Cô nghĩ, bà cụ Đồng đã lớn tuổi rồi, về sau cô có thể giúp đỡ bà và hiếu thảo với bà hơn.
Cả ngày, cô trông con ở nhà, và đưa con đi thăm những người hàng xóm cũ, khi trời tối, cô giẫm lên tuyết rồi đi bộ đến nhà Vương Tân Thụy.
Đến nhà Vương Tân Thụy, mẹ của Vương Tân Thụy đang nấu ăn, Vương Tân Thụy liền nháy mắt với cô một cái, cô hiểu ý đi theo ra nhà sau, Vương Tân Thụy mang ra hai sợi dây rơm.
một sợi dây rơm treo miếng thịt, nặng ba cân, còn sợi dây rơm kia là một con cá mè hoa, ước chừng bốn, năm cân.
Vương Tân Thụy thì thào: "Đây là ở đập chứa nước, vẫn còn tươi."
Cố Thuấn Hoa cảm kích, lấy ra một miếng đại đoàn kết: "Mình không có phiếu lương thực, cậu giữ lại tiền đi."
Cố Thuấn Hoa tính toán rằng một cân thịt có giá khoảng một nhân dân tệ, và một cân cá có giá hơn một nhân dân tệ, nếu mua những thứ này một cách nghiêm túc, ước tính sẽ không đến mười nhân dân tệ, nhưng cô ấy không có tem phiếu thực phẩm!
Chưa kể đến con cá mè hoa sống động ở đập nước, dù có phiếu và tiền cô cũng không thể đυ.ng vào được.
Mười tệ chắc chắn là không đủ, nhưng Vương Tân Thụy chắc chắn sẽ không muốn cho quá nhiều.
Vương Tân Thụy liếc cô một cái: " Cậu thật là, chúng ta là bạn tốt của nhau, tôi còn mong cho cậu sớm làm được hộ khẩu, mà cậu lúc nào cũng khách khí như vậy."
Cố Thuấn Hoa: "Mình rất biết ơn khi có được thứ này. Nhưng mình không có tiền để mua nó".
Sau cùng, Vương Tân Thụy cũng không nói gì liền nhận tiền.
Ra khỏi sân nhà của Vương Tân Thụy, gió đang thổi mang theo lớp tuyết còn sót lại từ bên ngoài, những bông tuyết giống như những mũi kim cứng rắn, đâm vào mặt cô rất đau, mặt đất cũng lạnh và cứng, giống như đang dẫm lên một động băng vậy.
Cố Thuấn Hoa quấn chặt chiếc khăn, đội mũ bông lên để ấm hơn, tránh việc người khác gặp mặt sẽ nhận ra.
Đi tặng quà cho Chủ nhiệm văn phòng thanh niên trí thức không phải là chuyện vẻ vang gì, tốt nhất là nên tránh mặt thiên hạ.
Nhà của chú ba Tôn Gia Dương không quá xa Bách Thuận, ông sống ở phía tây của Lưu Ly xưởng, có một con đường hẹp từ hàng rào lớn đi qua.
Cố Thuấn Hoa siết chặt sợi dây rơm trong gió lạnh, đối mặt với gió và tuyết, đi về phía trước mới phát hiện trên đường có một cái hố độ sâu một mét và nông một mét, suýt chút nữa đã giẫm phải. Nhìn kỹ lại mới biết nó là hố phân của chó.
Cố Thuấn Hoa tránh nó một cách cẩn thận, và tiếp tục đi về phía trước, vượt qua Lưu Ly xưởng.
Trong những ngày đầu, Lưu Ly xưởng làm công việc nung gạch tráng men. Các tác phẩm chạm khắc bằng gạch tráng men ở Bắc Hải của Tử Cấm Thành đều do Lưu Ly xưởng làm ra. Về sau bên ngoài Lưu Ly xưởng mở một sạp bán hàng cũ. Vào thời nhà Thanh, đã cho xây dựng một khu chợ sách, Các quan chức thường đến nơi này mua sách. Sau bao nhiêu năm thay đổi, chợ sách cũ này cuối cùng đã trở thành chợ đồ cổ ngày nay. Bây giờ, nhìn từ xa, trong gió và tuyết, đó vẫn là một nơi đầy sức sống.
Người phu xe trên đường nhìn thấy Cố Thuấn Hoa, anh ấy vẫy tay với Cố Thuấn Hoa và chỉ vào chiếc xe ba gác của mình, ý là muốn chở Cố Thuấn Hoa đi một đoạn.
Tất nhiên Cố Thuấn Hoa không muốn, lắc đầu và xua tay từ chối.
Người phu xe tỏ ra thất vọng nên khó khăn đạp xe bỏ đi.
Cố Thuấn Hoa tiếp tục ủ rũ đi về phía trước, vừa đi được vài bước đã nhìn thấy phía sau có thêm một người phụ xe chạy xe ba gác đang đi tới.
Trên chiếc xe, có một bóng người đội mũ xén lông cừu, rất quen thuộc.
Cố Thuấn Hoa nhận ra đó là Tô Kiến Bình.
Bây giờ coi tự hỏi, đêm hôm khuya khoắt anh ta còn đi đâu? Cũng không thể để anh ta nhận ra cô.
Cố Thuấn Hoa để mắt đến con hẻm hẹp và đầy tuyết, cô liền chạy vào trong hẻm và trốn trong bóng tối.
Người phu xe khó khăn đạp chiếc xe ba gác, bánh xe lăn trên tuyết rồi từ từ di chuyển về phía trước. .
Cố Thuấn Hoa đợi xe đi qua hẳn, sau đó cô mang theo dây rơm và cẩn thận đi theo sau xe.
Tốc độ xe đi không nhanh, cô gấp gáp đuổi theo một chút là có thể theo kịp.
Khi xe rẽ vào con hẻm, Cố Thuấn Hoa càng lúc càng nghi ngờ, đây không phải là con đường cô định đi sao, lẽ nào chỉ là trùng hợp? Đường tối như bưng, anh ta cũng đi con đường này, anh ta là định làm gì?
Cô càng ngày càng đề phòng, theo dõi cẩn thận, hết lần này đến lần khác nấp vào cửa hẻm để tránh bị phát hiện.
Nếu là trước đây, cô nhất định là không dán đuổi theo, có thể sẽ lẫn trốn, nhưng bây giờ thì khác, cô đã ở Quân đoàn Nội Mông rèn luyện được tám năm, có việc nặng nhọc, khó khăn gì mà chưa từng làm qua, việc gì nam giới làm được thì cô cũng làm được, hiện tại thân thể cũng linh hoạt, nhanh nhẹn hơn rất nhiều.
Cố Thuấn Hoa cứ như vậy mà đi theo, cuối cùng thấy Tô Kiến Bình dừng lại đưa tiền rồi bảo người phu xe đi trước.
Cố Thuấn Hoa nhìn số nhà nơi anh ta đi vào, tính toán rồi nhận ra nơi Tô Kiến Bình dừng chân chính là nhà của chủ nhiệm Tôn ở văn phòng thanh niên trí thức.
Nhìn kỹ hơn, Tô Kiến Bình dường như đang cầm thứ gì đó trên tay, giống như đôi ủng da?
Cố Thuấn Hoa càng lúc càng khó hiểu, nhìn xung quanh, bởi vì trời tối và tuyết rơi dày đặc, ngoài cửa ngõ không có ai, nên cô đặt thịt cá lên tảng đá cạnh ngưỡng cửa. .
Sau đó, nấp cẩn thận sau cánh cửa và nhìn chằm chằm vào đó.
Tô Kiến Bình dường như đang gõ cửa, gõ một hồi có người lên tiếng hỏi là ai, Tô Kiến Bình cười nói bọn họ đi tìm Chủ nhiệm Tôn.
Người đàn ông thét lên một tiếng, ngay sau đó có người bước ra, nhìn xung quanh, Cố Thuấn Hoa có thể mơ hồ nhận ra đó là chủ nhiệm Tôn.
Tô Kiến Bình nói chuyện với chủ nhiệm Tôn, có vẻ như hai người họ đã biết nhau từ trước, Tô Kiến Bình đưa đôi ủng cho cho chủ nhiệm Tôn, nói rằng đó là đồ bảo hộ lao động của đơn vị, bên ngoài được làm bằng da thật.
Hầu hết mọi người đều không dễ nhìn thấy ủng da, hiện nay giày da ba khớp của nam giới thường được làm từ da nhân tạo, rất ít loại da thật như của Tô Kiến Bình chứ nói gì đến làm giày.
Chủ nhiệm Tôn rõ ràng là thích nó, giả vờ từ chối một lúc, sau cùng liền nhận.
Hai người đứng nói chuyện, Tô Kiến Bình có nhắc đến tên Cố Thuấn Hoa, nói rằng mang theo hai đứa con, nên hộ khẩu chắc chắn sẽ rất khó làm.
Sau khi nghe những gì Tô Kiến Bình nói, chủ nhiệm Tôn cũng hiểu ý, sau khi nhìn thấy đôi giày trong tay anh ta, thoạt nhìn chúng là đôi giày tốt.
Ông ta miễn cưỡng nói: "Thực ra, chuyện này chúng tôi cũng thấy xấu hổ, nhưng do đồng chí Tô đã đề cập đến nên tôi-"
Tuy nhiên, Tô Kiến Bình nói: "Chủ nhiệm Tôn, thật sự thì chuyện của hai đứa trẻ này không thể giải quyết được. Ý tôi là, việc hai đứa trẻ quay lại không nhất thiết là điều tốt. Dù sao một người phụ nữ đã ly hôn mang theo hai con, rất liên lụy— - ”
Nghe vậy, trong lòng Cố Thuấn Hoa cuối cùng cũng hiểu ra, một luồn không khí lạnh chạy dọc theo sống lưng.