Thập Niên 70: Ra Khỏi Đại Tạp Viện

Chương 42: Theo dõi trong tuyết (2)

Cô với anh ta lớn lên từ nhỏ, lúc nào cô cũng đối xử tốt với anh ta, còn anh ta thì sao, sau lưng vậy mà lại làm ra loại thủ đoạn này để hại cô, đúng là xấu xa!

Chia rẻ mẹ con cô đã đành, còn muốn giày vò cô như vậy, tàn nhẫn quá!

Nghe vậy, Cố Thuấn Hoa nghiến răng chạy tới.

Khi cô vội vàng chạy đến, Tô Kiến Bình vẫn còn ở đó giải thích một cách mơ hồ với Chủ nhiệm Tôn, dù sao bình thường tìm người khác giúp đỡ, ai cũng trông mong người ta giúp mình hoàn thành việc đó, nhưng cố ý tặng quà để xin người ta đừng giúp, thì thật là hiếm thấy.

Chủ nhiệm Tôn đương nhiên cũng nghĩ như vậy, nghe Tô Kiến Bình nói thì có hơi sững sờ, không hiểu ý của anh là gì.

Ngay khi ông còn đang thắc mắc thì Cố Thuấn Hoa xuất hiện.

Cố Thuấn Hoa đột nhiên xuất hiện trước mặt hai người, lau tuyết rơi trên trán, cười nói: "Anh Kiến Bình, em đã nói rồi, chuyện này em sẽ tự đến gặp chủ nhiệm Tôn, sao anh lại làm vậy, còn thay em tặng lễ ? "

Với vẻ mặt ngờ nghệch chủ nhiệm Tôn ngạc nhiên nhìn Cố Thuấn Hoa.

Nhìn thấy Cố Thuấn Hoa, Tô Kiến Bình giật mình hoảng hốt như vừa nhìn thấy quỷ.

Tại sao cô lại đến đột ngột như vậy? Không biết cô đã nghe thấy gì chưa? Cô nói ra lời này là có ý gì?

Những bông tuyết lớn rơi xuống, trên mỗi bông tuyết, Cố Thuấn Hoa đều nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của Tô Kiến Bình, đây vốn là vẻ mặt uy nghiêm của phó cục trưởng cục cung cấp điện trong tương lai, hiện tại đã bị doạ đến xanh cả mặt.

Cố Thuấn Hoa cười nói với Chủ nhiệm Tôn: "Chú Ba, anh Kiến Bình và cháu từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên. Cháu xem anh ấy như là anh trai của mình, bọn cháu cũng có mối quan hệ rất tốt. Anh ấy cũng rất nhiệt tình. Anh ấy biết việc làm hộ khẩu cho hai đứa nhỏ là rất khó nên liền tìm cách giúp đỡ cháu, cũng đã nói với anh ấy chú ba sẽ giúp cháu nên không cần anh ấy bận tâm, nhưng anh ấy nhất định đến đây, ngược lại là quấy rầy chú ba, khiến chú phải lao tâm."

Nói rồi, Cố Thuấn Hoa nhìn Tô Kiến Bình nói: "Anh Kiến Bình, anh còn chuẩn bị cả quà. Việc này chưa từng nghe anh nói qua, anh cũng thật quá tốt bụng, sợ em sẽ lo lắng khi biết anh tốn kém vì em!"

Tô Kiến Bình hiển nhiên vẫn còn đang bàng hoàng, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng Cố Thuấn Hoa đã nói thế này, anh còn có thể làm gì nữa, anh không biết phải nói gì, chỉ có thể mơ hồ gật đầu rồi làm theo một cách máy móc: "Không có gì, không có gì, chỉ là một chuyện nhỏ..."

Cố Thuấn Hoa nhìn chủ nhiệm Tôn: "Anh Kiến Bình quả là một người rất tốt!"

Chủ nhiệm Tôn nhìn tình cảnh trước mắt cuối cùng cũng hiểu ra.

Mấy người bọn họ đều sống không quá xa, chỉ qua một vài con hẻm, và đã nghe nói về nhau.

Ông nhìn Tô Kiến Bình và Cố Thuấn Hoa: "Mọi người từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, có quan hệ tốt và biết giúp đỡ lẫn nhau là chuyện rất bình thường."

Trong lòng lại nghĩ, Tô Kiến Bình ở cục cung cấp điện phụ trách công việc viết bản thảo, không nghĩ đến anh lại ăn nói vụng về như vậy, nói tới nói lui chẳng rõ ràng đầu đuôi gì cả, Cố Thuấn Hoa người ta vừa đến nói vài ba câu liền rõ mồn một.

Ông ấy thở dài nói: "Kiến Bình, Thuấn Hoa, thành thật mà nói, chuyện này thật sự rất khó đối với chú. Cuối cùng, không có quy tắc hay tiền lệ nào cả. Chú ở đây phá lệ thì chú sẽ phải chịu trách nhiệm, nhưng Thuấn Hoa có hai đứa con nhỏ, sáng nay chú đã cùng cháu gái nhắc qua, cháu gái chú cũng không thoải mái, nói là cố gắng giúp, chú đang nghĩ ngợi việc này thì đúng lúc các cháu lại đến, hôm nay tuyết rơi dày đặc, để các cháu tới đây gặp chú, lòng chú cũng thấy áy náy, nhưng việc này thật không dễ dàng!"

Sau khi Cố Thuấn Hoa nghe điều này, cô hiểu rằng trên thực tế, mọi thứ đều có thể làm được.

Chẳng qua, người ta là chủ nhiệm, lại biết cách ăn nói, vòng vo một hồi rốt cuộc là vẫn sẽ làm được, nhưng ý của người ta là làm vì trách nhiệm bản thân, chứ không phải vì cô đã đến tặng quà, thêm nữa một phần cũng vì nghe cháu gái người ta nhắc đến điều đó, người ta thấy Cố Thuấn Hoa cũng không phải là dễ dàng gì, vì vậy mới bật đèn xanh cho qua, đây là quá trình bình thường.

Đồng thời, ông ấy cũng mơ hồ đề cập đến việc lúc đầu không giúp cô vì không có cách, còn hiện tại là đang mạo hiểm để làm và là người gánh chịu khi có rủi ro.

Kỳ thực, Cố Thuấn Hoa hiểu được sự mạo hiểm, dù sao cũng đã mười năm trôi qua, nhiều chuyện đều đã đổ sông đổ bể, vì sợ rắc rối, ai lại dám liều lĩnh đưa ra quyết định.

Lập tức cảm kích nói: "Chú ba, con là một người phụ nữ đã ly hôn, có hai con, con từ Quân đoàn Nội Mông đến đây. Con không có cách nào quay đầu lại. Lần này chú ba liều lĩnh giúp con làm, con nhất định sẽ ghi nhớ ơn nghĩa này của chú. "

Tô Kiến Bình ngây ngốc đứng ở nơi đó, đầu óc còn đang rối bời, nhưng khi nghe thấy lời này, lại gật đầu như một kẻ ngốc: "Đúng vậy."

Đang nói chuyện, trong sân có người gọi tên Chủ nhiệm Tôn, ông vội vàng nói: "Đến giờ ăn cơm rồi, chú vào trước đây."

Ông nhìn xuống đôi ủng trên tay và cười nói: "Thôi vậy. Đồ tốt thế này cháu hãy giữ lại dùng. Trời lạnh cũng không phải lo nữa, mau lấy đi."

Vừa nói, ông vừa dúi nó vào tay Tô Kiến Bình.

Tô Kiến Bình lúc này bất giác sực tỉnh, biết chuyện mình nhờ nhất định sẽ không xong, anh mím môi, đưa tay định nhận lại.

Nhưng chủ nhiệm Tôn đâu thật sự muốn trả lại cho anh ta, chỉ là lượn lờ ra vẻ một chút, vậy mà không hiểu ý tứ anh ta liền đưa tay ra, nhất thời khiến ông sửng sốt.

Đây là loại tình huống gì?

Nhìn thấy cảnh này, Cố Thuấn Hoa trong lòng cười nhạo, nghĩ đến đôi ủng anh lấy ra rồi giờ lại muốn xỏ lại vào chân, nghĩ hay thật!

Cô duỗi hai tay dùng sức đẩy đôi ủng về phía Chủ nhiệm Tôn: "Chủ nhiệm, giữ lại đi, chú đừng ngại."

Chủ nhiệm Tôn cười khoái chí, nhận lấy đôi ủng.

Cố Thuấn Hoa quay sang Tô Kiến Bình: "Anh Kiến Bình, đi thôi."

Chủ nhiệm Tôn mỉm cười vẫy tay chào Tô Kiến Bình và Cố Thuấn Hoa, hài lòng đem đôi ủng đi vào nhà

Cố Thuấn Hoa cũng không muốn vạch mặt Tô Kiến Bình, dù sao cũng ở chung một viện, ngẩng mặt không thấy thì cúi đầu xuống cũng thấy, nói ra bây giờ lại khó nhìn mặt nhau, cô vẫn còn dự định xây nhà nên tốt nhất là không nói.

Chỉ cần bây giờ đừng nhắc đến chuyện đó, cứ nắm chắc cán dao, sau này sẽ còn có chuyện cần nhờ.

Cô ngoài mặt giả vờ cảm động, thở dài: "Không ngờ anh Kiến Bình lại tốt với em như vậy, còn muốn giúp em tìm chủ nhiệm Tôn. Lần này, khiến anh tốn kém rồi."

Khi Tô Kiến Bình nghe thấy điều này, thật giống với người câm ăn phải hoàng liên, có miệng nhưng khó trả lời.

Đôi ủng đó là sản phẩm bảo hiểm lao động của đơn vị, chỉ có những người thợ điện chạy bên ngoài mới được phát, cũng chính vì thời gian trước anh đã vất vả ra ngoài để viết bản thảo nên mới được phát đôi ủng này, không nghĩ tới nó sẽ biến thành của người khác.

Mấu chốt chính là anh ấy đã dùng sức lực của mình để giúp Cố Thuấn Hoa làm hộ khẩu.

Tô Kiến Bình vừa rồi không kịp phản ứng, bây giờ hiểu ra, anh mới cảm thấy chính mình thật ngốc, ngốc chết đi được, hận không thể tát cho chính mình một cái.

Nếu biết sớm, đáng lẽ anh ta phải nhanh chóng nắm chặt lấy đôi ủng không để tuột mất, anh ta sẽ không thèm quan tâm đến mặt mũi, một mực giữ lấy đôi ủng.

Cố Thuấn Hoa tận hưởng dáng vẻ ảo não của Tô Kiến Bình, tâm trạng liền rất tốt, cô chạy đến phía trước cửa, cầm thịt cá lên mỉm cười nói: "em đã chuẩn bị để tặng cho chủ nhiệm Tôn, nhưng em không ngờ anh Kiến Bình đã giúp em chuẩn bị quà trước, nhưng giờ em có thể để dành nó, cải thiện bữa cơm cho gia đình, anh Kiến Bình, cảm ơn anh, em sẽ hầm thịt và tặng anh một bát. "

Tô Kiến Bình liếc nhìn thịt và cá, nghĩ đến việc đây là dùng đôi ủng của mình để đổi lấy, tâm can đau như cắt, lại bắt đầu tiếc rẻ đôi ủng của mình.