàn ông, đến cả con trai bà ta cũng bị cô dụ dỗ, bà ta đương nhiên là không thích cô.

Hiện tại ly hôn rồi, nhưng vẫn còn có thể câu dẫn được con trai bà.

Nếu như bà thừa cơ hội này đem cô giới thiệu cho quản lý Hoàng, đây không phải là một mũi tên trúng được hai đích sao?

Kiều Tú Nhã nung nấu ý định này, đúng lúc trong nhà có một tấm ảnh, là con trai bà cùng những người bạn thuở nhỏ trong viện chụp chung, bà liền mang đến cho quản lý Hoàng xem.

Không biết có phải duyên phận hay không, mà quản lý Hoàng vừa nhìn một lần, liền thấy thích, lập tức hỏi thăm về tình hình của Cố Thuấn Hoa, còn nói nếu Kiều Tú Nhã có thể giúp ông ta hoàn thành hôn sự này, ông ta nhất định sẽ trả ơn bà.

Đến lúc này, Kiều Tú Nhã lại có chút lo lắng, suy cho cùng Cố Thuấn Hoa cũng đã một đời chồng, lại không phải danh gia vọng tộc gì, nhỡ đâu chuyện này bại lộ ra, quản lý Hoàng liệu có thích nữa không?

Bà ta nghĩ vậy liền không ngừng khen ngợi Cố Thuấn Hoa, nói cô là người có học thức, hiểu lễ nghĩa, lại tình nguyện tham gia vào binh đoàn Nội Mông vì tổ quốc mà cống hiến, tóm lại là đem cô thổi phồng lên như một đoá hoa, còn chuyện đã kết hôn, thì một chữ cũng không dám nhắc đến.

Quản lý Hoàng không chờ được mà thúc giục, kêu bà ta tranh thủ sắp xếp thời gian mang Cố Thuấn Hoa đến để gặp mặt một lần.

Kiều Tú Nhã gấp gáp không kém gì ông ta, chỉ hận không thể lập tức mang Cố Thuấn Hoa đến ra mắt, nhưng mà ai có ngờ Cố Thuấn Hoa lại dắt theo hai đứa nhỏ trở về.

Hết cách, bà ta đành xuống hạ sách, chỉ cần nghĩ biện pháp để Cố Thuấn Hoa không làm được hộ khẩu cho hai đứa nhỏ, cô tự khắc sẽ bỏ cuộc.

Chuyện là bà bảo con trai bà, Tô Kiến Bình đem đôi ủng da đến tặng cho chủ nhiệm Tôn nhờ ông giúp để khiến Cố Thuấn Hoa không làm được hộ khẩu. Đôi ủng da là đồ tốt bà cũng không nỡ tặng, nhưng không thả con tép sẽ không bắt được con tôm, đành vậy.

Buổi tối hôm đó, Tô Kiến Bình như người mất hồn trở về nhà, bà hỏi gì cũng không nói, liền tự mình suy đoán rồi cười thầm.

Kiều Tú Nhã nghĩ anh ta là vì đang đau lòng thay Cố Thuấn Hoa, dù sao cũng là bạn thuở nhỏ nên thấy có lỗi, nhưng Cố Thuấn Hoa một chút cũng không để ý anh ta, đúng là không có tiền đồ.

Hiện tại lại thấy vẻ mặt vô cảm của Cố Thuấn Hoa, trong lòng thoả mãn, cảm thấy rất đáng đời cho cô vì không nghe lời khuyên của mọi người.

Muốn bảo Cố Thuấn Hoa nhanh đem con về nông thôn, sau đó cùng quản lý ra mắt, như vậy cũng không bị mất mát gì.

Cho nên Kiều Tú Nhã sau lưng mới nói ra những lời đó, ít nhiều có chút không đúng, nhưng ngẫm lại thấy cũng không phải chuyện to tát, liền cố ý hỏi: "Thuấn Hoa, sắc mặt khó coi như vậy là gặp phải chuyện gì sao?"

Bà ta nói xong, tất cả mọi người đều nhìn về phía Cố Thuấn Hoa, đúng là khuôn mặt nặng đến mức có thể vắt ra nước.

Một cô gái vui vẻ như Cố Thuấn Hoa cũng có lúc nghiêm mặt như vậy.

Đó chỉ có thể là do mọi chuyện không thành, hộ khẩu làm không được mà thôi.

Vào lúc này, mọi người đều thấy thương cảm cho Cố Thuấn Hoa, lại nghĩ đến Kiều Tú Nhã có con trai làm ở cục cung cấp điện nên tin tức quả không sai vào đâu được, nếu không phải Cố Thuấn Hoa cố chấp mang con về để làm hộ khẩu, thì đã không có kết quả như vậy.

Ai có thể ngờ rằng Cố Thuấn Hoa vừa mở miệng đã hỏi:" Thím Kiều, làm sao thím đoán được hộ khẩu làm không thành?"

Cố Thuấn Hoa hỏi điều này khiến mọi người càng chắc chắn hơn về việc hộ khẩu nhất định là đã làm không được.

Thím Hoắc, cuối cùng cũng tốt bụng, lo lắng hỏi:" Vậy phải làm sao? Tìm xem còn cách nào khác không? Nếu không để thím hỏi thử cháu trai của thím, nó có bạn làm ở văn phòng thanh niên trí thức, bất quá không đi được đường thẳng thì đi đường vòng, biết đâu lại được."

Bà cụ Đồng cầm bao thuốc lá lớn gõ vào bức tường bên cạnh:" Nhờ thanh niên trí thức làm gì nữa, rõ ràng cũng làm không được."

Kiều Tú Nhã nghe qua ý tứ trong lời nói của Cố Thuấn Hoa càng đắc ý hơn. Điều bà ta muốn cuối cùng cũng thành sự thật, con của cô không thể đăng kí hộ khẩu thường trú, bà ta không tin chuyện này không khiến Cố Thuấn Hoa bỏ cuộc.

Kiều Tú Nhã thở dài:" Thuấn Hoa, chờ chú về, chúng tôi sẽ tìm cách cho cháu. Dù sao chúng tôi cũng nhìn cháu lớn lên từ nhỏ, thấy cháu khổ sở như vậy trong lòng chú thím cũng thấy không thoải mái."

Cố Thuấn Hoa mỉm cười:" Thím Kiều, việc này không cần làm phiền đến thím."

Kiều Tú Nhã:" Với thím thì cháu không cần khách sáo như vậy đâu. Hay là vầy đi, trước tiên cháu hãy đem hai đứa nhỏ về quê. Hai ngày này thím sẽ đi nghe ngóng xem có biện pháp gì giúp cháu không."

Cố Thuấn Hoa còn không hiểu Kiều Tú Nhã sao? Chẳng qua bà ta chỉ muốn đem cô bán cho tên quản lý Hoàng hói đầu kia, nghĩ hay thật, không có cửa đâu.

Lúc này cô cố ý nói:" Thím Kiều, không nghĩ là thím sẽ tài tình như vậy, thím không đi theo cháu sao biết cháu làm không được?"

Trên mặt Kiều Tú Nhã không giấu được vẻ đắc ý nói:" Thuấn Hoa, cháu chỉ là vãn bối, phải biết thím ở họp tác xã, loại người nào, loại chuyện nào chưa từng thấy qua, chỉ nhìn sơ thôi cũng đủ biết có làm được hay không."

Cố Thuấn Hoa mỉm cười, chậm rãi nói:" Thím Kiều, cháu biết thím rất tài giỏi, nhưng mà sau lưng nói về việc này chắc chắn như thế cả đại tạp viện không biết còn tưởng rằng thím Kiều sớm đã đến gặp chủ nhiệm của văn phòng thanh niên trí thức để nhờ vả chuyện gì khác rồi ấy chứ."

Cố Thuấn Hoa vừa nói xong lời này, sắc mặt Kiều Tú Nhã liền thay đổi, trừng mắt, sốt ruột nói:" Cháu nói đây là có ý gì vậy?"

Cố Thuấn Hoa:" Thím Kiều, cháu chỉ là đang cùng thím nói chuyện phiếm, thím là người lớn, sao có thể xem đó là thật được."

Kiều Tú Nhã:" Đúng là miệng lưỡi có thể gϊếŧ chết người! Cô nghĩ thím Kiều của cô là loại người gì, lại có thể hại cô sao? Cô không làm được hộ khẩu, ngược lại đi trách tôi."

Kiều Tú Nhã đỏ mặt tía tai, khiến tất cả mọi người trong đại tạp viện đều thấy khó hiểu, tự muốn cùng người ta nói chuyện sau đó lại nhảy dựng lên, thật đúng là nhìn không thấu được lòng người.

Cố Thuấn Hoa nở nụ cười đầy ẩn ý nhìn Kiều Tú Nhã:" Thím Kiều, xem thím nói kìa, đừng nói là cháu làm được hộ khẩu, cho dù không làm được, cũng đâu có lí do gì trách thím."

Kiều Tú Nhã:" Dù sao đây cũng là một câu tốt xấu rõ ràng, cô không làm được hộ khẩu, là bởi vì__"

Kiều Tú Nhã nói được nửa câu, liền dừng lại, kinh ngạc nhìn Cố Thuấn Hoa:" Cô vừa nói cái gì? Hộ khẩu của cô làm sao?

Cố Thuấn Hoa:" Làm được!"

Ơ?

Kiều Tú Nhã sững sờ, không phân biệt rõ hỏi lại:" Làm được là ý gì?"

Cố Thuấn Hoa cười: " Văn phòng thanh niên trí thức đã phê duyệt rồi. Cháu về nghỉ trưa. Buổi chiều sẽ ra đăng kí hộ khẩu."

Một bên thím hoắc từ đầu đến cuối vẫn đang cảm thấy buồn bực cho cô, bây giờ nghe thấy lời này cũng không thể tin được:" Thật sao? Hộ khẩu của hai đứa nhỏ có thể làm được sao?"

Cố Thuấn Hoa:" Giấy chứng nhận định cư đã được văn phòng thanh niên trí thức đóng dấu đỏ. Một chút nữa cháu sẽ đi làm thủ tục đăng kí."

Ra làm thủ tục đăng kí cũng không có gì khó khăn, chỉ cần có giấy chứng nhận do thanh niên trí thức cấp thì họ sẽ làm theo quy trình.

Thím Hoắc nghe xong vỗ đùi một cái:" Tốt quá rồi! Vừa rồi thím còn lo lắng cho cháu không biết phải tìm cách gì."

Bà cụ Đồng lúc nãy cũng đã đoán ra được, liền cười nói:" Hai đứa nhỏ sau này sẽ đường đường chính chính ở lại thủ đô, là người của đại tạp viện."

Kiều Tú Nhã lúc này mới thở dài: " Làm sao có thể? Cô mang theo hai đứa nhỏ, văn phòng thanh niên trí thức sao có thể cho nhập hộ khẩu? Đây là quy trình gì vậy? Họ căn cứ vào đâu để làm việc này."

Bà ta lớn tiếng đến mức giống như đang chất vấn.

Tất cả mọi người trong đại tạp viện đều hoang mang, không biết bà ta nói ra những lời này là có ý gì? Việc đăng kí được hộ khẩu của Cố Thuấn Hoa là một chuyện vui, không chúc mừng đã đành còn nói ra mấy lời hẹp hòi như vậy. Người khác không biết còn nghĩ rằng bà ta có thù với Cố Thuấn Hoa.

Cố Thuấn Hoa nhìn sang Kiều Tú Nhã: " Sao vậy thím Kiều, thím đang hận không thể đuổi cháu ra ngoài?"

Kiều Tú Nhã:" Thím đương nhiên không có ý này, ý của thím là nhất định không được phạm bất cứ sai lầm nào trong vấn đề này nữa."

Cố Thuấn Hoa mỉm cười:" Cháu đã ly hôn, và là thanh niên trí thức ở thủ đô, trở về cũng là điều hợp tình hợp lý. Nếu có người cố tình gây khó khăn, cháu cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ. Tám năm ở binh đoàn Nội Mông có khổ sở nào chưa từng trải qua, bất quá thì đánh đến sứt đầu mẻ trán, đến lúc đó ai thiệt thòi hơn còn chưa biết."

Khi nói lời này, Cố Thuấn Hoa vẫn cười, lời nói ôn nhu dịu dàng, chỉ nhìn bề ngoài sẽ không nhận ra được ẩn ý và sự liều lĩnh trong lời nói của Cố Thuấn Hoa, nhưng đôi mắt của cô rất sắc bén, liếc nhìn sang Kiều Tú Nhã.

Kiều Tú Nhã giật mình, trong lòng có chút sợ hãi, nghĩ đến việc sao Cố Thuấn Hoa có thể biết được tâm tư của bà.

Bà ta vội vàng nói:" Xem lời của cô kìa, là đang hù doạ ai đây, một cô gái chân yếu tay mềm lại ở đây ra vẻ gì chứ!"

Cố Thuấn Hoa:" Thím Kiều, thím là trưởng bối, cháu sao có thể nói thím được, cháu là đang mắng lũ rệp xấu xa kia, đã làm bẩn lỗ tai của thím, thím đừng để ý."

Kiều Tú Nhã biết Cố Thuấn Hoa đã làm được hộ khẩu, mọi tính toán của bà cũng coi như bỏ sông bỏ bể, đã mất cả chì lẫn chài còn bị Cố Thuấn Hoa ở đây mỉa mai, thật đúng là bực bội.

Bà không muốn để ý đến Cố Thuấn Hoa nữa, khó chịu nói: "Buổi trưa, tôi còn phải nghỉ ngơi! Cô muốn nói gì thì nói, là hậu bối thì ra dáng hậu bối một chút. Đừng để phép tắc nhiều năm của chúng tôi bị cô phá mất."

Nói xong liền đi vào nhà.

Kiều Tú Nhã vừa vào nhà, tất cả mọi người nghi hoặc nhìn về phía Cố Thuấn Hoa.

Trên thực tế, Cố Thuấn Hoa không phải người không hiểu lễ nghĩa, làm sao cô có thể trực tiếp đáp trả trưởng bối như vậy. Trừ khi là bà ta thật sự đã chọc giận cô, nhưng mà lời nói vừa rồi của bà ta giống như là đang dằn mặt cô vậy.

Mọi người lại nhớ tới việc Kiều Tú Nhã một lòng muốn giới thiệu đối tượng cho Cố Thuấn Hoa, cũng nghi ngờ, không biết liệu có phải vì chuyện mai mối này nên Kiều Tú Nhã tìm cách không cho hai đứa nhỏ ở lại thủ đô?

Nếu là thật, thì đúng là quá tệ!

Cố Thuấn Hoa biết trong lòng mọi người đã dấy lên nghi ngờ, nhưng cô cũng không muốn nói ra, trước mắt vẫn còn cần đến nhà họ Tô giúp đỡ.