Tiêu Diệc Hiên độc chiếm phòng tắm một hồi lâu rốt cuộc cũng ra.
Các bạn cùng phòng đều trêu chọc anh, trong giọng nói có chút ghen tị, “Mới chỉ một ngày đã lại gọi video khỏa thân nói chuyện rồi cơ đấy, Tiêu ca, bạn gái cậu cũng thật da^ʍ mà.” “Thật hâm mộ, vừa đẹp vừa sắc khí.”
Tiêu Diệc Hiên nghe bạn cùng phòng nói, cổ họng thắt lại, không trả lời. Ban đêm anh ngủ, lại thật sự mơ thấy bạn gái anh cùng với bạn học nam và huấn luyện viên.
Đêm nay cô gái lại không có giấc mơ nào, một đêm ngon giấc. Khi Diệp Chi Cầm tỉnh dậy, cô thở phào nhẹ nhõm, mới phát hiện hôm nay dì cả đến. Đều do những giấc mơ gần đây khiến cô quên mất việc này, bây giờ khăn trải giường đều bẩn.
Có lẽ những giấc mơ kỳ quái này sẽ không đến thăm trong thời gian của dì cả.
Mà ở phía bên kia, Trần giáo quan và bạn học Lộ không bị kéo vào giấc mộng xuân của cô gái, tỉnh lại thì phát hiện mình mộng tinh. Giấc mơ đêm hôm trước của bọn họ quá mức kí©ɧ ŧɧí©ɧ, đêm qua không kìm được mà mơ làm đủ thứ chuyện xấu hổ với Diệp Chi Cầm, thậm chí còn mơ thấy ba người cùng nhau làm.
May mắn thay, lần này huấn luyện viên không dám khỏa thân ngủ, lần đầu tiên mặc qυầи ɭóŧ với quần ngủ, công việc dọn dẹp cũng nhẹ nhàng hơn.
Cô gái không chỉ uể oải vì mất máu liên tục mà cùng bụng còn ẩn ẩn đau. Khi huấn luyện viên đến gần phương trận của bọn họ, ở xa xa lặng lẽ tìm Diệp Chi Cầm trong đám đông, hắn lập tức phát hiện sắc mặt cô tái nhợt bơ phờ.
Diệp Chi Cầm đang ngẩn ngơ thì chợt nhận ra ánh sáng trước mặt đã bị một bóng người cao lớn cản lại. Cô giật mình nhìn lên, Trần giáo quan, người chưa từng có tiếp xúc gần gũi ở hiện thực lại đột nhiên xuất hiện trước mắt cô.
Rõ ràng giữa hắn và cô là khoảng cách thầy trò bình thường, nhưng hơi thở mang hoocmon nam tính nồng đậm của huấn luyện viên và nhiệt độ cơ thể như thiêu đốt của hắn như bao trùm lấy cô. Cô gái thậm chí còn ảo giác rằng mình đang bị huấn luyện viên ôm sát.
“Diệp Chi Cầm, em sao lại thế này!” Huấn luyện viên nghiêm khắc quát lớn làm cô từ trạng thái say lòng người lập tức rùng mình phục hồi tinh thần.
Hắn dữ tợn như vậy là do vị trí đứng của cô không đúng nên bị Trần giáo quan nghiêm khắc khiển trách sao? Dù sao, hắn nhất định không còn là người ở trong mơ kia, chỉ dịu dàng với một mình cô, để cô làm ầm ĩ, là huấn luyện viên ca ca ra vẻ nghiêm túc nữa rồi.
Diệp Chi Cầm thầm cảnh báo bản thân không nên nhầm lẫn giữa hiện thực và giấc mơ. Trước mặt chính là Trần giáo quan uy nghiêm tại thượng không thể khinh thường. Điều cô không để ý là có rất nhiều học sinh trong phương trận, tại sao Trần Học Khí lại có thể gọi ra được tên của cô.
Cô xa cách mà vững vàng trả lời, “Báo cáo huấn luyện viên, em đang đứng trong quân ngũ!”
Trần Học Khí cao to lúc này lại có chút luống cuống tay chân, có chút tủi thân không cam lòng. Cô có lẽ không nghe ra được là hắn đang quan tâm cô ấy. Hơn nữa cô còn dùng giọng điệu nói chuyện bình thường giữa một huấn luyện viên và học sinh.... Nhưng mà, hắn thích cô, tất nhiên hy vọng được cô gái ưu ái, ít nhất hy vọng, cô có thể giống như những nữ sinh khác, nhìn thấy bản thân hắn oai phong lẫm liệt tuấn lãng, sẽ sợ hãi, lại cũng sẽ ngưỡng mộ, muốn đến gần.
Nhưng cô lại như thế này, khẳng định đã coi mình như một huấn luyện viên bình thường, không có bất kỳ suy nghĩ nào với hắn.
Lần đầu tiên trong đời, thẳng nam sắt thép chủ động tiếp cận, quan tâm đến một cô gái, chỉ có thể tiếp tục lạnh giọng hô, “Bước ra khỏi hàng! Đi đến phòng y tế!” Sau đó không dám nhìn phản ứng của cô ấy, sải bước đi như thể đang chạy trốn.
Diệp Chi Cầm có chút kinh ngạc, huấn luyện viên hắn ở hiện thực đối với người nào cũng cẩn thận săn sóc như vậy sao, tuy rằng giọng điệu vẫn rất là nghiêm khắc.
Sau khi nghỉ ngơi một hồi, cô vẫn tiếp tục đi huấn luyện quân sự. Chẳng qua cô đã được Trần giáo quan phê chỉ thị, có thể nghỉ ngơi bất cứ lúc nào không thoải mái.
Khi đến giờ ăn trưa, nhìn dòng người chen chúc xô đẩy trong nhà ăn, cô có chút chùn bước. Hiện tại mà muốn đặt cơm hộp, khẳng định phải chờ rất lâu, như vậy sẽ không đủ thời gian để nghỉ trưa. Thôi quên đi, chỉ có thể về ký túc xá ăn mì tôm vậy, bây giờ cô thực sự không còn sức lực để nhúc nhích nữa rồi.
“Bạn học! Bạn học Diệp!”
Diệp Chi Cầm có chút mơ hồ quay đầu lại, là Lộ Gia Thuấn, hắn mỉm cười vừa kêu vừa chạy đến trước mặt cô.
“Ha... ha... bạn học Diệp, tìm được cậu rồi!”
Cô gái sững sờ nhìn thiếu niên như ánh mặt trời đang há mồm thở dốc.
“À đúng rồi, tớ là Lộ Gia Thuấn, bạn cùng lớp của cậu.” Cô nhìn hắn cười xán lạn, đưa tay phải về phía mình.
“À... Tớ là Diệp Chi Cầm.” Cô nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay to lớn của hắn, ấm áp mà khô ráo, có chút khác biệt so với trong giấc mơ. Trong mơ, ngón tay đan vào nhau thật chặt, nhiệt độ càng nóng rực, lòng bàn tay hơi đổ mồ hôi, sau đó... cùng nhau bò lên cao trào của nɧu͙© ɖu͙©...
Diệp Chi Cầm ngay lập tức buông tay ra theo phản xạ có điều kiện, sắc mặt hơi đỏ lên, “Sao thế, bạn học Lộ?”
“Cũng không có gì, khi huấn luyện quân sự tớ thấy sắc mặt cậu rất xấu, ngồi nghỉ ngơi ở bên cạnh. Vừa nãy lúc lấy cơm hộp lại không tự chủ được lấy nhiều. Nếu buổi trưa cậu không có kế hoạch gì khác thì có thể giúp tớ chia sẻ một chút không?”
“Ừm, tớ, tớ có kế hoạch trở về ký túc xá ăn rồi...”
“Cậu về ký túc xá ăn mì gói à? Bạn học Diệp, như vậy đến buổi chiều sẽ càng khó chịu hơn. Hơn nữa một mình tớ ăn hai phần sẽ no căng chết. Vì lợi ích, chúng ta đừng tăng thêm gánh nặng cho phòng y tế nữa.” Hắn đưa túi cho cô, “Nhận lấy một chút tâm ý hỗ trợ của bạn học đi.”
“Được... Vậy, lần sau tớ sẽ mời cậu.”
Khi chia tay, Lộ Gia Thuấn lại trực tiếp muốn Wechat của cô, cô vừa mới nhận ý tốt của người khác, thuận lý thành chương mà đồng ý. Thiếu niên nhiệt tình ngay thẳng làm cô có chút run sợ trong lòng, chỉ có thể thầm mong bạn học Lộ xem được ảnh của bạn trai và bạn bè trong vòng bạn bè của cô.
Lặng lẽ ăn cháo trứng vịt Bắc Thảo và thịt nạc, tuy rằng không chính tông như khi cô ăn ở tỉnh G, nhưng cũng dễ dàng khiến cả người cô ấm áp hơn, giống như cảm giác của bạn học Lộ mang đến cho người ta vậy.
Cô có chút sợ hãi nhịp tim đập thình thịch của mình lúc này. Cô yêu bạn trai nhất, nhưng cô luôn có một loại dự cảm, bạn trai sẽ không ngăn cản bạn học Lộ tới gần cô. Hắn giống như sẽ luôn yên lặng ở bên cạnh yêu thầm cô.
Nghĩ đến đây, toàn thân cô không khỏi có chút tê dại.
Cuối cùng dì cả cũng đi, huấn luyện quân sự cũng kết thúc. Hôm nay cô muốn đến ký túc xá của bạn trai hỗ trợ dọn dẹp.
Cô không biết rằng bản thân đã bị bạn cùng phòng của bạn trai xem sạch sẽ, còn vui vẻ trang điểm một phen, mặc một chiếc váy đẹp, một chiếc quần chữ T có nhiều vải hơn một chút, suy nghĩ, xa cách đã lâu như vậy rồi, rốt cuộc cũng có thể nhìn thấy bạn trai.