Trong phòng học không có người, trúc mã đối mặt ôm cô, cự căn đâm trong tao bức cô đi tới đi lui, côn ŧᏂịŧ lớn theo bước đi mà đâm trái đâm phải vừa nông vừa sâu thọc vào mị thịt cô.
Thỉnh thoảng thiếu niên ngồi xổm trên mặt đất, giống như xem phía dưới bàn học, sau đó lại đứng lên.
Cô bị thọc vào rút ra không nhịn được mà rêи ɾỉ, trong phòng học trống trải quanh quẩn tiếng cô gái sắc tình ngâm nga.
“Mau... để tớ xuống dưới... Ưʍ... côn ŧᏂịŧ lớn của cậu, đừng cắm vào... tiểu... tiểu huyệt tớ... A... Đừng cắm... đi tới đi lui... quá biếи ŧɦái rồi... không được...”
Cô gái thực sự không thể chịu nổi thanh mai trúc mã vốn dĩ thuần khiết lại da^ʍ tà đi lại trong phòng học như vậy.
“Hả? Không phải nói chúng ta là một cặp song sinh dính liền sao? Lúc này mới đúng là dính liền, đúng không? Hơn nữa tớ chỉ ôm cậu đi tìm giày mà thôi, cậu rêи ɾỉ sắc tình như vậy làm gì, nơi này chính là phòng học đó, tiểu sắc quỷ.”
Diệp Chi Cầm xấu hổ, nước chảy ngày càng nhiều, giữa hai chân đã sớm lầy lội không chịu nổi, chảy đầy dâʍ ɖị©ɧ, quần thiếu niên cũng đã bị ướt nhẹp, thậm chí mật dịch còn tí tách chảy xuống.
Lý Khai vừa đi vừa lơ đãng đưa đẩy, “Nước chảy thành dòng như vậy, bạn học trực nhật ngày mai thật đáng thương, chỉ có thể sờ dâʍ ŧᏂủy̠ của cậu, lại không được cắm tao bức của cậu.”
Cô gái mặt ửng đỏ.
“Nhiều nước quá, lát nữa làm sao lên sân khấu biểu diễn được hả? Cậu có muốn tớ chặn nước cho cậu khi biểu diễn không?”
Mắt Diệp Chi Cầm mờ đi, đôi môi đỏ mọng khẽ mở mà lắc đầu.
“Xem ra bây giờ chỉ có thể chặn lại. Để côn ŧᏂịŧ lớn không ngừng nhét nước vào là được.”
Toàn thân thanh mai run lên, tiểu da^ʍ huyệt bị trêu chọc đã lâu không khỏi ngứa ngáy, rất mong chờ lần tao ngộ tiếp theo.
Trên hành lang có người chạy qua, còn có tiếng nói chuyện ồn ào, gọi mọi người mau đến lễ đường tham gia tiệc tối.
Da^ʍ huyệt Diệp Chi Cầm đột nhiên co rụt lại, tay nắm chặt lấy cánh tay Lý Khai, “Đóng, đóng cửa... Ưʍ...”
Lý Khai ôm cô đi nhanh chạy tới đóng cửa. Côn ŧᏂịŧ trong tao huyệt càng vuốt ve thô bạo hơn ban nãy, càng mãnh liệt hơn, khiến cô mềm thành một vũng nước.
Thiếu niên nóng vội mà khoá cửa lại, trực tiếp để cô lên cửa, eo bụng rắn chắc bắt đầu dập mạnh vào, hung hăng mà thọc vào rút ra tao huyệt cô.
Thiếu niên nhíu mày thật chặt, thở hổn hển, nhìn thẳng vào cô, giống như trước kia chưa từng nhìn cô cẩn thận, lần này phải hung tợn nhìn cho đủ. Cô có chút xấu hổ mà quay đầu đi, không dám nhìn hắn.
Hai chân cô treo trên cánh tay rắn chắc mà thon dài của thiếu niên, dang rộng thành hình chữ M. Bàn tay to lớn với những khớp xương rõ ràng hung hăng ấn trên cửa, để cô dựa lưng vào cửa, đẩy về phía trước, lại trượt xuống một chút, mông bạch bạch mà đập vào ván cửa. Diệp Chi Cầm bị treo lơ lửng mà thao.
Cửa bị đâm kẽo kẹt, mật dịch đánh tan thành bọt mép, còn có không ít bắn tung tóe, thành một vũng nước da^ʍ mỹ trên mặt đất, thậm chí còn lặng lẽ chảy ra ngoài cửa.
Đột nhiên họ nghe thấy giọng nói quen thuộc của bạn học, càng ngày càng gần.
“Tớ quên cầm bài thi, ơ, cửa sau bị khóa rồi.”
“Chứ sao, cửa sau vẫn luôn bị khóa mà, chúng ta đi cửa trước xem.”
Diệp Chi Cầm nhìn trúc mã van xin, ngày thường luôn là bạn tốt đáp ứng mọi yêu cầu của cô, nhưng bây giờ lại làm ngơ trước sự cầu xin của cô, tiếp tục để cô trên ván cửa mà dùng sức thao.
Cô gái sợ hãi bị phát hiện, chỉ có thể tự mình nghĩ cách. Cô duỗi hai tay ra ôm chặt lấy cổ hắn, toàn thân dùng sức dính chặt lấy hắn, rời xa ván cửa.
Thiếu niên đột nhiên nói ra những lời dâʍ đãиɠ, “Sao không lớn tiếng kêu lên, hả? Để bạn cùng lớp nghe tiếng rêи ɾỉ gợi cảm của cậu được không...”
Hắn còn chưa nói xong đã bị cô gái hôn lấy, Lý Khai giật mình, lập tức hôn lại thật sâu.
Đầu lưỡi thiếu niên tinh tế ôn nhu mà nghiền nát môi đỏ của cô gái, đầu lưỡi câu lấy cái lưỡi đinh hương, đánh vòng, thỉnh thoảng mυ'ŧ vào đầu lưỡi nhỏ của cô...
Lý Khai di chuyển bàn tay của mình từ chỗ uốn cong chân đến mông cô gái, dễ dàng ôm cô lên, càng tiện cho hắn triền miên mà liếʍ hôn cô.
Diệp Chi Cầm bị bạn tốt nhất của chính mình chiều chuộng lại hung hăng hôn như vậy, tâm hồn đều ngọt đến run lên, bị động mà tiếp nhận mưa rền gió dữ ôn nhu tinh tế như vậy.
Cô gái ôm chặt cổ thiếu niên, thiếu niên cũng kéo mông cô ấn mạnh vào cự căn của mình, vừa hôn sâu vừa đâm côn ŧᏂịŧ to lớn vào hoa huyệt, lúc này hai người mới chân chính cảm nhận được sự kết hợp của tinh thần và xá© ŧᏂịŧ.
Người ngoài cửa vẫn chưa rời đi, “Cửa trước cũng bị khóa rồi, sao trên mặt đất lại có vũng nước thế này... sao lại khóa cửa nhanh thế nhỉ, tớ nhớ rõ lúc đi Lý Khai với Diệp Chi Cầm còn ở lại cuối cùng cơ mà?”
“Ừ ha, tớ cũng không thấy bọn họ trong khán phòng. Có phải bọn họ định khóa cửa ở bên trong làm gì hay không...”
“Không thể nào, bọn họ là bạn thân như vậy, căn bản không có loại tình cảm đó. Hơn nữa không phải Tiêu Diệc Hiên trong lớp đang theo đuổi cậu ấy sao, cậu ấy đối với hắn cũng có chút ý tứ.”
“Cậu ấy thật hạnh phúc, bên cạnh toàn là nam sinh đẹp trai nhất trường.”
“Ai bảo người ta đẹp như vậy cơ chứ.”
Ở phía bên kia cánh cửa, thiếu niên và cô gái đang làʍ t̠ìиɦ mãnh liệt lắng nghe tiếng tán gẫu của bạn cùng lớp bên ngoài cửa.
Nghe được cô gái có ấn tượng tốt với người khác, thiếu niên đang ôn nhu lập tức thô lỗ hẳn lên, đấu đá lung tung trong miệng mà hút cắn, phía dưới cũng càng thêm cứng rắn, thô bạo kéo cô lên cao rồi đập thật mạnh áp xuống, đồng thời eo cũng dùng sức đẩy về phía trước, toàn bộ rút ra rồi lại đi vào tận gốc một cách không thương tiếc.
Cái miệng nhỏ của Diệp Chi Cầm bị hôn sưng đau, cảm giác bị thao đến hư rồi, đột nhiên bị đối xử thô bạo, tê mỏi như được an ủi, vừa sướиɠ vừa tủi thân mà nức nở khóc.
“Chúng ta nhảy lên xem bên trong có người hay không đi.”
Một bên phòng học là hành lang có cửa sổ, tương đối cao, người bình thường không thể nhìn thấy, chỉ có người cao liều mạng nhảy mới có thể nhìn trộm bên trong.
Trong sự ngại ngùng và hoảng sợ vì sợ bị nhìn thấy, cô gái hung hăng kẹp một cái, run rẩy lên cao trào, phun đầy nước lên cơ thể thiếu niên.
Côn ŧᏂịŧ lớn của Lý Khai cảm nhận được sự co rút điên cuồng và run rẩy mυ'ŧ chặt của tiểu huyệt, đồng thời cố gắng hết sức chịu đựng kɧoáı ©ảʍ tột độ, lấy lại lý trí mà sải bước tới dưới cửa sổ.
Tiểu huyệt thiếu nữ ở cao trào mà mẫn cảm đến cực điểm, không thể chịu đựng nổi đỉnh lộng của thiếu niên khi đi lại, cô lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt lưng tròng.
Cuối cùng cũng đi đến dưới cửa sổ, thiếu niên ở trong điểm mù an toàn, trên hành lang còn có người nhảy nhìn trộm vào phòng học, hắn lại không màng tất cả mà điên cuồng thọc vào rút ra tiểu bức cô run rẩy đáng thương.
Cực kỳ nhạy cảm, cô dùng ngón tay cào mạnh vào sau cổ thiếu niên.
Hai người tưởng rằng trong phòng học không có ai nên đã rời đi, nhưng thiếu niên lại không buông tha cho thanh mai.
Lý Khai tiếp tục đi, đến bàn của Tiêu Diệc Hiên thì dừng lại, đặt cô lên bàn, ở bên tai thổi gió, hắn muốn nói vài lời dâʍ đãиɠ cợt nhả với cô.