Sư Phụ Ta Đau

Chương 30

Tu vi và linh căn của các môn đồ đã được kiểm tra xong, những tu sĩ cũng đã nhắm được người muốn thu nhận.

Đại trưởng lão vuốt râu mỉm cười liếc nhìn Biện Hồng Hi.

Biện Hồng Hi gật đầu, đi về phía trung tâm, đối với các đệ tử phía dưới đang ngẩng đầu với ánh mắt đầy hy vọng: "Những người được gọi tên sau đây, ra khỏi hàng."

Biện Hồng Hi đọc tên bốn người.

Nhϊếp Tu Văn, Nhiêu Tinh Vũ, Nhiêu Nguyệt Vân, Thẩm Minh Thành lần lượt ra khỏi hàng, bước lên phía trước.

Biện Hồng Hi nhìn bốn người họ cười nói: "Bốn người các ngươi đã đến bậc Trúc cơ kỳ, có thể tự chọn sư phụ muốn đi theo tu luyện.”

Nhiêu Tinh Vũ và Nhiêu Nguyệt Vân nhìn nhau, bọn họ đương nhiên biết quy tắc này, cho nên sáng sớm đã chọn ra sư phụ mình muốn.

Nhiêu Nguyệt Vân tiến lên một bước, cúi đầu nói: "Đệ tử cùng Nhiêu Tinh Vũ muốn bái Phi Ngư Sơn phong chủ Hướng Lê làm vi sư.”

Hướng Lê đang đứng ở phía sau mà phân tâm, nghe thấy tên của mình, nhìn xuống và nhướng mày.

Mặc dù Hướng Lê là cháu trai của nhị trưởng lão, nhưng linh căn của hắn ta không thích hợp luyện đan, cho nên đi theo tứ trưởng lão Phi Ngư Sơn bái sư, tu luyện thuật pháp, Lệ Triều là sư huynh cửa hắn ta.

Quyết định này của hai huynh đệ Nhiêu Tinh Vũ đã được cẩn thận suy tính, Lệ Triều mặc dù rất lợi hại, nhưng hắn ta không muốn thu nhận đồ đệ, năm nay cũng có thể là như vậy.

Thà rằng trực tiếp bái Hướng Lê làm sư phụ, còn hơn là bị Lệ Triều từ chối, cũng là muốn cho Hướng Lê chút mặt mũi, trong lòng sẽ không có khúc mắc.

Biện Hồng Hi liếc nhìn Hướng Lê, dùng ánh mắt dò xét ý tứ của hắn ta.

Hướng Lê thực sự không muốn thu nhận đồ đệ, hắn đã quen với tự do, nhưng hai huynh đệ nhà Nhiêu Tinh Vũ cũng khiến hắn ta rất yêu thích, tư chất đúng là hơn người, hắn ta vốn tưởng hai người họ sẽ chọn sư huynh Lệ Triều, không ngờ đến lại muốn bái hắn ta làm sư phụ, thật sự rất thú vị.

Hướng Lê bước tới, đứng bên cạnh Biện Hồng Hi, nói với hai người bên dưới: "Từ nay các ngươi là đệ tử của Hướng Lê ta."

Nhiêu Tinh Vũ đi đến canh Nhiêu Nguyệt Vân, quỳ xuống hành lễ bái sư.

"Sư phụ!"

Hướng Lê gật đầu, vẫy tay với họ, cả hai đi theo sau hắn ta, cùng nhau bước lên phía trên.

Đợi ba người đứng ra phía sau xong, Biện Hồng Hi nhìn hai người còn lại, hỏi: "Các ngươi đã suy nghĩ xong chưa?"

Thẩm Minh Thành liếc nhìn người phụ nữ đang ngồi trên ghế của trưởng lão, hít sâu một hơi rồi bước lên hành lễ.

"Đệ tử muốn bái Bát trưởng lão của Vạn Thú Sơn làm sư phụ."

Lời này vừa nói ra, các tu sĩ đang đánh giá môn đồ ở phía trên nhất thời im lặng.

Mấy vị trưởng lão nhìn nữ nhân vẻ mặt lạnh lùng, âm thầm thở dài.

Giờ khắc đó, không một ai lên tiếng.

Thẩm Minh Thành lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, nhưng hắn ta vẫn ngoan cường nhìn nữ nhân áo trắng phía trên bằng ánh mắt kiên định.

Yến Công Hồng dưới sự chú ý của mọi người đi tới trung tâm, tròng mắt nhìn Thẩm Minh Thành ánh mắt đang mong chờ.

"Ta không nhận đồ đệ."

Nữ nhân mang vẻ đẹp lạnh lùng, giọng nói không chút lưu tình mà tổn thương trái tim nóng bỏng của thiếu niên bên dưới.

Ánh sáng trong mắt Thẩm Minh Thành lập tức tắt ngấm, hắn ta nắm chặt tay, nhìn người phụ nữ lạnh lùng như tuyết liên, những lời muốn nói đều mắc kẹt trong cổ họng, vô luận thế nào cũng không dám nói ra.

Yến Công Hồng hờ hững liếc hắn ta một cái, sau đó quay sang Vu Hàn Ngọc nói: "Sư huynh, ta đi trước."

Vu Hàn Ngọc gật đầu.

Sau khi Yến Công Hồng rời đi, bầu không khí cũng từ từ bình thường trở lại.

Biện Hồng Hi thấp giọng thở dài, nhẹ nhàng nói với Thẩm Minh Thành: “Yến sư phụ không có ý định nhận người làm đồ đệ. Người suy nghĩ lại, chọn một sư phụ khác.”

Thẩm Minh Thành nắm chặt hai tay, thân thể khẽ run lên, trầm giọng nói: "Đệ tử sẽ suy nghĩ lại."

Biện Hồng Hi nở một nụ cười trấn an hắn ta rồi gật đầu.

Thẩm Minh Thành lui về vị trí của hắn, cúi đầu.

Bên tai truyền tới những tiếng thì thầm bàn tán, các đệ tử đều đang nghị luận hắn.

"Đúng là không biết tự lượng sức mình, cư nhiên muốn thành đệ tử của Bát trưởng lão.”

"Còn không phải sao? Cũng may là Bát trưởng lão chướng mắt hắn ta, nếu thật thu nhận, sau này gặp mặt đều phải gọi hắn ta một tiếng sư thúc.”

"Hì, sư thúc sao? Chỉ dựa vào hắn ta? Vu Li là người có thiên phú, kêu một tiếng sư thúc ta còn cam tâm tình nguyện, hắn ta là cái gì? Mới đạt đến Trúc cơ kỳ, dã tâm đã lớn như vậy.”

Có rất nhiều đệ tử ghen tị với Thẩm Minh Thành.

Hắn ta chỉ là một đệ tử thường dân, không quyền không thế, gia tộc cũng không có gia thế, lại trầm mặc ít nói, cũng không hòa đồng với mấy môn đồ thường dân, vì vậy rất nhiều người ghen tị với hắn.