"..." Sau một hồi rơi vào im lặng, đèn sân khấu lại sáng lên.
Bố cục giống hệt như trước, chỉ khác là thi thể chàng thư sinh trên mặt đất đã không còn, chỉ còn lại một vết máu lớn.
"Hôm nay là một ngày lành, nhà ta tổ chức đại hôn..."
Hí khúc quen thuộc phát ra, trên màn hình điện tử hiện lên dòng chữ đỏ thẫm.
[Màng trình diễn làm mẫu thứ hai bắt đầu. ]
Bọn họ lúc này mới phản ứng lại, thì ra là màng trình diễn mẫu thứ hai sắp bắt đầu.
Cốt truyện của màn trình diễn thứ hai này giống hệt lần trước, vẫn là cặp vợ chồng trung niên “tốt bụng” và nữ nhân “thẹn thùng” chờ lang quân.
Nhưng khi hai người đi cầu thân lên sân khấu, phong cách biểu diễn đột ngột thay đổi.
Âm nhạc vẫn mang giai điệu vui tươi đậm chất lễ hội, nhưng hai tân lang, một người trong trang phục bê bết máu, còn một người thì hoàn toàn không thể nhận ra.
Con rối chàng thư sinh bị phân thây rời rạc, được khâu lại bằng chỉ dày.
Ban đầu nó chỉ là một con rối, không có gì ghê gớm, nhưng con rối này trông quá giống thật bất kể kích thước hay nét mặt, mỗi khi nó bước một bước, chỗ khâu lại chảy máu, mùi máu bốc lên khiến người ta hít thở không thông.
"Nương tử ~ ta hiện đứng thứ nhất trên Bảng Nhãn ~ không phụ lòng kỳ vọng của nàng ... Ta đã chuẩn bị sính lễ ~"
Giọng điệu nhẹ nhàng ban đầu trở nên sắc bén và ảm đạm, từng đoạn một, đoạn kết được kéo dài nhiều lần, nhẹ nhàng rung động. Cảnh thổ lộ này đã trở thành một bộ phim kinh dị gay cấn và đẫm máu.
Thiếu gia con nhà giàu tưởng như không thấy, vẫn tiếp tục diễn theo kịch bản, nhưng lần này kết thúc lại thay đổi, kẻ bị gϊếŧ lại trở thành thiếu gia con nhà giàu.
Sau đó, chàng thư sinh nắm lấy tay tân nương và nói với cái giọng xuyên thấu quái đản đó: "Nhạc phụ, nhạc mẫu, đừng lo lắng ~ Con sẽ chăm sóc cho nàng ~"
Giờ khắc này, những kẻ ngu ngốc cũng có thể nhận ra rằng trò chơi này là để bọn họ chém gϊếŧ lẫn nhau! Chỉ có người chiến thắng mới có thể hoàn thành nhiệm vụ và sống sót!,.
Sau màn trình diễn thứ hai, sân khấu lại chìm vào bóng tối, lần này những người chơi trong khán phòng bất ngờ có thể di chuyển.
"! A a a a" Có người tốt hơn lập tức đứng lên, hô to hướng cửa mà đi vào trong bóng tối: "!!! Cứu! Giúp tôi với, cho tôi ra ngoài đi mà,"
kết quả bọn họ còn chưa chạy tới cửa, đã liên tục kêu la thảm thiết.
Khi ánh đèn phía trong hội trường một lần nữa bật sáng, hàng chục người đang chạy dường như bị đâm máy nhát, bê bết máu ngã thẳng xuống đất với vẻ mặt kinh hoàng.
Ngây sau đó bạch quang loé lên, bọn họ biến mất, chỉ có hai người chơi đứng lên trước là vẫn còn sống, bọn họ đã chạy tới cửa, liều mạng đập vào chốt cửa nhưng vô luận như thế nào đều không thể mở ra cách cửa kia, ngoài cửa cũng không có bất cứ thứ gì đáp lại.
[Ding, cảnh báo lần nữa, các diễn viên không có mặt trên sân khấu không được phép rời khỏi chỗ ngồi ~]
[Buổi biểu diễn chính thức sau đây sắp bắt đầu, xin mời hai diễn viên lên sân khấu. ]
“Hai diễn viên?”
Hiển nhiên trước hết chỉ có hai người chơi hiện đang đứng, hai nam sinh đã được xác định làm diễn viên cho vòng đầu tiên.
[Vui lòng có mặt trên sân khấu và bắt đầu phần trình diễn của ngài trong vòng 3 phút, nếu không sẽ bị coi là bỏ cuộc và sẽ bị loại. ]
Vừa nghe đến từ "bị loại", nghĩ đến những người vừa rồi biến mất, sắc mặt hai người chơi lập tức tái nhợt, lúc này cặp vợ chồng trung niên trên sân khấu đã cất tiếng xướng (hát), tân nương mặc hỉ phục đỏ cũng khẽ động. Đứng trên sân khấu, lặng lẽ chờ đợi lang quân trong mộng của cô xuất hiện.
Đồng hồ đếm ngược trên màn hình điện tử bắt đầu chạy.
Hai tuyển thủ há hốc mồm nhìn nhau, nam sinh lùn nói: "Chúng ta lát nữa đều đừnh động thủ, không cầm lấy con dao găm, giả bộ đánh một chút, sau đó cậu liền giả chết, thế nào?"
chàng trai cao ráo vẻ mặt cảnh giác lớn tiếng nói: “Tại sao lại là tôi giả chết, sao không phải là câu giả?”
Bây giờ xem ra chỉ có một người có thể trở thành “con rể hiền”, đề phòng vạn nhất lỡ như người còn lại trực tiếp bị loại bỏ thì sao?
Đánh giá về kích thước của bọn họ, nếu thật sự đánh nhau nam sinh lùn nhất định sẽ chịu thiệt thòi, trong lòng cậu ta cũng biết điều này, chỉ có thể lùi lại: "Được, được được, để tôi giả chết! Nhưng chúng ta nhất trí trước, không ai được phép lấy vũ khí, chờ lát nữa cậu nói trước một tiếng.
Cao hơn đồng ý.
Cuối cùng, trong 60 giây đếm ngược của hệ thống, cả hai không thể không bước lên sân khấu.
Vừa rồi ở dưới khán đài đều không có cảm giác, nhưng khi bước đến gần những con rối này, mới phát hiện bọn nó khi nhìn gần còn dọa người hơn nhìn từ xa nhiều.
Kích thước thực, làn da nhợt nhạt, khuôn mặt được vẽ hoa văn sặc sỡ, còn có vết máu trên người nó khiến người ta càng thêm sợ hãi.
Hai người bước lên sân khấu, nam sinh cao lớn run rẩy nói : "Nương, Nương Tử, ta hiện tại , đứng đầu , cao trung..."
Cao trung là cái gì?
Cậu ta quá lo lắng, giọng nói run rẩy, Dường như đã quên mất lời thoại.
Khuôn mặt của hai con rối lập tức đại biến, nhìn thẳng vào hắn, nụ cười "hiền từ" trên khuôn mặt mở rộng, khóe miệng nhếch cao, trở nên kỳ quái dị thường, như có như không, trong giây tiếp theo sẽ trực tiếp nuốt trọn cậu ta.
Nam sinh cao lớn vốn đã căng thẳng, một khi bị nhìn chằm chằm, cậu ta hoàn toàn đã quên mất lời thoại, sững sờ đứng tại chỗ, sau đó trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi.
Cậu ta xong rồi! quên thoại!
Cũng may lúc này, bên trong hội trường, xuất hiện một giọng nói nhắc nhở: "Nương tử, ta hiện tại đứng đầu trên Bảng Nhãn, không phụ lòng nàng, đã chuẩn bị sính lễ."
Thanh âm lạnh lùng, ngữ khí bình tĩnh, phun ra từng chữ rõ ràng.
Những người chơi nghe thấy âm thanh ngoảnh đầu nhìn lại, người nọ cùng những người chơi khác hoàn toàn bất đồng, mặc trên người một bộ đồng phục sạch sẽ, chỉnh tề. Không chớp mắt nhẹ nhàng thưởng thức con dao tiện lợi trong tay, nhìn qua thông dong bình tĩnh, thập phần không có chút nào là hoảng sợ.
"Ai vậy?"
"không biết ..."
"Có chút quen mắt, lại còn rất đẹp trai, có phải là giáo thảo Giang Tứ năm ba không?"
"Giang Tứ?! Người được hệ thống nhắc đến vừa rồi?"
"Đúng, là cậu ấy!"
"Đúng rồi, luật chơi không có bảo người chơi không được nói chuyện, chỉ nói là không thể rời khỏi hội trường. Học trưởng quả thật thông minh! "
Giang Tứ bỏ qua những ánh mắt dò xét xung quanh, bình tĩnh tiếp tục lập lại những câu nhắc nhở mà hai tuyển thủ trên sân khấu không nghe rõ, kiên nhẫn lặp lại vài lần. .
Trông cực kỳ tốt tính.
Vì vậy, dưới sự nhắc nhở của cậu, hai người chơi lắp bắp đọc xong lời thoại, cảnh tiếp theo là cảnh đánh nhau.
Nam sinh cao lớn cũng không nhắc trước như đã định mà trực tiếp lao qua! Nam sinh thấp bé cũng không giả chết như đã định!
Cậu ta tránh đòn tấn công của nam sinh cao lớn, tay nắm lấy một trong những con dao găm đặt trên bàn, chém một cách mạnh mẽ vào cổ nam sinh cao lớn.
Con dao găm này cực kỳ sắc bén, dễ dàng cắt đứt động mạch cổ, máu bắn tung tóe xa tận ba thước, nam sinh cao lớn bịt chặt cổ họng, vẻ mặt kinh ngạc, nhưng trong miệng không nói được bấy kỳ lời nào.
Cũng không biết các câu đối hai bên đã thay đổi từ khi nào.
Bên trái là "Hỉ kiếp âm duyên"! !
Bên phải là " Thiên làm minh hợp"! !
Hoành phi: “Trăm năm có phúc mới chết”! !
"A a a a a!!!"
“A a a a a!”
"Gϊếŧ người rồi!"
"Chết người rồi!"
Tiếng la hét thất thanh vang lên khắp hội trường, có những người nhát gan trực tiếp bị đọa cho bất tỉnh.
Chỉ có Giang Tứ toàn bộ quá trình mặc đều vô cảm, nhìn thấy một màn này thì bật cười, giơ tay tán thưởng nhiệt liệt, diễn viên trên sân khấu thoại câu cuối cùng: "Nhạc phụ, nhạc mẫu, đừng lo, con sẽ chăm sóc nàng thật tốt."
“Nương tử, đến bái đường thành thân nào~”
Nửa câu cuối, âm thanh kết thúc cậu ta liền kéo dài thành Hí khúc, nhưng nếu so sánh thì vẫn hay con rối gỗ kia nhiều.
Máu của nam sinh cao lớn nhuộm đỏ hầu hết sân khấu, tấm thảm trắng, tơ lụa và nến, trừ bỏ những quả cầu hoa cao hơn một chút, tất cả đều bị nhuộm trong máu tươi.
Cùng tân nương với hỉ phục đỏ càng thêm tương xứng.
Nam sinh cao lớn ngã trên mặt đất, ôm cổ họng gương mặt lộ lên vẻ oán hận mà nhìn chằm chằm nam sinh lùn. Cậu ta giãy giụa đầy thống khổ trong chốc lát liền tắc thở, hóa thành bạch quang rồi biến mất.
Tân nương lúc này mới hài lòng, bước đi chậm rãi trên đôi giày thêu màu đỏ, giơ tay nắm lấy tay nam sinh lùn, cậu ta liền vội vàng thoại lên dòng cuối cùng, trước khi bị tân nương kéo vào phòng tân hôn, âm nhạc vui nhộn của lễ hội vang lên.
"..."
"Chờ đã, tại sao không có bái đường?"
"Đúng vậy, tại sao lại không có đoạn bái đường?"
Dương lúc còn đang nghi hoặc, giữa tiếng nhạc vui tươi đang phát trên sân khấu, bối cảnh phía sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng la hét dầy thống khổ.
"Ah ah ah ah ah! Buông tôi ra! Buông tôi ra! Cứu! Cứu!"
"A ah ah ah! Buông tôi ra! Thả ra!"
Giọng nói đó không phải của ai khác, mà chính sát là của nam sinh lùn.
Ánh sáng đỏ bao trùm cả sân khấu đột nhiên dừng lại, một đường thẳng tắp từ trên xuống dưới, chữ "Hỉ (囍)" trên đại điện sáng lên một tầng ánh sáng mỏng, bóng hai người phía sau hiện rõ.
Chỉ nhìn thấy tân nương mặc hỉ phục lôi kéo nan sinh lùn ngồi xuống bên giường, chậm rãi dở xuống chiếc khăng voan.
Sau đó nam sinh lùn hoảng sợ hét lên, cô ta nở nụ cười khúc khích, khóe miệng nứt ra đến tận mang tai, trong miệng ả đầy răng nanh!
Cắn một cái vào cổ nam sinh lùn!
Máu bắn tung tóe lên tường
Cuối cùng, đem chữ "Hỉ (囍)" tẩm thành một màu đỏ, máu chảy đầm đìa!
"Tại sao lại như vậy ..."
Tất cả mọi người trong hội trường đều đọa trợn tròn mắt.
Tuy rằng đã sớm đoán được tân nương không phải người bình thường, nhưng ai có thể nghĩ rằng dưới chiếc khăn voan màu đỏ kia lại là bộ dạng của một con quái vật cơ chứ? !
Hơn nữa.... nguyên lai trở thành người chiến thắng trong cuộc "quyết đấu" này không có nghĩa là bạn có thể sống sót, trò chơi này căn bản không có cách giải phải không?
Bóng sáng của trò chơi biến mất, Quang Cầu đột nhiên xuất hiện bên cạnh Giang Tứ: "Giang Tứ, Giang Tứ, ta vừa lẻn vào hậu trường xem thử. Trên tường hậu trường có một tấm áp phích Hí kịch, mặt trên có thông tin liên quan đén buổi biểu diễn này, buổi biểu diễn này ... "
Chưa kịp nói xong, Giang Tứ đã nhấc tay lấy ra một tấm áp phích giơ lên《rể hiền chi như ý lang quân》 .
Quang Cầu sửng sốt: “Ngươi tìm ở đâu ra!”
“Trên mặt đất.” Giang Tứ liếc mắt nhìn nó, giọng điệu có chút giễu cợt: “Ở bên dưới chỗ ngồi.”
Quang Cầu: “...”
Thật chật vật nó mới có thể lẻn vào hậu trường để tìm kiếm manh mối, cuối cùng Giang Tứ như thế cư nhiên đã tìm ra từ sớm!
Bất quá nó sớm nên nghĩ tới việc người chơi không thể rời khỏi hội trường, thì manh mối để vượt qua phó bản đương nhiên cũng phải ở trong hội trường
Mặt trước của tấm áp phích quản cáo là buổi biểu diễn Hí kịch "《rể hiền chi như ý lang quân》, trong khi mặt sau là kể về câu chuyện của các nhân vật trên sân khấu.
Bên trong đề cập tới một câu, rằng tân nương kia thích chích là nam nhân có tướng mạo anh tuấn, phong độ, nhẹ nhàng.
Không sai, ngoài việc thỏa mãn yêu cầu của đôi vợ chồng trung niên là phải trở thành " rể hiền” , còn cần thỏa mãn “như ý lang quân” của tân nương
Quang Cầu đã minh bạch: "Tân nương không phải con người, nên thứ nàng ta thích cũng không phải con người! Cho nên, người chơi phải hóa trang thành con rối, vẽ sơn dầu lên mặt của mình và mặc trang phục cổ đại!"
"Khó trách khi diễn xong, hai con rối liên đứng bất động trên sân khấu, thì ra là để thông tin cho người chơi tham khảo. Trên cầu thang của sân khấu cũng có vài cái gương. Có lẽ sơn dầu và trang phục đang ở trong đó.
Nguyên lai phó bản sơ cấp không thể quá khó, nhưng đối với những người mới mà nói việc bảo trì bình tĩnh đã rất khó khăn rồi, đừng nói gì đến việc tìm manh mối,
Giang Tứ lại liếc nhìn Quang Cầu, trong mắt hiện lên vẻ châm chọc: “Trí tuệ nhân tạo cao cấp Ai130, ánh sáng hy vọng cho nhân loại?”
Chính là? Ở cái trình độ này?
Quang Cầu đúng nghĩa với "mặt đỏ tai hồng", cả quả cầu đỏ bừng: "Bởi vì phó bản này không có trong cơ sở dữ liệu của ta ..."
Trên sân khấu.
Khi tân nương trở lại sân khấu lần nữa, chiếc cằm lộ ra bên ngoài khăn voan đỏ vẫn tinh xảo như ngọc bích, đôi môi đỏ mọng càng thêm xinh đẹp động lòng người.
Cũng chính lúc này, cuối cùng các người chơi mới biết tại sao bối cảnh đều là màu trắng, chỉ có váy cưới của nàng ta là màu đỏ.
Bởi vì nàng ta đã ăn thịt không biết bao nhiêu người!
Dòng chữ màu đỏ lại chạy trên màn hình điện tử.
[Thỉnh nhóm diễn viên tiếp theo chuẩn bị lên sân khấu biểu diễn. ]
Cả thích phòng náo động.
“Đùa gì vậy ?!”
“Gϊếŧ nhau cũng được, dù thắng thua cũng không thể sống!”
“Này căn bản là đi chịu chết đi?”
“Không được lên sân khấu, tuyệt đối không được lên sân khấu!"
"Nhưng nếu không có ai lên sân khấu, tất cả chúng ta sẽ không bị loại hết chứ?!" "
"Ô ô ô, không được, tôi thật sự không được, tại sao lại xảy ra chuyện này chứ, nếu đây là một cơn ác mộng, thì ai đó mau gọi tôi dậy đi, làm ơn!"
“Này, đừng nghĩ lung tung !”
Có người khóc lóc, có người mắng chửi, có người đứng dậy lao ra khỏi khán đài để “tự sát”.
Giang Tứ làm như cái gì cũng không thấy, ngồi yên lặng tại chỗ, cho đến khi đã nghe đủ những tiếng than thở, cậu mới lấy con dao tiện lợi đang nghịch, răng rắc một cái thu trở về, xoay nhẹ cổ tay rồi chuẩn bị đứng dậy.
Quang Cầu hưng phấn nói: "Giang Tứ!!, chỉ cần ngươi đi lên sân khấu, một khi bọn họ ý thức được phương pháp thông quan, thì ít nhất một nửa số người có thể sống sót!!"
Hơn nữa lấy chỉ số IQ của Giang Tứ, không chừng cậu chỉ vừa lên sân khấu, đã tìm được cách thông quan mà không cần chết người.
Trò chơi vô hạn sẽ đẩy mọi người vào một tình huống khó khăn, nhưng đó chắc chắn không phải ngõ cục, thay vào đó chắc chắn sẽ có cánh để thông quan.
“Một nửa?”
Những lời này như nhắc nhở Giang Tứ, cậu suy tư tính toán cái gì đó trong một lúc.
Không tính những người đã bị loại trong trận khai mạc, trên sân vẫn còn hàng nghìn tuyển thủ đang đối mặt với nhau, mặc kệ là chết một người hay chết hai người cũng phải mất ít nhất mười phút, chờ phó bản này kết thúc, phải đến khi nào a!?
Mặc dù đôi khi thời gian ở trong phó bản không nhất thiết phải giống trong hiện thực, chẳng hạn như Giang Tứ đã từng gặp phải trường hợp ở trong phó bản đã trôi qua một tuần, nhưng trong hiện thực chỉ mới trôi qua một ngày.
Nhưng đối với chuyện báo thù, cậu không muốn đợi thêm một ngày nào nữa.
—— Quá xấu hổ.
Phó bản này, cậu lại phải loại bỏ Boss nữa rồi!
[[Vote để cho mình có thêm động lực ra chương nhanh hơn nà]]
[[Ây da, a Giang lại bật hack nữa rùi]]