Trọng Sinh Chi Mãn Cấp Ma Mới

Chương 6

Giang Tứ đứng dậy, không nhanh không chạm cởϊ áσ khoác, cúc áo sơ mi bên trong cài rất tùy tiện, lộ ra một chút xương quai xanh, trắng nõn xinh đẹp.

Cậu xoay người hướng sân khấu kinh dị đẫm máu mà đi đến, như một cuộc dạo chơi sau bữa ăn, không vội vã, không hoảng sợ.

Cậu vừa đi vừa cởi cúc cổ tay trên áo sơ mi của mình, xắn tay áo lại, bước vào trong ánh đèn đỏ bao quanh sân khấu.

Làn da của cậu vốn đã rất trắng, dưới ánh đèn đỏ quỷ dị dường như đang phát sáng, hàng mi dài sáng lấp lánh, hiện lên ánh sao mờ ảo, đường nét khuôn mặt thanh tú lại có hiệu ứng ánh sáng dịu nhẹ, mộng ảo đến hoa mắt.

Giang Tứ đứng yên ở giữa sân khấu, khóe miệng nở nụ cười, đôi mắt đào hoa sáng ngời, bình tĩnh lại lộ ra nét quyến rũ kỳ lạ, vẻ mặt thông dong mà ưu nhã Tao nhã giống như yêu tinh dưới ánh trăng đỏ, tuấn tú và kiều diễm.

Khán phòng ồn ào vừa rồi phút chốc trở nên yên tĩnh.

Mọi ánh mắt đều tập trung ngắm nhìn người vừa bước lên sân khấu

“Ngoạ tào!” Mặc dù cảnh tượng hiện tại có phần không thích hợp, nhưng vẫn khiến người ta muốn hét lên từ tận đáy lòng: “Soái quá đi mất!”

“Đây là ai?”

“Lá gan cũng thật lớn, cậu ta cư nhiên dám bước lên sân khấu!"

"Có chút quen mắt... A! Tôi nhớ rồi! Là học trường! Lúc khai giảng cậu ấy có lên phát biểu giữa toàn trường, Giang Tứ năm ba cao trung!"

"Đúng, là cậu ấy, cậu ấy là lớp trưởng của lớp bọn tôi. Siêu cấp học bá, giành được vô số giải thưởng, nhưng ngày thường cậu ấy vốn rất khiêm tốn, chỉ là... ”

Giang Tứ trên sân khấu lúc này khiến cậu ta cảm thấy xa lạ không giải thích được, giống như là hai người hoàn toàn khác nhau vậy.

"Thao, Giang Tứ? Cậu ấy không phải là người đã loại bỏ boss ở vòng trước sao?! thậm chí còn thống trị top 3 danh sách Bảng Tích Phân!"

Mặc dù hiện tại không biết vai trò của bảng xếp hạng và danh sách tích phân là gì, nhưng có thể được hệ thống thông báo thì chắc là một đại lão đi.

Quang Cầu ở sau bức mạng sân khấu nghi hoặc hỏi: "Chờ đã, Giang Tứ, Giang Tứ, ngươi không vẽ sơn dầu với thay đổi trang phục sao?"

Không vẽ mặt với thay đổi trang phục thì làm cách làm qua mặc tân nương kia đây.

Giang Tứ trực tiếp làm lơ nó, khoanh tay đứng ở rìa sân khấu, quan sát máy con rối bên trong bối cảnh.

Dưới khán đài nghị luận sôi nổi.

"Fuck, hóa ra đó là người cứu chúng ta khỏi Boss phó bản trước à?"

"Đã cứu chúng ta? Ha ha! Các cậu có phải hay không bị ngu, là cậu ta hại chết chúng ta thì đúng hơn!" Âm thanh thô thiển của một học sinh vang lên " vốn dĩ thông quan phố bản trước cực kỳ đơn giản, chỉ cần để một người chết, còn chính mình đi tìm đường trốn là có thể sống đến cuối cùng. Nhưng tại cậu ta, tại cậu ta loại bỏ Boss, chúng ta mới phải thông quan phó bản này, nếu không có câu ta, chúng ta cũng không phải chịu khổ như này!

"Đúng, Khổng ca nói đúng, các cậu không nghe thấy à? Hệ thống có nói, chính là tại Giang Tứ nên phó bản này mới bắt đầu! Tất cả đều là lỗi của cậu ta!"

" Đúng vậy, nếu không có câu ta, chúng ta sẽ không phải đối mặt với trò chơi diễn kịch đáng sợ này, vừa rồi bạn gái của tôi vì chạy ra ngoài mà chết rồi! "

" Tuy rằng phó bản trước đáng sợ, nhưng nó vẫn còn có hy vọng sống sót, nhưng hiện tại ... lên sân khấu đều phải chết! "

" Là Giang Tứ chọc giận người ngoài hành tinh, bây giờ nó đang trừng phạt chúng ta! Tất cả là lỗi của cậu ta! Cậu ta nên đi

chết đi! "

*[Fuck, tui edit tới chỗ này tức muốn ói máu, nếu mà không có a Giang không chừng phó bản trước mấy người đã trực tiếp bị loại bỏ rồi lũ ngu ngục, A a a a tức quá!!!]

Những nhận xét như vậy thực sự thu hút không ít người phụ họa.

“Này, các người đang nói gì vậy ?!”

Vương Linh và Sở Tiêu Tiêu rất tức giận khi thấy bọn họ thảo luận. Tuy rằng hiện tại lớp trưởng làm cho các nàng cảm thấy có chút xa lạ, nhưng sự thật là ở phó bản đầu tiên cậu ấy đã thật sự cứu các nàng, còn nói cho các nàng biết có thể dùng hệ thống để điều trị thân thể, đây là một thông tin rất quan trọng. Nếu không có câu ấy, hiện tại ở nơi này người tàn tật chắc cũng phải có hơn một nửa, đừng nói là người chết.

"Nếu các cậu lợi hại như vậy, tại sao không lên sân khấu! trừ khử Giang Tứ! dẫn chứng ta thông quan đi! Ai có bản lĩnh thì đi nhanh lên!

"Tôi ..." Lời này vừa nói ra, kẻ vừa nãy còn kiêu ngạo được gọi là Khổng ca hậm hực câm miệng.

Đùa cái gì chứ? Lên sân khấu?

Trước đừng nói đến tân nương quỷ đáng sợ kia, chỉ nói đến Giang Tứ, tới kẻ ngốc còn biết phó bản trước cậu ta loại bỏ được Boss thì đương nhiên không dễ chọc vào, ai mà dám lên một chọi một với cậu ta cơ chứ. Cẩn thận đến lúc chết còn không biết mình chết!

Thế là trọn vẹn tám phút trôi qua mà vẫn không có ai dám bước lên sân khấu.

Thiếu niên trên sân khấu một chút cũng chẳng có ý tứ mất kiên nhẫn, tuy rằng đứng ở trên sân khấu, nhưng cậu lại giống như một khán giả đang nhàn nhã ăn dưa, ánh mắt hứng thú đảo qua dưới khán đài, thưởng thức vẻ mặt hoảng sợ và tuyệt vọng của các người chơi.

Đột nhiên, cậu nhìn thấy một người quen.

Trùng hợp thật.

“Hà Đông?" Giang Tứ cười nhìn cơ thể người đó đang dần run rẩy “Bạn học Hà Đông, thỉnh cậu có thể lên đây diễn cùng tôi không?”

Nam sinh to lớn cao khoảng 1,8m thế mà đang run lên vì sợ hãi, vội vàng lắc đầu: "Không, không, tôi không lên! Giang Tứ, tôi cảnh cáo cậu, đừng có quá kiêu ngạo, ở trước mặt tôi cậu chỉ là một con rệp! Tôi có thể để cha tôi thu thập cậu lần một, liền có thể để cha tôi thu thập cậu lần hai. Cẩn thận tôi đánh cậu lăn ra giữa sân khấu, cẩn thận.... A!!!"

Giang Tứ phất tay, lấy ra con dao gọt hoa quả vừa rồi thuận tiện cầm theo, Hà Đông hét lên một tiếng thảm thiết, còn chưa dứt lời, cậu ta đã hoá thành bạch quang biến mất.

[Người chơi Hà Đông đã bị người chơi Giang Tứ loại bỏ.]

"A!!"

"Gϊếŧ người! Gϊếŧ người!"

Người chơi bốn phía điên cuồng hét chói tai, dưới khán đài một mảnh la hét, ánh mắt bọn họ nhìn cậu như nhìn thấy quỷ.

Những người trong phòng truyền hình trực tiếp cũng bị sốc.

"Giang Tứ này là một tên biếи ŧɦái đi!"

"Làm sao cậu ta có thể tùy tiện gϊếŧ người?!

“Mới không phải, các cậu không biết sao?”

"Hà Đông này đáng bị loại! Tôi học cùng lớp với cậu ta. Cậu ta là đồ khốn nạn, dựa dẫm vào sự giàu có của gia đình, suốt ngày bắt nạt người khác. Cậu ta đã quấy rối tìиɧ ɖu͙© của một cô gái trước khi chuyển đến trường chúng ta! Hơn nữa lúc trước cậu ta từng bịa đặt tin đồn Giang Tứ gian lận trong kì thi. đạo văn thì thôi đi còn nói rằng gia đình Giang Tứ được một phú bà bao nui, sau khi bị phát hiện thì cậu ta dựa vào sự giàu có của gia đình, buộc Giang Tứ phải xin lỗi ngược lại! "

Giang Tứ trong lớp nỗi tiếng là tốt tính, nhân duyên với mọi người đều không tồi, đặc biệt là với nữ sinh, hoàn toàn không khoa trương khi nói rằng tất cả họ đều là fan của cậu.

Bởi vậy nên rất nhiều nam sinh ghen tị với cậu. Hà Đông là một trong số đó, khi bị nữ sinh mà cậu ta thích từ chối và nói rằng cô thích Giang Tứ, liền ghe ghét, bắt đầu lan tinh đồn không tốt về cậu.

Dù là nạn nhân, nhưng Giang Tứ buộc phải cúi đầu xin lỗi vì gia đình đã nhận tiền của đối phương.

"Nguyên lai là do cậu ta! Tôi có nghe nói qua chuyện này!"

"Thao, tởm tới vậy à"

“Vốn tưởng rằng Giang Tứ làm như vậy không đúng, không để ý đến hậu quả về sau mà chỉ nghĩ cho bản thân mình. Bây giờ thì rõ rồi!"

"Tôi nói, vẫn là loại người này nên sớm bị loại bỏ, nếu không sau này nhất định sẽ hại người khác! ”

Giang Tứ trên sân khấu không thèm để ý đến bình luận của khán giả, vẫn mỉm cười. Đôi mắt đẹp cong thành nếp gấp, ngữ khí ôn nhu nhã nhặn, chỉ là câu nói khiến người ta sởn tóc gáy: "Vậy thì bạn học bên cạnh Hà Đông, cậu có muốn lên không? Ân~?"

"Cậu, cậu ..." Nhìn thấy cậu loại bỏ người khác, vẻ mặt nam sinh trắng bệch vì sợ hãi, biết rõ cậu không phải chỉ đơn giản là đọa người "đừng gϊếŧ tôi, đừng gϊếŧ tôi!"

"Cậu lên đây, tôi sẽ không gϊếŧ cậu".

"không, không muốn, làm ơn tha cho tôi đi!"

Đúng lúc này, háng ghế phía sau khán đài xuất hiện bóng người cao lớn đột nhiên đứng lên.

Giang Tứ đánh giá nam nhân thần bí này, nhìn thấy rõ ràng đó là một người đàn ông cao lớn mặc áo khoác đen, tóc ngắn, dáng người thon dài, đỉnh đạt.

Nhìn trang phục và chiều cao rõ ràng không phải học sinh.

Giáo viên? Không, cũng không giống lắm.

Giang Tứ nghiêng đầu nhìn nam nhân thần bí, thích thú nhìn hắn từ bậc thang bên phải đi lên phía trước, sau đó có chút không vui phát hiện ra phải ngẩng đầu lên mới nhìn thấy mặt anh ta.

Này, anh cũng cao quá rồi đấy.

Nam nhân đeo khẩu trang đen, không nhìn rõ tướng mạo, chỉ lộ ra một đôi mắt sâu dường như đang híp lại, âm trầm không rõ nó đang có cảm xúc gì, làm người ta nghi hoặc.

Chờ anh ta đến gần, Giang Tứ mới phát hiện ra nam nhân này có đôi mắt xanh xám cực kỳ hiếm gặp, giống như một con sói trắng trên cánh đồng tuyết.

Lạnh lùng, trầm ổn và dữ tợn, thân hình ẩn dưới lớp áo khoác cao gầy, đỉnh đạt. Lòng bàn tay buông thõng bên hông nhàn nhạt lộ ra vẻ uy hϊếp.

Đột nhiên, anh ta quay đầu lại và nhìn về phía tấm rèm.

Nơi đó ... Đừng nói rằng anh ta có thể nhìn thấy Quang Cầu nha?

Người này là ai?

“Xin chào.” Giang Tứ che giấu vẻ dò xét trong mắt, nở một nụ cười thân thiện, giống như một học sinh cao trung ngây thơ bình thường.

Dường như do ở hàng ghế sau cùng nên thấy không rõ việc xảy ra phía trước. Nam nhân tựa hồ không nghĩ rằng đó lại là một sinh viên nhẹ nhàng và lịch thiệp như thế này, hơi cau mày hỏi: "Tại sao lại gϊếŧ người?"

"Bởi vì ... Tâm tình không tốt, nên gϊếŧ thôi. "Giang Tứ bước tới, chóp mũi gần như chống lên cổ gần sườn mặt anh ta, nhẹ giọng nói:" Anh muốn biết cách thông quan không? "

Anh cảm nhận được hơi thở ẩm ướt tản vào động mạch cảnh. Nghe thấy ngữ khí không xem mạng người ra gì này, mày càng cao chặt, anh nghiêng đầu, một phen bóp lấy cổ thiếu niên.

Bị giữ chặt cổ họng địa phương yếu ớt nhất, cả người Giang Tứ cứng đờ theo bản năng, nhưng cũng không giãy dụa, đôi mắt đào hoa đen đến mức thuần tý, trắng cũng đến rõ ràng, dưới ánh đèn đỏ lại giống như hai mảnh pha lê thấm đẫm máu, chỉ là thế mà lại làm cho người ta cảm thấy nó vô cùng ngây thơ, trong sáng.

Ở hiện tại những người chơi bình thường vẫn chưa biết sự thật về việc đào thải, hành vi vừa rồi của Giang Tứ chính là gϊếŧ người, với giọng điệu lãnh đạm này, bất kỳ người bình thường nào cũng sẽ cho rằng cậu là một tên sát nhân biếи ŧɦái.

Nam nhân này đương nhiên cũng nghĩ vậy.

Nhưng chính là lúc nhìn vào đôi mắt hoang mang kia, trong lòng lại có một giọng nói khác nói với anh, rằng thiếu niên trước mặt không phải người như vậy.

"..."

Này đúng là một gương mặt “hại nước, hại dân” mà.

Anh buông tay cậu, bày ra vẻ mặt lạnh lùng tràng đầy cảm giác.

“Đừng hung dữ như vậy chứ, nếu anh không muốn biết thì quên đi” Giang Tứ không quá quan tâm, trên mặt vẫn mang theo nụ cười vô hại, giọng nói cũng vô cùng nhẹ nhàng.

Dù sao cậu cũng chỉ cần một người làm công cụ giúp cậu thông quan, tên này cũng được, thậm chí có khi còn tốt hơn a.

"Không bằng để bọn họ tỉ thí xem, ai tài hơn ai, chọn ra chàng rể hiền"

Cặp vợ chồng rối gỗ trung niên kia thoại xong, lẵng lặng quay mặt nhìn bọn họ chằm chằm, quỷ dị vạn phần.

Giang Tứ đột nhiên một phen giữ chặt tay nam nhân, giành mở miệng trước, đem người kéo đến trước mặt cặp vợ chồng trung niên cúi đầu chào họ: “ Nhạc phụ, nhạc mẫu cứ yên tâm, con sẽ chăm sóc cho anh ấy thật tốt.”

Dưới khán đài khϊếp sợ.

"Này, cậu ta nói sai lời thoại?"

"Đúng vậy, đây không phải là lời thoại của người chiến thắng cuối cùng sao?"*

*[Vì bên Trung từ "她(cô ấy)" và "他(anh ấy) đều phát âm là "tha(-)" nên bọn họ tưởng từ a Giang loại là "cô ấy"]

"Cậu ấy tiêu rồi!, xong đời rồi!"

"Giang Tứ! Cậu thoại sai rồi! Cậu thoại sai rồi!" Có người khích động lớn tiếng nhắc nhở.

Thiếu niên trên sân khấu dường như không có nghe thấy.

Cậu nhìn người nam nhân với một nụ cười nhẹ nhàng, mang theo một sự hấp dẫn chết người.