Vu Li, người được Vu Hàn Ngọc xách trong tay đã ngủ thϊếp đi trên đường quay về Chủ Phong, nàng đã chống đỡ đến cực hạn nên không thể trụ thêm được nữa.
Vu Hàn Ngọc nhấc đứa nhỏ trong tay lên xem, thấy nàng đã ngủ ngon lành nên lại hạ tay xuống.
Về đến Chủ Phong, sau khi đặt Vu Li vào phòng của nó, Vu Hàn Ngọc quay lại gian phòng cách vách và tiếp tục tu luyện.
Đối với Vu Li mà nói, những ngày sau đó vô cùng mới lạ.
Ngày hôm sau, Biện Hồng Hi đưa nàng đến Đệ Tử Phong.
Là một đệ tử mới nhập môn nên Vu Li phải đến đây để học tập tu luyện.
Đây là nơi dạy dỗ đệ tử mới nên được mệnh danh là Đệ Tử Phong.
Mỗi đệ tử có tổng cộng năm năm để tu tập, sau năm năm, môn phái sẽ tổ chức một lần đại điển thu đồ để các vị phong chủ và tu sĩ có tu vi Kim Đan kỳ trở lên tuyển chọn đồ đệ.
Người được chọn sẽ trở thành đệ tử nội môn thân truyền.
Người chưa được chọn sẽ trở thành đệ tử ngoại môn.
Cứ năm năm một lần, Nam Nhai Tông sẽ tổ chức một cuộc so tài với quy mô lớn trong nội bộ môn phái, nếu đệ tử ngoại môn biểu hiện xuất sắc trong cuộc so tài, có hai cách để trở thành đệ tử nội môn.
Một là lọt vào hai mươi vị trí đầu trong cuộc so tài; hai là được tu sĩ Kim Đan kỳ trở lên nhìn trúng và thu vào môn hạ.
Vu Li là sự tồn tại đặc biệt, nàng là đệ tử duy nhất đã bái sư mà vẫn phải đến Đệ Tử Phong tu tập.
Bởi vì một tháng trước, Nam Nhai Tông vừa tiến hành một lần thu nhận đệ tử, đệ tử mới cũng vừa mới nhập học nên Vu Li muốn theo kịp bài giảng không hề khó.
Ký túc xá của chúng đệ tử là hai người một phòng, vì Vu Li đến muộn nên không còn phòng trống cho nữ đệ tử nữa.
Đây cũng không phải là chuyện gì khó, Biện Hồng Hi làm cho nàng một căn phòng riêng để tự mình ở.
Hầu hết các đệ tử mới đều không biết Vu Li, dù sao thì bọn họ cũng không có tư cách tham dự đại điển thu đồ của chưởng môn vào ngày hôm qua.
Nhưng cũng có không ít người biết chuyện, vì bọn họ có trưởng bối và huynh đệ trong nội môn.
Sau khi mấy đệ tử nội môn tham dự buổi lễ ngày hôm qua trở về đã kể chuyện của Vu Li cho bọn họ nghe, đồng thời còn chỉ điểm mấy câu.
Đồ đệ đầu tiên của chưởng môn là một nữ oa có tư chất cấp bậc thiên, chuyện này khiến không ít người có ý muốn thu đồ đệ cảm thấy ghen tị trong lòng.
Tư chất cấp bậc thiên, lại còn là thủy linh căn biến dị, thiên tài vạn năm có một bất quá cũng chỉ như vậy mà thôi.
Mấy trăm năm nay, cả tu chân giới cũng chỉ xuất hiện một Vu Hàn Ngọc mà thôi. Ba trăm năm sau, lại xuất hiện một Vu Li, đứa bé với tư chất bậc này, nếu như không phải bị Vu Hàn Ngọc trực tiếp thu nhận, chỉ sợ cả tu chân giới đều muốn tranh giành đến vỡ đầu chảy máu.
Hầu như tất cả mọi người đều cho rằng Vu Hàn Ngọc sẽ đích thân chỉ dạy cho đồ đệ mới này, ai cũng không ngờ mới ngày thứ hai, hắn đã ném Vu Li đến Đệ Tử Phong.
Điều này tương đương với việc ném một con phượng hoàng lên núi tự sinh tự diệt, thật là lãng phí báu vật trời ban mà.
Nếu như để môn phái khác biết được chuyện này, chỉ sợ họ sẽ tức giận đến mức chạy đến trước cửa Nam Nhai Tông để cướp người.
Không nói đến bên ngoài, ngay cả mấy vị trưởng lão trong môn phái cũng thấy vô cùng khó hiểu, tất cả đều hoang mang và đau lòng vì hạt giống tốt cho việc tu luyện đã bị xem nhẹ.
Đồ đệ với tư chất bậc đó, bọn họ muốn có thì lại không có, người có được lại không biết trân trọng mà tùy ý ném sang một bên, ngươi nói có đáng giận hay không chứ.
Ký Vô cũng trăm mối không lời giải, muốn tìm Vu Hàn Ngọc hỏi cho rõ ràng nhưng lại không dám chọc vào khối băng lạnh lùng đó.
Cuối cùng, hắn chỉ có thể vừa cảm thán khối băng đó lãng phí báu vật trời ban, vừa ưỡn bụng ngồi trên mái nhà uống rượu ngắm trăng tiêu sầu.