“Sư, sư huynh?”
Sau khi giọng nói trẻ con rụt rè vang lên, Phó Nham bỗng sực tỉnh, hắn xoa xoa lòng bàn tay và cười lớn.
“Ha ha ha! Tốt lắm! Tốt lắm!”
Hắn cười một lúc lâu, rồi đột nhiên bật khóc thảm thiết.
Một nam nhân cao lớn bỗng nhiên ngồi xổm trên mặt đất và che mặt khóc thầm một cách bất lực như vậy.
Chúng đệ tử vẫn chưa lấy lại tinh thần từ sau cú sốc vừa rồi, nay lại bị dáng vẻ đột ngột này của hắn làm cho bối rối, đứa nào đứa nấy thành thật như chim cút.
Trước cửa đã đông nghịt người từ lúc nào chẳng hay, mấy sư huynh phụ trách các lớp khác ở Trác Ngọc Điện đều đến đây, bọn họ nhìn về phía Vu Li, người đã ổn định bước vào tu vi Luyện Khí kỳ cấp sáu, lại nhìn linh phù trong tay nàng mà thở dài.
“Đúng là tư chất cấp thiên có khác, không thể không bái phục!”
Mấy vị sư huynh dạy học nhìn Vu Li với vẻ ngưỡng mộ, bọn họ rất hiểu tâm trạng lúc này của Phó Nham.
Phó Nham xem phù như mệnh, nhiều năm qua vẫn muốn thu nhận một đồ đệ có thiên phú, đáng tiếc rằng đệ tử có thiên phú với phù triện ở trên thế gian này hiếm đến gần như không có.
Yêu cầu của Phó Nham lại cao, hắn luôn muốn phá vỡ định kiến cho rằng phù triện sư đều là phế tài tu luyện, cho nên hắn luôn muốn tìm một đệ tử vừa thông minh lại vừa có tư chất tu luyện cao.
Cách nghĩ rất tốt nhưng thế gian làm gì có người hoàn mỹ như vậy chứ. Người có đầu óc linh hoạt thì không có tư chất với tu luyện phù triện, người có tư chất với tu luyện phù triện thì tu vi lại không theo kịp.
Nói tóm lại, không thể tìm được một người hoàn mỹ như vậy được, cho nên sau ngần ấy năm trôi qua, hắn vẫn không thu được một đồ đệ nào.
Hôm nay, Phó Nham khó khăn lắm mới gặp được một người, tư chất cấp thiên! Thiên phú về phù triện rất mạnh! Tuổi tác lại nhỏ.
Một hạt giống tốt như vậy lại là đồ đệ của chưởng môn, dù lá gan của Phó Nham có lớn hơn nữa cũng không dám giành người với chưởng môn, vì vậy mới có một Phó Nham vừa khóc vừa cười như lúc này.
Mọi người đều đã quên tiết học cuối cùng kết thúc như thế nào. Chẳng qua vào ngày hôm sau, tất cả mọi người đều biết chuyện thủ đồ của chưởng môn là Vu Li chỉ vẽ một lá phù cũng có thể từ một người chưa nhập môn tu luyện bước vào giai đoạn Luyện Khí kỳ cấp sáu.
Biết bao người hâm mộ và ghen tị với chuyện đó, nhưng cuối cùng tất cả chỉ có thể biến thành một tiếng thở dài mà thôi.
Thiên phú cấp thiên quả nhiên không tầm thường.
Sau đại điển thu đồ, Vu Li lại nổi tiếng một lần nữa. Lần này, ngay cả đệ tử mới nhập môn cũng biết nàng vừa có tư chất cấp thiên, vừa có thiên phú về phù triện, vừa là thủ đồ của chưởng môn.
Tiết học cuối cùng của hôm nay dạy về kiếm pháp.
Chúng đệ tử thu hồi lòng ghen tị lẫn hâm mộ của mình và thành thật học hết tiết này.
Sư huynh dạy kiếm pháp cười thầm khi thấy mấy đứa nhỏ ngày thường vốn hoạt bát hiếu động mỗi khi đến giờ học kiếm pháp lại có thể ngoan ngoãn như lúc này.
Phải có người trị mấy đứa nhỏ mắt cao hơn đầu ở lớp Giáp này từ sớm mới đúng, để tránh bọn nhỏ kiêu ngạo thành thói và luôn cảm thấy mình là người mạnh nhất.
Biện Hồng Hi cũng biết chuyện của Vu Li, hắn còn đặc biết đến thăm nàng sau khi tiết học cuối cùng kết thúc.
Sau khi phát hiện Vu Li thực sự đột phá đến Luyện Khí kỳ cấp sáu chỉ trong vòng một ngày, Biện Hồng Hi không chỉ kinh ngạc mà còn cảm thấy yên tâm và vui mừng.
Buổi tối, Hướng Lê đặc biệt đến gặp Vu Li, hắn vốn muốn giúp nàng bổ túc nền tảng còn thiếu hụt, nhưng sau khi nghe chuyện lúc chiều của nàng thì càng thấy tò mò hơn. Hắn muốn nghiên cứu xem Vu Li rốt cuộc là dạng thiên tài gì mà lại có thể liên tục đột phá tu vi chỉ trong nửa tiết học.
Vu Li bé nhỏ bị hắn nghiên cứu hết lần này đến lần khác, cuối cùng Hướng Lê thấy nàng đã buồn ngủ không chịu được thì mới bỏ qua, trước khi rời đi còn hẹn ngày mai lại tiếp tục đến xem.
Một tháng sau, danh tiếng của Vu Li càng ngày càng vang dội, bởi vì nàng học cái gì cũng rất nhanh, không chỉ bổ khuyết lại những thuật pháp mà ngày trước chưa học qua, mà kiếm thuật của nàng cũng tiến bộ rất nhiều.
Thuật pháp xuất sắc nhất của Vu Li vẫn là phù triện.
Những phù triện do nàng vẽ ra rất hiếm khi thất bại, phần lớn đều là thành công ngay từ lần thử đầu tiên. Chuyện đó khiến cho Phó Nham mặt mày hớn hở suốt ngày và không hề nổi giận dù chỉ một lần.
Bởi vì trong lớp Giáp chỉ có Vu Li thông suốt trong lĩnh vực phù triện nên Phó Nham đã đề nghị kết hợp tất cả các đệ tử mới nhập môn trong đợt này có thiên phú về phù triện thành một lớp, lớp học đó sẽ do hắn đích thân giảng dạy.
Thời gian học được ấn định là trong vòng một giờ sau bữa ăn tối.
Và lớp học phù triện trước đó được đổi thành lớp học rèn luyện sức khỏe nhằm trau dồi thể lực cho các đệ tử.