Thôn Hoa Khó Gả

Chương 12: Lên Núi

Nhìn thấy Kỷ Vận ủy khuất cắn môi, vài giọt nước mắt như sắp rơi xuống, trông thật là đáng thương. Nàng ta cũng chỉ là một cô nương mười ba tuổi, Kỷ Duy thở dài, gần như là tận tình khuyên bảo mà chậm rãi nói: "Nếu không hiểu biết hộ vệ một cách rõ ràng thì làm sao dám dùng được chứ? Người xưa hay nói rằng dù ngày đêm đề phòng trộm cướp nhưng cũng khó phòng được, và cũng có câu nói biết người biết mặt không biết lòng. Làm sao con biết được hộ vệ mà con mời tới sẽ là người ngay thẳng và trung thành chứ?”

"Thúc là nhị thúc của con, thúc sẽ không làm hại con. Nếu như con thật sự không thoải mái khi sống ở đây thì thúc sẽ để phụ thân của con phái người tới đón con trở về. Con đã lớn rồi, sắp tới sẽ phải làm mai mối nên ở thôn Đào Nguyên cũng không tốt cho chuyện kết hôn của con.” Kỷ Duy vẫn đang khuyên bảo.

Còn Kỷ Vận ngồi ở một bên nghe thấy câu để cho phụ thân của nàng ta tới đến nàng ta thì đã sớm ngồi không yên. Nàng ta đứng dậy, bước tới vài bước rồi vội vàng nói: "Nhị thúc, thúc thật sự có thể để phụ thân của con đón con trở về sao?"

Kỷ Duy liếc nhìn nàng ta với vẻ khó hiểu, nói: "Con đã mười ba tuổi rồi, đến sống ở chỗ của thúc cũng được thôi nhưng ở thôn Đào Nguyên đều là những người thô lỗ. Nếu như con xảy ra chuyện gì thì phải làm sao? Mẫu thân của con cũng sẽ không đồng ý."

Nghe vậy, Kỷ Vận cũng cảm thấy Kỷ Duy nói có lý, cho dù nàng ta có làm sai điều gì thì Kỷ Quân cũng sẽ không bỏ rơi nàng ta. Hơn nữa, đúng như lời Kỷ Duy nói, mẫu thân và ngoại tổ của nàng ta đều sẽ không đồng ý.

“Cảm ơn nhị thúc.” Nàng ta cúi người với Kỷ Duy vẻ vẻ vui mừng và giọng nói cũng chân thành hơn rất nhiều.

Kỷ Duy gật đầu: "Trở về đi! Còn căn nhà ở thị trấn..."

“Con sẽ bán ngay lập tức.” Kỷ Vận nhanh chóng nói tiếp.

Nói xong, nàng ta lại cúi người với Kỷ Duy rồi vội vàng bước ra ngoài.

“Phụ thân, năm mới sắp đến rồi.” Kỷ Đào đặt bát đũa xuống, thuận miệng nói.

Kỷ Duy gật đầu: "Sau năm mới sẽ để cho con bé rời đi."

Nụ cười trên mặt Liễu thị lớn hơn, bà ấy múc cho Kỷ Duy một chén canh.

Kỷ Đào nhìn thấy thì hiểu ra Liễu thị cũng không thích vị đại tiểu thư này lắm. Cô suy nghĩ một chút thì thấy cũng đúng, tiểu thư khuê các tự nhiên rất ghét bỏ căn nhà nhỏ ở nông thôn này và Kỷ Đào cũng biết đến chuyện Kỷ Vận ra lệnh cho nha hoàn đến thị trấn mua rất nhiều đồ sứ cùng với vải vóc, khiến cho căn phòng ở phía đông rực rỡ hẳn lên. Bây giờ sợ rằng ngay cả Liễu thị cũng không nhận ra căn phòng đó nữa.

Kỷ Đào có thể hiểu được, dù sao người ta lớn lên trong nhung lụa, cho nên không thể nhìn nổi những đồ vật mộc mạc này. Nhưng ở trong mắt Liễu thị thì chính là nàng ta chán ghét nhị thẩm của nàng ta rồi.

"Con đừng để bản thân quá mệt mỏi. Cô nương học y là rất vất vả và cũng không có ai tin tưởng để cho con chữa bệnh. Con chỉ cần học một chút là được." Liễu thị dặn dò.

“Con biết rồi a.” Kỷ Đào thuận miệng đáp.

Thấy cô tùy ý như vậy, Liễu thị biết cô căn bản là không để trong lòng nên cũng không khuyên nữa.

Thời gian chậm rãi trôi qua, chớp mắt đã đến lễ mừng năm mới. Kỷ Đào thức dậy từ sáng sớm, cô đi mời Phó đại phu đến nhà để cùng nhau đón năm mới. Kỷ Vận cũng rất vui vẻ, bởi vì lá thư của Kỷ Duy đã được gửi đi. Nếu không có gì ngoài ý muốn thì hẳn rất nhanh sẽ có tin tức được truyền đến.

Vì vậy, ngày đầu năm mới, người một nhà coi như là rất vui vẻ, ngay cả khi Kỷ Vận nhìn thấy Phó đại phu thì nàng ta cũng chỉ nhíu mày chứ không mở miệng nói lời gì đó khó nghe cả.

Mùng năm tháng giêng, cuối cùng thì xe ngựa do Kỷ Quân cử đến cũng đã tới. Kỷ Vận vui vẻ lên xe rời đi, trước khi đi còn tặng rất nhiều thứ cho Liễu thị. Nàng ta nói đó là món quà cảm ơn vì đã làm phiền bà ấy mấy tháng nay. Nàng ta còn cố ý tặng một số trâm cài và vòng cho Kỷ Đào và đối xử với cô dường như thân thiết hơn một chút so với trước kia.

Kỷ Vận rời đi, sân nhà Kỷ gia cũng yên tĩnh lại. Kỷ Đào liền càng tập trung học y hơn. Hiện tại cô đã đọc xong hai cuốn y thư và dự định đợi một khoảng thời gian nữa, thời tiết tốt hơn một chút thì sẽ lên núi hái thuốc với Phó đại phu.

Khi ngày mười lăm tháng giêng qua đi, thời tiết đã trở nên ấm áp hơn, cởϊ qυầи áo mùa đông dày cộm ra và mặc quần áo mùa xuân vào, Kỷ Đào mới phát hiện ra cô đã cao hơn. Quần áo năm ngoái đã ngắn đi một chút và phần eo cũng rộng ra nhiều. Sau khi thấy vậy, Liễu thị lại cảm thấy đau lòng.

Kỷ Đào dở khóc dở cười. Cô đã không còn là tiểu cô nương nữa, từ từ lớn lên và có thể mơ hồ nhìn thấy vài đường cong của cô nương rồi. Có lẽ bởi vì vậy cho nên cô mới gầy đi, nhưng Liễu thị lại chỉ nghĩ là do cô quá vất vả.

Nói thật thì đúng là rất vất vả, nhưng Kỷ Đào lại cảm thấy một ngày của cô đều trôi qua rất phong phú. Trước kia, lúc mười tuổi, cô không biết mình muốn gì, nhưng Kỷ Duy và Liễu thị đối xử với cô rất chân thành cho nên đời này của cô chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời thì cuộc sống chắc chắn sẽ rất tốt.

Nhưng từ khi cô biết cuốn tiểu thuyết này lấy Phùng Uyển Phù là nhân vật chính, tuy rằng ngoài mặt rất bình tĩnh và cũng hiểu rằng cô sẽ không thê thảm như trong tiểu thuyết, nhưng trong lòng cô vẫn mơ hồ cảm thấy sợ hãi.

Bây giờ phải như thế này mới đúng. Kỷ Đào trong tiểu thuyết là một cô nương được chiều chuộng. Sau khi kết hôn với Lâm Thiên Dược rồi trở thành góa phụ thì chỉ có thể ở vậy, và cuộc sống càng thêm khó khăn hơn sau khi phu thê Kỷ Duy qua đời.

Nhưng cô thì khác, chưa nói cô sẽ không để bản thân rơi vào hoàn cảnh đó mà hiện tại, sức khỏe của Lâm Thiên Dược đang chậm rãi chuyển biến tốt đẹp và cô còn học y thuật nữa. Phó đại phu nói cô không có thiên phú học y nhưng cô rất chăm chỉ, đợi một thời gian nữa thì chắc chắn sẽ có kết quả.

Dựa vào những điều này, cốt truyện đã đi lệch khỏi quỹ đạo từ lâu rồi. Có lẽ sau khi cô cứu Phó đại phu thì tình tiết câu chuyện về cô đã sớm hoàn toàn thay đổi.

Đây chính là kết quả mà cô mong muốn nhất từ trước đến nay.

Chỉ cần cô học hành có kết quả thì sau này có thể khám bệnh cho người dân ở thôn Đào Nguyên và cũng đủ để tự nuôi sống bản thân.

"Mấy ngày nữa sẽ lên núi. Con trở về và chuẩn bị một chút đi." Phó đại phu nói.

Trong lòng Kỷ Đào rất vui vẻ.

Sau đó cô liền nghe Phó đại phu tiếp tục nói: “Lần đầu tiên con lên núi, nếu như chỉ có hai chúng ta thì sẽ rất nguy hiểm. Gần đây thời tiết ấm lên, lão đại Dương gia cũng sẽ lên núi đi săn nên chúng ta sẽ đi với hắn ta một đoạn đường, sau đó sẽ trở về cùng với nhau."