Hàng Đêm Tiến Vào Mộng Xuân Của Các Nam Thần

Chương 23

Diệp Chi Cầm bị bạn tốt Lý Khai ôm lên lên trên bàn của bạn học nam, chính là bàn của nam thần đẹp trai đang theo đuổi cô, Tiêu Diệc Hiên. Ấn tượng của cô với anh cũng không tồi.

Nhưng hiện tại mông cô lại đang trần trụi, vừa mới cao trào, tiểu huyệt còn đang không ngừng sảng khoái run rẩy, còn ngậm cự căn của bạn tốt lại cứ vậy ngồi trên bàn của nam sinh khác.

Mật dịch còn không biết liêm sỉ mà chảy ra bàn.

“Ha, nghe nói cậu có chút ý tứ với cậu ta? Cậu ta có hiểu cậu như tớ không? Chúng ta cùng nhau lớn lên từ nhỏ, hiện tại còn trong phòng học thao đến cao trào, cậu còn dám nói thích người khác sao?”

Thiếu niên buông những lời cay nghiệt, hai tay không còn ôm cô nữa, cô gái chống hai tay ra sau mặt bàn.

Đôi tay của Lý Khai chà đạp khắp người cô. Hắn cởi gần hết cúc áo của cô, lộ ra chiếc áσ ɭóŧ màu vàng nhạt, nhưng sờ soạng như thế nào cũng không cởi ra được, nóng vội mà trực tiếp đẩy áo ngực của cô lên trên.

Bàn tay to của trúc mã rốt cuộc cũng chạm được vào vυ' lớn run rẩy. Một tay hắn tò mò mà xoa bóp đùa bỡn bầu ngực trắng, tay kia tàn sát bừa bãi xoa nắn hạt đậu nhỏ.

Môi lưỡi không hôn nồng nhiệt nữa thì lại ngậm lấy đầṳ ѵú phấn nộn, liếʍ mυ'ŧ liếʍ láp, ngây ngô liếʍ vòng rồi câu lấy.

Cô không thể quan tâm đến sự ngại ngùng khi bị bạn tốt nhìn hết toàn thân nữa, nhiều chỗ mẫn cảm bị chơi đùa, sau khi cao trào tiểu huyệt mẫn cảm còn bị côn ŧᏂịŧ lớn hung hăng đỉnh lộng, khiến cái bàn của Tiêu Diệc Hiên kẽo cà kẽo kẹt mà bị đẩy đi.

“Đừng mà... quá nhạy cảm... không... Buông tớ ra... đừng trừng phạt hạt đậu nhỏ...”

“Ai khiến cậu thích người khác, còn dám hay không?”

Cô gái ngập ngừng không trả lời ngay khiến thiếu niên càng tức giận hơn, dập thật mạnh vào tiểu huyệt, trứng đánh bạch bạch vào miệng huyệt. Đồ vật trên bàn bị rơi đầy xuống đất. Hắn không quan tâm, bàn tay bên dưới càng thêm thô lỗ hơn.

Cô gái rốt cuộc không thể nhịn được nữa, ngã nằm ra bàn học của Tiêu Diệc Hiên.

Lý Khai thuận thế dang rộng hai chân cô ra thành hình chữ M rồi đặt trên bàn.

Tư thế này khiến hắn có thể đẩy côn ŧᏂịŧ to lớn của mình vào sâu trong hoa tâm hơn, như chọc xuyên qua cô vậy.

Lại còn có thể quan sát cẩn thận cảnh tiểu huyệt bị tàn nhẫn thao, hạt đậu nhỏ sưng lên trong không khí, giật giật, hắn không khỏi trìu mến mà vuốt ve nó.

Cặρ √υ' to đầy kiêu hãnh ấy dù nằm ngửa vẫn có thể phồng cao lên, da^ʍ mĩ mà tạo nhũ sóng.

Cuối cùng khi tiểu huyệt cô mẫn cảm co rụt một cái hắn cũng bắn ra. Một đợt lại một đợt tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun trong hoa tâm cô gái, cô sảng khoái mà rùng mình một cái.

Sau khi côn ŧᏂịŧ lớn bắn tinh vẫn còn đắm chìm trong kɧoáı ©ảʍ được cô ngậm lấy, không muốn rút ra.

Đột nhiên di động cô gái vang lên, nhìn thấy cô lười biếng mà mở rộng chân, hắn xoa đầu cô, cười một tiếng, pặc một tiếng rút côn ŧᏂịŧ lớn ra, lấy di động cho cô.

Nhưng khi nhìn thấy màn hình điện thoại thì khuôn mặt đen lại. Là cuộc gọi của “anh Diệc Hiên”, nhạc chuông không ngừng khiến người ta bực bội không thôi.

Ngay khi hắn muốn cúp máy, giọng nói quyến rũ lười biếng của cô gái vang lên, “Ai thế?”

“Tiêu Diệc Hiên.” Thiếu niên miễn cưỡng trả lời. “Không nghe.”

“Đừng, đừng!” Cái miệng nhỏ phía dưới còn đang mở, tao bức còn chảy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn, đã vội vội vàng vàng muốn nghe điện thoại của thằng con trai khác.

“Có thể nghe, nhưng phải mở loa ngoài lên.” Thiếu niên lạnh lùng đưa điện thoại cho cô.

Khi cô nhẹ nhàng nói chuyện với thằng con trai khác, hắn cắm một ngón tay vào tao bức cô.

Diệp Chi Cầm “A~” một tiếng, người trong điện thoại hỏi cô làm sao vậy, cô không trả lời ngay, Lý Khai ghé vào bên tai cô thấp giọng triền miên nói, “Nói cho cậu ta biết, tớ đang đào tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong tao bức ra cho cậu, hơn nữa còn là ngồi trên bàn cậu ta.”

Cô gái đỏ bừng cả người, cố gắng bình tĩnh, “Tớ, tớ không cẩn thận đυ.ng vào bàn cậu, đau quá, a... Ưʍ... Đồ trên bàn cậu đều rơi xuống hết rồi, tớ, tớ... Ha... Nhặt giúp cậu.”

Vừa nói cô vừa thoát khỏi ngón tay đang moi đào của hắn, bò đến trên ghế Tiêu Diệc Hiên, bĩu môi, cúi đầu, nhặt những thứ trên mặt đất lên để trên bàn học.

Thiếu niên nhìn cô gái tao bức còn tϊиɧ ɖϊ©h͙ mà đi tới đi lui, còn không quên nhặt đồ cho thằng con trai khác, côn ŧᏂịŧ lớn của hắn lại bị tiểu huyệt đung đưa hấp dẫn, trở nên cứng ngắc.

Một tay hắn bẻ mông cô ra, cắm vào da^ʍ huyệt ngập nước. Đem mông cong của cô đỉnh sướиɠ muốn chết. Một tay khác thì quấn lấy miệng huyệt đầy dâʍ ŧᏂủy̠ của cô, xâm nhập vào mảnh đất thần bí cuối cùng, cúc hoa.

Ngắn ngủi hai giờ cô đã bị tra tấn nhiều lần, giờ lại bị cắm cả hai lỗ, dục hỏa thiêu đốt, không nhịn được lãng kêu lên, không để ý đến Tiêu Diệc Hiên đầu bên kia điện thoại nữa.

Tiêu Diệc Hiên sốt ruột hỏi tình hình cô. Nghĩ đến chính mình một bên bị bạn tốt thao, một bên lại nói chuyện với người mình thích, cô vừa ngượng vừa tê dại mà cúp máy, hoàn toàn đắm chìm trong biển du͙© vọиɠ.

Tiêu Diệc Hiên gọi lại, lần này là gọi video.

Lý Khai dừng lại, “Cho cậu ta nhìn xem cậu đã có chủ.”

Khoảnh khắc cuộc gọi video được kết nối, Tiêu Diệc Hiên đứng hình, người con gái anh yêu đang ngồi trên ghế của anh, bị một nam sinh khác hung hăng thao từ phía sau. Anh đi thi đấu ở một thành phố khác, không thể trở về cứu cô.

Nhưng cô giống như không cần giải cứu. Diệp Chi Cầm mặt ửng hồng, kiều mị như nước mà né tránh, không dám đối diện với anh. Vυ' to không bị trói buộc mà đung đưa. Khóe miệng còn chảy nước dãi da^ʍ mĩ.

Khi nhìn thấy cô gái thực sự dâʍ đãиɠ muốn bị thao sau khi video được kết nối, tâm tình trúc mã phức tạp, dưới thân càng mãnh liệt va chạm hoa tâm.

Ngón tay lại càng không ngừng ngoáy ngoáy trong cúc hoa.

Bàn tay vốn đặt trên mông cô gái bẻ ra, lại nhịn không được mà vỗ mạnh vào như trừng phạt.

Lý Khai vốn đang yên lặng cày cấy phía sau cô, đột nhiên đoạt lấy di động.

Trúc mã nâng một chân thanh mai lên, để lộ nơi giao hợp dâʍ ɭσạи của bọn họ, hắn nhắm camera vào ngay chỗ đó, hung hăng rút ra tận gốc lại đi vào toàn bộ, làm mười mấy cái, mới hung tợn nói với đối phương, “Của tao!” sau đó cúp máy.

Trong phòng học không có người quấy rầy, thiếu niên đổi đủ mọi tư thế da^ʍ tà, thao cô gái dục tiên dục tử. Trong chốc lát ghé vào trên người thanh mai, ôm hôn cổ cô đẩy vào từ sau. Trong chốc lát lại xoay người cô lại, gác chân cô lên cao, đặt trên vai, nắm tay cô, nhìn chăm chú thật sâu vào thanh mai mê loạn dưới thân, thao cô.

Cuối cùng mười ngón tay đan vào nhau, lại một lần nữa cùng nhau leo lêи đỉиɦ du͙© vọиɠ, rùng mình mà bắn ra một vũng hỗn hợp dâʍ ŧᏂủy̠ và tϊиɧ ɖϊ©h͙ xuống bàn Tiêu Diệc Hiên.

Tiêu Diệc Hiên ở đầu bên kia điện thoại cảm thấy rất lạ. Nữ thần mà anh ngưỡng mộ trong lòng bị người khác thao, trong lòng anh chua xót, không cam lòng, nhưng lại có chút hưng phấn, côn ŧᏂịŧ lớn ngược lại cương cứng mà dựng thẳng.

Nam nữ trong phòng học lặng lẽ hồi tưởng dư vị cao trào, trong không khí chỉ có tiếng hai người thở dốc.

Trúc mã vẫn không rút ra, còn đặt trong huyệt cô gái. Đột nhiên hắn cúi xuống ôm chặt lấy Diệp Chi Cầm, môi nhẹ nhàng cọ xát lưu luyến trên má cô, rồi đột nhiên mở miệng, vừa định nói...

Trời đất quay cuồng, ba người tỉnh lại, trong lòng đều có chút phức tạp.

Trong khi Diệp Chi Cầm xấu hổ vì làʍ t̠ìиɦ điên cuồng với bạn tốt thì còn nghi hoặc vì sao lần này mộng xuân lại xuất hiện bạn trai, nhưng không hề đề cập đến trong các lựa chọn... Có thể là ở trong mơ anh ở thành phố khác.

Giờ phút này bạn trai cô vừa lái máy bay vừa hồi tưởng về giấc mơ ban nãy.