Sư Phụ Ta Đau

Chương 29

Trong vòng năm năm, chỉ mới có năm người đạt đến hàng Trúc cơ kỳ.

Vu Li, Nhϊếp Tu Văn, Nhiêu Tinh Vũ, Nhiêu Nguyệt Vân, và một đệ tử dân thường tên là Thẩm Minh Thành.

Vu Li tu vi dẫn đầu, hiện tại đã ở tu đến được Ngưng dịch của Trúc cơ kỳ.

Thẩm Minh Thành là người có tư chất nhất trong số các đệ tử thường dân, vì vậy cũng thuộc nhóm dẫn đầu.

Hắn ta thường ngày hành xử khiêm tốn, nỗ lực tu luyện, mấy lão sư nhắc đến hắn ta đều thêm mấy câu khen ngợi.

Thẩm Minh Thành năm nay mười sáu tuổi, dáng người cao gầy, quan hệ với Vu Li không mặn không nhạt.

Nhìn thấy Vu Li ngự kiếm bay đến, hắn ta liếc nhìn một cái rồi thu hồi tầm mắt.

Nhiêu Tinh Vũ vẫn nhìn Vu Li, mấy năm gần đây hắn ta cao lớn hơn, cũng trầm ổn không ít, tuy rằng không cẩn trọng như Nhiêu Nguyệt Vân, nhưng cũng không có nóng nảy như trước.

Chỉ là bất cứ khi nào có thời gian, hắn ta đều thích tìm Vu Li nói chuyện, hiển nhiên đem việc đánh bại nàng trở thành mục tiêu bản thân.

Nhiêu Tinh Vũ chỉ đang ở đầu Trúc cơ kỳ, tỷ thí với Vu Li đều bị đánh bại, cứ mỗi lần như vậy đều nung nấu ý chí phục thù.

Vu Li không quan tâm đến ánh mắt của người khác, cùng với Biện Hồng Hi đi thẳng lên phía trên đứng.

Đệ tử đứng đầu của các phong chủ đều đã đến, Vu Li chào hỏi mấy vị sư huynh rồi đứng yên tại chỗ của mình.

Không lâu sau, các trưởng lão lần lượt đến Ngộ Đạo Tràng.

Vu Hàn Ngọc vẫn là người đến cuối cùng, hắn đạp trên Hàn Quang kiếm, nhẹ nhàng đáp xuống đỉnh.

"Môn chủ!"

Đám đông cúi đầu chào.

Vu Hàn Ngọc phất tay áo một cái rồi ngồi vào ghế chính, các trưởng lão lần lượt ngồi vào chỗ của mình.

Thời gian vừa vặn, thu đồ đại điển chính thức bắt đầu.

Thu đồ đại điển lần này, mục đích chính là kiểm tra tu vi và linh căn, sau đó những tu sĩ từ bậc kim trở lên sẽ chọn ra đệ tử của mình.

Hầu hết các phong chủ đều đã có đệ tử, ngoại trừ phong chủ Bách Luyện Sơn là Ký Vô cùng Vạn Thú Sơn phong chủ Yến Công Hồng, Ký Vô quá khó tính cho nên chỉ có một đồ đệ duy nhất mà Yến Công Hồng căn bản là không thích thu nhận đồ đệ.

Vì vậy, thu đồ đại điển năm nay là để các đệ tử đứng đầu của các phong chủ chọn ra đồ đệ của mình.

Hôm nay, tất cả những đệ tử nội môn đã vượt qua Kim đan kỳ đều ở đây, bọn họ đều muốn chọn ra cho mình một đệ tử giỏi.

Lệ Triều thờ ơ đứng sang một bên, che miệng ngáp một cái.

Tần Trúc nhìn bộ dạng ngái ngủ của hắn ta mà trêu đua: “Người trong giới chân tu thích ngủ như ngươi đúng là không có nhiều, nghe bảo chỉ có người đang hoài thai mới buồn ngủ, có cần ta xem cho ngươi một chút không?”

Lệ Triều chưa có tỉnh ngủ, ngây người nhìn hắn ta.

Phải một lúc sau hắn ta mới phản ứng lại, khuôn mặt phập phồng vì tức giận.

"Một hồi nữa, ta muốn tỷ thí với ngươi!"

Tần Trúc lắc lắc chiếc quạt xếp, nhìn hắn ta mà nhướng mày.

"Ngươi muốn bắt nạt kẻ yếu?"

Tần Trúc học chiêm tinh thuật, tất nhiên sẽ không đọ lại được Lệ Triều học thuật pháp.

Lệ Triều bị hắn ta làm cho nghẹn một hồi lâu, không biết nói gì, rốt cục tức giận quay đầu, mặc kệ Tần Trúc.

Tần Trúc rất thích trêu chọc hắn ta, thích nhìn biểu cảm tức giận của Lệ Triều, vừa tuấn tú vừa dễ thương.

"Đừng làm càn, ngươi lần này muốn thu nhận đồ đệ sao?"

Bọn họ lên Kim đan kỳ cũng đã qua hơn hai mươi năm, cũng chưa có thu nhận đồ đệ lần nào.

Lệ Triều đảo nhãn một vòng xuống phía dưới, nói: “Thu nhận đồ đệ rất phiền phức, ta ghét phiền phức, xem một chút, nếu không có ai thích hợp liền bỏ đi, ngươi thì sao?”

Tần Trúc một tay vuốt chiếc quạt gấp, cười nói: "Ta cũng giống ngươi, cũng rất ghét phiền phức."

Các môn đồ phía dưới đã bắt đầu kiểm tra.

Họ được chia thành mười nhóm để kiểm tra cùng một lúc, trong khoảng một canh giờ.

Các tu sĩ phía trên đã sớm có được những đồ đệ muốn thu nhận.

Vu Li đứng bên cạnh Biện Hồng Hi, nhìn xuống phía dưới.

Biện Hồng Hi đã có hai người đệ tử, một nam và một nữ, hiện đang ở tầng Trúc cơ kỳ.

Vu Li đã gặp hai người họ mấy lần, cốt linh đều đã ngoài ba mươi, tư chất tuy không phải xuất sắc nhất nhưng lại rất giỏi kiếm thuật.

Các vị sư huynh của mỗi đỉnh đều đã nhìn qua linh căn của mỗi người, xem thử họ có phù hợp hay là không.

Một số đệ tử tuy có tư chất tốt, tu vi cao, nhưng không thích hợp với bọn họ, chỉ có thể miễn cưỡng từ bỏ mà thôi.

Vu Li nhìn Nhϊếp Tu Văn, nhớ lại những gì hắn ta đã nói đêm qua.

Trong lớp học kiếm thuật cuối cùng hôm qua, cả hai đã luyện tập với nhau.

Vu Li hỏi hắn ta muốn đi ngọn núi nào.

Đối với những đệ tử như bọn họ đã đạt tới Trúc cơ kỳ, không cần phải đợi người khác đến thu nhận mà có thể tự mình chọn sư phụ, miễn là người mình chọn sẵn lòng nguyện ý là được.

Nhϊếp Tu Văn có thiên phú về kiếm thuật, hắn ta cũng muốn bái Biện Hồng Hi làm sư phụ của mình.

Tư chất kiếm thuật là thiên tài kiếm đạo, có thể nói là vô cùng hiếm.

Biện Hồng Hi cũng sớm đã để mắt tới Nhϊếp Tu Văn..

Vu Li nhìn thấy ánh mắt của Biện Hồng Hi luôn dán trên người Nhϊếp Tu Văn, liền hỏi: “Sư huynh có muốn thu nhận hắn không?”

Biện Hồng Hi quay đầu lại nhìn nàng, chất vấn: "Muội thấy hắn như thế nào?"

"Đường kiếm của hắn rất sắc bén và dứt khoát, tựa như thanh kiếm đã trở thành một phần cơ thể."

Biện Hồng Hi gật đầu, vỗ nhẹ lêи đỉиɦ đầu nàng.

"Huynh định nhận hắn làm đồ đệ, chỉ là hắn thiên phú xuất chúng, cũng không chỉ có huynh nhìn trúng hắn, không biết liệu hắn có muốn làm đồ đệ của huynh không, A Li quan hệ với hắn không tệ, thế muội có biết ý hắn thế nào chưa?”

Muốn tìm một người đệ tử có tư chất thực sự rất khó, Nhϊếp Tu Văn khiến hắn ta rất hài lòng, nhưng người muốn thu nhận Nhϊếp Tu Văn cũng không ít, sợ là phải tranh đoạt.

Vu Li trừng mắt nhìn Biện Hồng Hi.

"Sư huynh, người cứ yên tâm đi."

Biện Hồng Hi nhìn bộ dạng tinh nghịch của nàng, trong lòng an tâm không ít.