Câu nói đùa của Vũ Phạm Long không được hưởng ứng, cũng chẳng khiến không khí bớt căng thẳng đi bao nhiêu. Phượng Ngân thủ thế thật vững, không dám lơi lỏng chút nào.
Gã cười nhạt, ném về phía hai người bọn họ một tấm lệnh bài sắt, đoạn nói:
“Trước tiên, thì mộ chủ chúc mừng hai người. Con Bát Long Cẩu và Tam Vĩ Ô Vân đã phá hoại được phong thủy ở chỗ cây thị vẹo. Tấm Nhập Mộ Lệnh này xem như là phần thưởng.”
Phượng Ngân đạp lên tấm lệnh bài, lườm hắn một cái, song không hề lên tiếng. Cô nàng biết mình bây giờ quên rất nhiều chuyện, kinh nghiệm không đủ để tranh đấu miệng lưỡi với Vũ Phạm Long, thành ra tự giác nhường trận này cho Điền Quý, còn mình thì đứng áp trận thôi.
Sau lưng Phượng Ngân, anh chàng cất tiếng cười đầy vẻ giễu cợt, rồi hỏi:
“Đến đây ném cái miếng sắt rách này vào mặt tao là để sỉ nhục tao à?”
Vũ Phạm Long nhe răng cười:
“Ấy. Chú Quý đừng vội ném trả Nhập Mộ Lệnh cho anh, nếu không là hối hận không kịp đâu đấy.”
“Mời nói...”
Điền Quý thở ra một hơi rất nặng, đoạn nói, nghe giọng đã bình tình hơn trước nhiều.
Vũ Phạm Long hắng giọng:
“Mộ chủ cho các người hai sự lựa chọn. Thứ nhất, cũng là cách dễ dàng, ấy là thằng Quý giao nộp cách bày trận nhanh. Chỉ cần mộ chủ nhận được phương pháp thì sẽ thả Phạm Minh Hằng và hai con vật. Thế nhưng, anh đoán là thằng Quý sẽ không đồng ý đâu.”
“Đừng có ra vẻ như mày hiểu tao lắm.”
Điền Quý trầm giọng đáp trả.
Vũ Phạm Long hình như không coi lời nói của anh chàng vào đâu, cứ cười hề hề. Trông bộ dạng hiện giờ của hắn đầy vẻ thô hào mộc mạc, nếu ai không biết nhìn thấy, có lẽ chỉ cho rằng là một anh thợ cày chân chất mà thôi. Điều này càng khiến Phượng Ngân thấy người trước mặt đáng sợ.
Chỉ nghe hắn lên tiếng:
“Rồi rồi. Lựa chọn thứ hai, ấy là chú phải chứng minh chú xứng đáng cho mộ chủ bỏ thời gian ra gặp mặt. Phá được phong thủy của cây khế còng queo là một lựa chọn không tồi đấy. Đấy. Rượu mời chắc chắn chú không uống, còn chén rượu phạt này chú có dám nếm không, Điền Quý?”
Điền Quý đáp gọn:
“Cứ chờ đấy đi...”
Vũ Phạm Long cười ngả ngớn, đoạn nói:
“Đúng rồi. Bật mí cho chú một bí mật: kẻ được chôn trong Lăng Vua Ma này không phải hoàng tộc họ Nguyễn như những gì người ta vẫn đồn đại, mà chính là tên thầy phong thủy đã xây ngôi mộ này đấy. Thế nhé, tin hay không thì tùy, đừng làm anh mày thất vọng đấy Điền Quý.”
“Rốt cuộc nhà ngươi theo phe nào vậy?”
Khi Điền Quý hỏi câu này, chính Phượng Ngân cũng bất giác thở chậm lại, hai bàn tay nắm chặt.
Vũ Phạm Long tròn mắt nhìn hai người, đoạn cười phá lên. Từ lúc xuất hiện đến giờ, hắn cứ cười khùng khục, giống như có vấn đề về thần kinh vậy.
“Phe nào? Chú Quý ơi là chú Quý. Chú nghĩ thằng Vũ Phạm Long này mà phải theo phe kẻ khác ấy à?”
Hắn nói đến đoạn này, thì sau lưng phát ra ánh sáng vàng. Khuôn mặt của Vũ Phạm Long bắt đầu biến đổi một cách cực kì kinh dị. Các cơ trên mặt của hắn cứ dịch ngang rồi chuyển dọc, xương mặt của hắn lúc thì to ra, lúc thì nhỏ lại, mãi đến lúc diện mạo của hắn thay đổi hoàn toàn mới thôi.
Vũ Phạm Long nhìn Phượng Ngân một cái, hỏi:
“Sao? Giống không?”
Cô nàng giật mình, ngơ ngác nhìn vào khuôn mặt của kẻ trước mặt. Hiện giờ, trông Vũ Phạm Long như một người trung niên gầy gò, làn da cháy nắng đầy những vết rỗ, trên môi vắt một hàng ria con kiến tỉa mỏng dính.
Phượng Ngân quả thật thấy khuôn mặt này quen quen, nhưng không tài nào nhớ ra nổi là đã nhìn thấy ở đâu. Cô nàng nheo mắt lại, nhìn thật kỹ.
Khuôn mặt trung niên nhỏ thó từ từ trẻ lại, râu ria cũng bớt rậm. Tuy vẫn cái mặt rỗ và nước da rám nắng đó, nhưng lúc này lại là của một người đàn ông trạc ba mươi tuổi, dáng vẻ kham khổ.
“Thế này thì đã nhận ra chưa?”
“Chú? Nhà ngươi...”
Vũ Phạm Long ngó lơ cô nàng, vừa cười ha ha vừa bỏ đi. Chờ hắn đi khuất hẳn, Phượng Ngân mới thấy đôi chân bủn rủn, ngã ngồi đánh thụp một cái xuống bên cạnh Điền Quý.
Cô nàng thở hào hển, lau mồ hôi lạnh ở trán, rồi hỏi:
“Anh dự định đối phó với hắn thế nào?”
Điền Quý không trả lời, chỉ cúi đầu, mắt nhắm lại, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đấy. Phượng Ngân thấy thế thì cũng không hỏi tới nữa, đi sang chỗ khác, không làm phiền tới anh chàng.
Khoảng nửa tiếng sau, ở một góc hang, có tiếng kêu lách ca lách cách vang lên. Phượng Ngân choàng dậy, Lục Chuyển thủ sẵn trong tay, chuẩn bị đối phó với hiểm họa.
“Đừng manh động!”
Giọng Điền Quý cất lên, vừa kịp ngăn mũi tên lửa rời khỏi cung Chu Tước.
Phượng Ngân tung mình nhảy xuống chỗ anh chàng đang nằm, xem thử xem thứ vừa phát ra tiếng lách cách là gì. Bấy giờ, đứng trước mặt cô nàng là một bộ xương người trắng hếu, mình mặc một bộ áo nhà sư nâu xồng đã rách te tua. Điền Quý nói:
“Ông này là một người từng muốn phong mộ, cái hang này vốn là nơi ông ta viên tịch.”
Bộ xương người há miệng, từ hai hốc mắt sâu hoắm đen ngòm phóng ra một tia sáng vàng, rọi lên vách đá. Hình ảnh Vũ Phạm Long được chiếu lên thành hang hệt như cách người ta chiếu bóng vậy. Hắn cứ đưa tay về phía mấy cái viền của hình ảnh, trông mặt trầm ngâm như đang chỉnh chỉnh sửa sửa cái gì đấy.
Dường như hắn nhận ra Điền Quý và Phượng Ngân đang xem, nên Vũ Phạm Long mới hắng giọng, cười:
“Chào chú Quý. Để anh cho chú xem cái này nhé.”
Hắn vừa nói dứt câu, thì hình ảnh chiếu lên vách đá đã thay đổi.
Trong một căn phòng bài trí xa hoa, Trịnh Thanh Loan, Vũ Phạm Long và một người thứ ba đang ngồi quanh một cái bàn. Kẻ lạ mặt mặc một bộ áo vàng thêu hình rồng, đầu đội một cái mũ có tua bằng ngọc rủ xuống, vốn chỉ dành cho bậc vua chúa. Hắn đeo một cái mặt nạ bằng đồng, thành thử không nhìn rõ được mặt mũi ra sao. Tay hắn thò ra khỏi tay áo dài thụng, để lộ nước da xanh khô đét, bợt bạt một cách kì dị. Mấy ngón tay xương xẩu cứ vuốt mãi lên con ấn ngọc, như thể không nỡ rời tay vậy.
Người này ắt hẳn là mộ chủ thần bí của Lăng Vua Ma.
Gã mộ chủ ngẩng đầu, quay về phía Vũ Phạm Long, hỏi:
“Nhà ngươi nói thật sao? Lại có kẻ nghĩ ra thuật phong thủy thần kỳ như thế à?”
Vừa nói, mộ chủ vừa gõ mấy ngón tay khô đét lên cái bàn đá. Dường như hắn rất có hứng thú với thứ “phong thủy thuật thần kỳ” kia, đến nỗi hơi mất kiên nhẫn.
Vũ Phạm Long cong ngón với ngón cái lại, ba ngón còn lại giơ ra, cười hô hố:
“Chắc chắn trăm phần trăm.”
Mộ chủ cười khùng khục, tiếng cười của hắn khô khan và cao vυ't lên, khiến người nghe không tự chủ nổi hết cả da gà da chó. Gã nhòm sang chỗ Trịnh Thanh Loan:
“Hắn có nhược điểm gì không?”
Thanh Loan cười nhạt, đáp:
“Thỏa thuận giữa chúng ta là tôi giúp đỡ ngài lấy lại ấn ngọc để đăng cơ tử tế, giờ đã chấm dứt rồi. Muốn giúp đỡ thêm cũng không phải không được, chỉ là nếu làm không công thì lỗ cho tôi quá.”
“Thích gì thì tùy cô chọn.”
Gã mộ chủ vẫy tay một cái, tức thì trên bàn hiện ra một đống vàng bạc sáng lòa.
Trịnh Thanh Loan cười nhạt:
“Ông cho rằng tôi là người thế nào? Những thứ này ông giữ lại mà chơi đi. Cái tôi cần là mạng của cái thằng tên Điền Quý, cũng chính là kẻ ông muốn học thuật bày trận đấy.”
“Yên tâm. Tôi đây không phải tay mơ. Nó không nói, tôi cũng có mười mấy cách bắt nó phải nói.”
Mộ chủ đáp.
Không biết Trịnh Thanh Loan có tin gã hay không, chỉ thấy con ả gật đầu một cái, nói:
“Thằng này tuy là truyền nhân nhà họ Điền, nhưng thuật bí truyền đã bị phá. Nó không còn là người nửa sống nửa chết nữa. Vong thủ hộ nhà họ Điền tuy mạnh, nhưng không ở trong người nó quá lâu được, bằng không thằng Quý sẽ nổ banh xác mà chết. Theo suy đoán của tôi, nó chỉ có thể chịu được tối đa là hai phút. Ngoài ra, thể trạng thằng này rất kém. Chỉ cần ông không để ý cái trò giả ngây giả dại của nó, áp sát được nó là nó như cá nằm trong rọ.”
Mộ chủ chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng lại gật đầu một cái. Lúc Trịnh Thanh Loan vừa nói dứt lời, thì hắn đã lên tiếng:
“Có phải cái thằng thả rắn ra để nuốt xác chết của ta, vẫn đi cùng con chó đấy không?”
“Chính hắn.”
“Thế thì lạ thật. Lúc nó đánh với em của cô, nó gọi âm binh lên hỗ trợ. Đã có thủ đoạn này sao trận đánh hồi trước lại không dùng, mà mạo hiểm thả con rắn ra chứ?”
Mộ chủ chậm rãi nói.
Vũ Phạm Long cười nhăn nhở, hỏi:
“Thế ý của ông thế nào?”
“Cô Loan đã nói thằng đấy không phải thằng ngu, thì tôi cũng tin lời. Nếu không phải nó bị điên thì chắc hẳn là khúc mắc trong lòng. Chỉ cần lợi dụng tốt, còn sợ gì không trị được nó?”
Nghe mộ chủ nói thế, Trịnh Thanh Loan bèn cười phá lên:
“Không sai. Không sai tí nào.”
Con ả ngừng một chốc, rồi kể:
“Ông ở trong mộ cả trăm năm chắc chưa từng nghe đến. Có lời đồn rằng thằng Quý này từng thề không dùng âm binh để đánh nhau với ma quỷ, thế nên nó thà thả con rắn ra, còn hơn là gọi âm binh của nhà họ Điền đến.”
“Là vì con bé kia?”
“Đúng vậy. Thằng Quý thừa biết chồng chưa cưới của Ngân không phải ông, nhưng nó không lật tẩy chuyện này là vì cái gì? Nó làm thế cốt là để tìm xem ai là chủ mưu giật dây. Tôi nghĩ tôi không cần phải nói tiếp đúng chứ?”
Trịnh Thanh Loan vừa dứt lời, thì mộ chủ đã nói tiếp là:
“Đã hiểu.”
Điền Quý ngồi xem cảnh này, đến đây thì chặc lưỡi một cái:
“Thằng chủ mộ này lại nói linh tinh cái gì nữa vậy?”