Một đường ánh sáng hướng lên trên, lúc nó đi qua vị trí chính giữa đã khiến cho không ít đệ tử có mặt ở đây cực kỳ hâm mộ, khi ánh sáng đi qua cấp bậc hoàng, đa số đệ tử bên dưới đều không giữ được bình tĩnh nữa rồi, chỉ có một số người còn giữ được dáng vẻ khí định thần nhàn (*), vì họ đều thuộc tư chất cấp bậc huyền.
(*) khí định thần nhàn: thành ngữ Hán Việt, “khí” là nguyên khí, “thần” nghĩa là linh hồn, miêu tả trạng thái nguyên khí sung túc, linh hồn thoải mái, tự nhiên tự tại. (nguồn: Baidu)
Sau khi ánh sáng lam trắng leo đến cấp bậc huyền, mấy người đó cũng không giữ bình tĩnh được nữa, bọn họ trơ mắt nhìn nó tiếp tục leo lên trên, leo đến cấp bậc địa.
Lần này không chỉ chúng đệ tử bên dưới nhốn nháo, mà ngay cả mấy vị trưởng lão cũng đứng ngồi không yên.
Vị nam tử anh tuấn lúc nãy còn cà lơ phất phơ bỗng ngồi thẳng người dậy, hắn nheo mắt nhìn tia sáng vẫn đang leo lên trên.
Năm vị trưởng lão và chúng đệ tử bên dưới đều nhìn chằm chằm vào khối linh thạch.
Chỉ thấy ánh sáng màu lam trắng đan xen đó chậm rãi dâng lên trên, từng chút một bao trùm toàn bộ khối linh thạch.
Mắt thấy chỉ còn lại một mảng trống cuối cùng, tất cả mọi người đều hồi hộp nín thở.
Vu Li cảm thấy hơi mệt, đầu óc nàng có chút choáng váng.
Nàng muốn lấy tay mình ra khỏi khối linh thạch, chỉ là nàng vừa mới động tay một chút thì Biện Hồng Hi đã nhanh tay nhanh mắt giữ chặt lại không cho nhúc nhích.
“Đừng cử động, nghe lời nào.”
Giọng của Biện Hồng Hi hơi căng thẳng.
Vu Li nhếch miệng, sau đó cúi đầu nhìn mũi chân của mình, nàng cảm thấy có thứ gì đó đang bị kéo ra khỏi cơ thể mình.
Dưới sự chứng kiến của mọi người, ánh sáng từ từ leo lêи đỉиɦ, cuối cùng triệt để bao phủ toàn bộ khối linh thạch.
Chúng đệ tử bên dưới thở phào nhẹ nhõm, khi ánh sáng đi đến cấp bậc hoàng thì còn có người đỏ mắt ghen tị.
Nhưng khi ánh sáng leo đến cấp bậc địa, mọi người đã không còn sức để ghen tị nữa, chỉ còn lại sự hâm mộ sâu sắc đối với nàng.
Mấy vị trưởng lão khẽ thở ra một hơi, người nam tử anh tuấn thả lỏng toàn thân dựa vào lưng ghế và lau mồ hôi trên trán.
“Phù, cấp bậc thiên! Lại có thể là cấp bậc thiên!”
Đại trưởng lão vuốt râu cười híp mắt.
Thật là một đứa bé ngoan, chỉ ba trăm năm ngắn ngủi, Nam Nhai Tông lại xuất hiện một đệ tử có linh căn cấp bậc thiên, nói ra còn sợ mấy lão già đó hâm mộ muốn chết ấy chứ!
Biện Hồng Hi buông tay Vu Li ra, nàng lắc lắc đầu và càng cảm thấy choáng váng hơn.
Biện Hồng Hi sợ Vu Li ngã nên vội vàng cúi xuống đỡ nàng dậy.
Mỗi lần kiểm tra linh lực đều như vậy, người có tư chất càng cao thì sau khi kiểm tra xong lại càng suy yếu.
Bởi vì toàn bộ linh lực trong cơ thể đều bị đào rỗng, người có tư chất thấp thì linh lực trong cơ thể ít, phản ứng sau khi bị rút cạn linh lực sẽ không quá lớn.
Nhưng với người có tư chất cao, vì linh lực trong cơ thể quá nhiều nên sau khi bị mạnh mẽ rút cạn thì ai cũng không chịu đựng nổi.
Vu Hàn Ngọc lạnh nhạt nhìn xuống dưới, đến cả chuyện tư chất của Vu Li thuộc cấp bậc thiên cũng không thể khiến ánh mắt của hắn thay đổi mảy may.
“Vu Li, lại đây.”
Giọng nói trầm thấp của Vu Hàn Ngọc vang lên, Biện Hồng Hi đẩy tiểu nha đầu đang mất tập trung lên phía trước.
Vu Li ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn nam tử đang ngồi bên trên, hai chiếc chân ngắn ngủn lảo đảo bước về phía trước.
Lúc đi đến trước mặt người ấy, hai chân Vu Li nhũn ra và quỳ rạp dưới chân hắn.
Vu Hàn Ngọc đứng dậy, cúi đầu nhìn nàng và khẽ hé đôi môi mỏng.
“Hôm nay, chưởng môn đời thứ 25 của Nam Nhai Tông là Vu Hàn Ngọc chính thức thu nhận Vu Li làm đồ đệ.”
Sau khi nói xong, ngón tay thanh mảnh và trắng nõn của Vu Hàn Ngọc điểm nhẹ lên trán Vu Li, sau đó trên vầng trán nhẵn bóng không tỳ vết của nàng xuất hiện một hoa văn màu lam lạnh lẽo.
Vu Li chỉ cảm thấy có một dòng nước mát tràn vào mi tâm khiến nàng thấy vô cùng thoải mái.
Vu Li mở to đôi mắt mờ sương và khó nhọc ngẩng đầu lên, nàng muốn nhìn rõ mặt của Vu Hàn Ngọc, nhưng lại chỉ thấy được bạch ngọc đeo trên eo người.
“Bé con, sao còn chưa khấu đầu bái sư?”
Đại trưởng lão thấy nàng hãy còn ngơ ngác thì cười ha ha nhắc nhở.
Vu Li nghiêng đầu nhìn ông ấy và chớp mắt.
Biện Hồng Hi nhìn thấy cảnh đó mà cảm thấy sốt ruột thay, hắn rất muốn đi lên giúp đỡ một tay.
Lúc này, Vu Li dường như đã hiểu ra, nàng chống hai tay lên mặt đất và dập đầu xuống nền gạch bái lạy, tiếng dập đầu phát ra từng tiếng bộp bộp giòn tan.
“Sư phụ ở trên, xin nhận của đệ tử một lạy.”
Dáng vẻ ngây thơ của đứa bé khiến đại trưởng lão đang vuốt râu cười càng hiền hậu hơn.
Nam tử anh tuấn cũng bị dáng vẻ của nàng làm cho hứng thú, hắn cười nghiêng trước ngả sau, không hề chú ý đến hình tượng.
Vu Hàn Ngọc mím môi thấp giọng nói: “Đứng lên đi.”
Sau khi Vu Li nghe thấy có thể đứng lên, nàng bỗng nhớ ra lúc nãy mình dập đầu mạnh quá nên cái đầu vốn đã lâng lâng nay càng choáng váng hơn. Hai tay của Vu Li dùng sức chống lên mặt đất, nhưng nàng không chỉ không đứng dậy được mà còn nhào đầu xuống đất và lăn lóc đến bên chân của Vu Hàn Ngọc.
Vu Li ngồi bên chân của Vu Hàn Ngọc, nàng lắc lắc đầu, sau đó ôm lấy chân của hắn và nhếch miệng cười ngốc nghếch.
Biện Hồng Hi đứng ở dưới vội che mặt lại, nam tử vốn đang cười thích thú trực tiếp úp mặt lên bàn cười khùng khục, hắn duỗi tay muốn kéo ống tay áo của nữ tử ngồi bên cạnh.
Nữ tử ghét bỏ né tránh, đến nhìn cũng không thèm nhìn hắn một cái.
Bàn tay dưới ống tay áo của Vu Hàn Ngọc khẽ động đậy, hắn gật đầu với đại trưởng lão, sau đó túm lấy cổ áo sau lưng Vu Li, xách nàng lên rồi ngự kiếm rời khỏi đó.
Đại trưởng lão cười híp mắt nhìn Ký Vô, người đang cười vô cùng càn rỡ.
Ký Vô đang cười sung sướиɠ thì chú ý đến ánh mắt của đại trưởng lão, cả người hắn cứng đờ, tiếng cười nhỏ dần, sau đó cúi đầu xuống và ngậm miệng lại.
Đại trưởng lão vuốt râu, dáng vẻ của ông ấy vẫn hiền từ như vậy.
Ông gật đầu với đại đồ đệ đang đứng bên dưới.
Biện Hồng Hi tuyên bố buổi lễ đã kết thúc.
Sau khi năm vị trưởng lão rời đi, các đệ tử cũng lục tục rời khỏi đó.
Từ ngày hôm nay trở đi, Nam Nhai Tông có thêm một đệ tử với tư chất thủy linh căn biến dị cấp bậc thiên, là đồ đệ của chưởng môn.
Trong đám đệ tử rời đi có một nữ đệ tử có đôi mắt u ám, hai tay ả cuộn chặt thành nắm đấm, dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi.