Sư Phụ Ta Đau

Chương 16:

Vu Li cũng bị dọa một trận, không ngờ vị sư huynh này lại hung dữ như vậy.

Thấy ánh mắt của Phó Nham quét về phía này, cả người Vu Li cứng đờ, vẻ mặt không biết phải làm sao.

Tu luyện phù triện không phụ thuộc vào linh lực nhiều hay ít, tất cả đều phụ thuộc vào việc người tu luyện có thiên phú hay không.

Không ít phù triện sư chỉ có tu vi Trúc Cơ kỳ, nhưng bản lãnh trong phương diện phù triện lại cực kỳ cao. Khi xuất môn hành tẩu ở bên ngoài, phù triện sư luôn được người khác kính trọng và cung phụng.

Phó Nham quét mắt về phía Vu Li, không để ý đến nàng mà cầm giấy bùa lên và lớn tiếng nói: “Ta sẽ dạy các ngươi một lần cuối cùng, xem cho kĩ vào!”

Nhóm chim cút nhỏ ở bên dưới đứa nào đứa nấy ưỡn thẳng thân mình và căng hai mắt nhìn chăm chú vào mỗi một cử động của hắn, như sợ sẽ bỏ sót chi tiết nào đó.

Vu Li cũng vội vàng nhìn chằm chằm vào hắn.

Chỉ thấy Phó Nham buông tay ra, tờ giấy phù trôi lơ lửng giữa không trung, tay phải của hắn cầm bút lông nhúng một giọt chu sa, mũi bút chấm lên giấy phù và cổ tay lay động.

Để các đệ tử bên dưới có thể thấy rõ và nhớ rõ nên động tác của Phó Nham rất chậm, ánh mắt của các đệ tử chuyển động theo đường đi của đầu bút và cả dấu tích mà nó để lại.

Sau khi vẽ xong một nét cuối cùng, Phó Nham nâng cổ tay lên và khép lại toàn bộ quá trình.

Chỉ thấy tấm phù triện vừa vẽ xong dường như được rót linh hồn vào, không cần gió cũng có thể bay giữa không trung, hoa văn màu đỏ trên phù triện ánh lên sắc vàng nhàn nhạt.

Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên thấy Phó Nham vẽ phù, nhưng các đệ tử bên dưới vẫn vô cùng thán phục.

Vu Li nhìn mà như hiểu như không, nàng dường như đã ghi nhớ trình tự các bước vừa rồi, và cũng dường như không.

Phó Nham nhìn chúng đệ tử và nghiêm nghị nói: “Bắt đầu vẽ phù!”

Lần này, thái độ của chúng đệ tử rất nghiêm chỉnh, đứa nào đứa nấy nghiêm túc cầm bút và bắt đầu vẽ, nhìn rất ra dáng.

Chỉ là mặc dù bọn chúng xem hiểu, nhưng vừa đặt bút xuống thì lại không biết nên vẽ như thế nào, vết chu sa trên đầu bút nhỏ xuống và nhuộm đỏ mặt giấy.

Ngẫu nhiên có người có thể đặt bút vẽ xuống thì cũng như nhìn bầu vẽ gáo (*), chỉ vẽ được phù văn chứ không vẽ được linh hồn của tấm phù.

(*) nhìn bầu vẽ gáo: ví với mô phỏng theo hình dáng bên ngoài.

Phó Nham nhìn mà đau đầu nhức óc, hắn thất vọng thở dài, quyết định quay về xin chỉ thị của chưởng môn để hủy bỏ lớp học phù chú này, không có người nào có thiên phú thì bảo hắn dạy kiểu gì? Không bằng để cho bọn nhỏ học mấy thứ khác nhiều hơn.

Phó Nham lắc đầu chán nản và định rời đi. Nhưng khi vừa mới quay người thì nét mặt của hắn bỗng nhiên đông cứng lại.

Phó Nham trừng to hai mắt nhìn tấm phù trong tay Vu Li, hắn sững sờ không dám tin vào những gì mình đang thấy.

Làm sao có thể? Chuyện này sao có thể như vậy được! Rõ ràng con bé còn chưa dẫn khí nhập thể nữa mà!

Chỉ thấy bàn tay nhỏ bé của Vu Li đang cầm bút một cách khó khăn, nàng dựa vào bàn nghiêm túc vẽ phù.

Mực chu sa màu đỏ dưới bàn tay của Vu Li từ từ phác họa lên mặt giấy phù văn tinh tế, mỗi một nét vẽ đều vừa đúng.

Linh lực ở xung quanh chậm rãi dao động, bọn chúng vui sướиɠ nhảy nhót xung quanh Vu Li.

Đây là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy cảnh tượng này, chúng đệ tử đã chết lặng từ sớm, liền ngay cả Phó Nham cũng hết sức ngạc nhiên.

Đây, đây là...

Linh lực đang dao động xung quanh đột ngột dừng lại như thể đã hoàn thành một nghi thức nào đó, sau đó tràn vào cơ thể nhỏ bé của Vu Li và không ngừng lấp đầy kinh mạch của nàng.

Vu Li hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, và nàng vẫn đang nghiêm túc vẽ phù chú.

“Dẫn, dẫn khí nhập thể?”

Một đệ tử ngẩn người lắp bắp.

Nhưng dẫn khí nhập thể thông thường từ lúc nào lại có thể tạo ra động tĩnh lớn như vậy? Từ bao giờ mà linh khí trở nên thân cận với con người như vậy?!

Kinh ngạc trong mắt của Phó Nham càng ngày càng dày đặc, từ trước đến giờ hắn chưa từng nghe nói có người nào có thể bước qua ngưỡng cửa sơ cấp của tu luyện là dẫn khí nhập thể trong lúc đang vẽ phù cả.

Linh khí càng lúc càng nhiều, linh khí từ bên ngoài điên cuồng tràn vào trong phòng, hình thành một chùm ánh sáng do vô số tia sáng nhỏ phân tán tạo thành, trước lạ sau quen chui vào thân thể của Vu Li.

Luyện khí tầng thứ nhất, Luyện khí tầng thứ hai, Luyện khí tầng thứ ba...

Mọi người vô thức nín thở và im lặng nhìn vào khung cảnh như mộng như ảo trước mắt.

Tu vi của Vu Li từng bước nhảy vọt, thẳng đến khi nàng vẽ xong nét bút cuối cùng. Khi mũi bút rời khỏi tấm phù, linh khí đang dao động xung quanh cuối cùng cũng yên tĩnh lại.

Một sợi ánh sáng vàng lóe lên từ tấm phù, Phó Nham kích động nhìn chằm chằm vào tấm linh phù đó.

Vu Li toát mồ hôi lạnh, nàng thuận tay lau đi, vừa ngẩng đầu liền thấy Phó Nham đang nhìn mình bằng ánh mắt hung dữ, cả người nàng run lên vì sợ hãi.