Khi nàng ta vừa nói như vậy thì Kỷ Đào mới nhớ ra rằng tiền vốn ban đầu của Dương Đại Thành và Phùng Uyển Phù là do Kỷ Vận cho.
Khách quan mà nói, lễ nghi và phép xã giao của Phùng Uyển Phù khá tốt, vẻ ngoài cũng xinh đẹp, không biết tốt hơn Kỷ Vận bao nhiêu lần.
Kỷ Vận không thiếu tiền, và chuyện của Phùng Uyển Phù cũng không khó để hỏi thăm ở thôn Đào Nguyên nên chỉ cần hỏi là liền biết chuyện gì đã xảy ra. Kỷ Đào nghĩ lý do tại sao Kỷ Vận lại làm như vậy có lẽ là vì trong lòng nàng ta cảm thấy bản thân hơn hẳn người khác.
“Phùng cô nương, cô nương nhà ta nói để cho cô nương đi vào.” Nha hoàn Xuân Hỉ của Kỷ Vận đúng lúc xuất hiện và nói với vẻ mặt tươi cười.
Sau đó nàng ta cúi người với Kỷ Đào: "Cô nương đã trở về rồi sao?"
Kỷ Đào gật đầu rồi quay người bước vào cửa. Nha đầu này giống như ma ma của Kỷ Vận, đối xử với nhà Kỷ Đào nhìn thì có vẻ cung kính nhưng thật ra lại có chút khinh thường. Kỷ Đào cũng lười so đo với bọn họ, theo Liễu thị nói thì Kỷ Vận sống ở đây là nhà họ được cho bạc.
Sau đó, theo lời của Dương ma ma nói thì Kỷ Vận đã bỏ ra hai lượng bạc để mua những cái bánh ngọt đó.
Kỷ Đào cũng không quan tâm lắm, dù sao đó không phải của cô, Kỷ Vận có ném tiền xuống nước thì cũng không có liên quan gì đến cô.
Vì vậy, những ngày sau, Phùng Uyển Phù thường đưa đồ ngọt đến. Hai người họ thường xuyên qua lại và đã trở thành tỷ muội tốt của nhau. Kỷ Vận thậm chí còn cho Phùng Uyển Phù mượn tiền.
Khi Dương Đại Thành tới cửa vì muốn mua đỉnh núi thì Kỷ Đào mới biết chuyện.
Ở xung quanh thôn Đào Nguyên đều có núi, nơi hắn ta muốn mua cách thôn khá xa. Chỗ đó gần như là núi hoang và thật ra cũng không tốn bao nhiêu tiền.
Kỷ Duy đã tận tình khuyên bảo hồi lâu vì ông ấy thấy rằng Dương Đại Thành mua ngọn núi đó căn bản là không có tác dụng gì.
Hơn nữa, Dương Đại Thành là hậu bối mà ông ấy rất coi trọng ở trong thôn, nhưng dù ông ấy có khuyên như thế nào đi chăng nữa thì Dương Đại Thành vẫn khăng khăng muốn mua nó.
Tuy núi hoang rẻ nhưng diện tích lại quá lớn, tính toán thì cũng cần phải có bốn mươi lượng bạc.
Nhìn thấy Dương Đại Thành lấy ra nhiều bạc mà mắt cũng không chớp một cái nào như vậy nên Kỷ Duy đã cẩn thận hỏi chuyện thì mới biết được việc này còn có liên quan đến Kỷ Vận.
Vào thời điểm Kỷ Đào biết chuyện thì Kỷ Duy đã đưa Dương Đại Thành đến huyện nha và lấy khế đất về rồi.
Kỷ Đào không có thời gian để quan tâm đến việc này, bởi vì sắp đến tết rồi. Buổi sáng cô đến nhà Phó đại phu để học nhận biết dược liệu, buổi chiều học lễ nghi, rồi dành thời gian giúp đỡ Liễu thị chuẩn bị cho năm mới, và đến tối thì đọc y thư. Cô bận rộn đến mức không có thời gian để ý đến Kỷ Vận.
Gần đây, Kỷ Vận càng ngày càng không thích ăn cơm cùng với nhà bọn họ, cho nên nàng ta đều chờ Xuân Hỉ nấu xong rồi đến căn phòng ở phía đông để ăn cơm.
Kỷ Đào ngồi trên ghế cúi đầu ăn cơm. Cô ăn nhanh vì định trở về phòng đọc sách. Lúc này, Kỷ Vận, người đã lâu không gặp dẫn theo Xuân Hỉ đi đến, nàng ta nhìn lướt qua thức ăn đơn giản trên bàn và cười nói: "Nhị thúc, con muốn đến sống ở thị trấn."
Kỷ Đào kêu một tiếng Vận tỷ tỷ rồi tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Kỷ Duy nhướng mày, nhàn nhạt nói: "Một cô nương như con sống ở thị trấn không an toàn."
Kỷ Vận không thèm quan tâm đến lời từ chối của Kỷ Duy, nàng ta ngồi xuống cái ghế ở bên cạnh và nói: "Phụ thân nói để con tới dạy lễ nghi cho Đào muội muội, nhưng con thấy Đào muội muội rất thông minh, học với Dương ma ma cũng đã có hình có dáng, đợi một thời gian nữa nhất định sẽ đủ tư cách trở thành quý nữ và sẽ không cần con nữa. Con sống ở đây đã gây phiền phức cho thúc và nhị thẩm rồi. Hai ngày trước con đã làm cho Xuân Hỉ mua một căn nhà và cũng tìm người quét dọn.… Con cảm thấy rất ổn và dọn ra ngoài sẽ tốt hơn, sống ở đây có nhiều thứ bất tiện."
“Con phải chịu ủy khuất gì sao?” Kỷ Duy suy nghĩ một lát rồi trầm giọng hỏi.
Kỷ Vận vội vàng nói: "Không có ạ, nhị thẩm và Đào muội muội đối xử với con rất tốt."
"Việc dọn ra ngoài ở chắc chắn là không được. Nếu như con khăng khăng muốn vậy thì thúc sẽ viết thư cho phụ thân của con, để ông ấy quyết định và nhân tiện hỏi xem con sẽ còn phải ở đây bao lâu nữa?" Kỷ Duy mặc kệ sắc mặt Kỷ Vận hơi thay đổi, ông ấy thản nhiên nói.
Nhìn Kỷ Đào đang chăm chú ăn cơm, ánh mắt ông ấy lóe lên một chút thương xót, sau đó ông ấy nói với Kỷ Vận với giọng điệu lạnh lùng: "Nếu là bởi vì Đào muội muội của con thì con nên quay về đi. Thúc không muốn con bé làm quý nữ gì cả và ma ma cũng đã dạy cho con bé một chút về cách đối nhân xử thế, lễ nghi và cách ăn nói ... "
Sắc mặt của Kỷ Vận hơi trắng.
Ý của lời này là không cần Kỷ Vận nữa và gần như nói rõ rằng Kỷ Vận không hề hiểu về đạo lý đối nhân xử thế cho nên không thể dạy cho Kỷ Đào được. Hiển nhiên là những hành động gần đây của Kỷ Vận khiến cho Kỷ Duy khá không hài lòng.
Kỷ Đào đang cúi đầu ăn cơm không thể khống chế được mà bật cười. Cô cúi đầu thấp hơn một chút để che giấu nụ cười trên khuôn mặt.
Kỷ Vận đã bị lời từ chối của Kỷ Duy làm cho mất đi lý trí, nàng ta cãi lại: "Con muốn đến sống ở trên thị trấn. Căn nhà ở đó đã được mua và cũng đã dọn dẹp xong rồi. Nếu như nhị thúc lo lắng thì con có thể mời hộ vệ..."
“Không cần nhắc lại chuyện này nữa.” Kỷ Duy ngắt lời nàng ta, nói: "Nếu phụ thân của con đã để cho con đến ở chỗ của thúc thì thúc nhất định sẽ không để cho con tùy ý dọn ra ngoài ở.”