Đất Ma

Chương 84: Đưa chiến thư

Phượng Ngân cuộn mình trong cái túi ngủ, đôi mắt cứ nhìn mãi vào cái que phát sáng.

Ký ức trong đầu cô nàng bây giờ cứ như bị phủ lên một lớp sương mù, che lấp mất một đoạn từ lúc còn là thiếu nữ đến bây giờ vậy. Mỗi lần cố nhớ lại, đầu Phượng Ngân lại đau nhức muốn long cả óc, không tài nào chịu đựng nổi. Đối với cô nàng mà nói, cái cảnh rõ ràng nhất còn nhớ được là lúc vừa tỉnh lại. Trong một căn phòng trang hoàng lộng lẫy, rường cột chạm rồng trổ phụng hệt như trong tuồng chèo cổ trang, Trịnh Thanh Loan đỡ Phượng Ngân đứng dậy.

Cô nàng được chị đưa cho một thanh đại liêm đao, dạy cho một chiêu gọi là Lục Thần biến. Sau đó, Trịnh Thanh Loan giao cho cô nàng trấn thủ ở ngọn đồi với cây thị vẹo, chờ đánh Điền Quý.

“Ông cụ ấy là ai mà lại hiểu rõ Lục Thần quyết của nhà mình như thế? Mình có quan hệ gì với hai bác cháu Điền Quý mà họ tin tưởng mình đến vậy?”

Phượng Ngân ngồi nhỏm dậy, trong đầu có vô vàn câu hỏi vì sao mà ông cụ chẳng thèm đáp. Sau khi bật mí cái “bí mật động trời” xong, lão chỉ giải thích cho cô nàng về hành giả, về hai cõi âm dương, về Lục Thần quyết rồi bỏ đi mất.

Sau khi làm theo lời ông lão, vận ngược Thanh Long thiên một hồi, cơ thể cô nàng đã hồi phục ít nhiều. Hiện giờ mặc dù các cơ vẫn còn nhức mỏi, nhưng không cần nằm bẹp một chỗ nữa. Phượng Ngân nhìn xuống hang, thấy Điền Quý đang nằm co ro một đống, bèn ném túi ngủ vừa dùng xuống.

Còn cô nàng thì ngồi khoanh chân, nhưng không luyện Lục Thần quyết theo thói quen nữa. Lời ông lão dặn ban nãy hãy còn văng vẳng bên tai Phượng Ngân:

“Lục Thần quyết của nhà con là lấy hồn ngự phách. Giờ ba hồn con không đủ, sáu thần càng mạnh thì càng có hại, không khéo chúng còn chiếm ngôi nhà chủ đấy. Dùng Thanh Long thiên trị thương thì được chứ đừng có luyện nữa.”

Chẳng trách cô nàng tỉnh dậy là Trịnh Thanh Loan đã nhắc đi nhắc lại rằng không được bỏ bê luyện Lục Thần quyết.

Phượng Ngân vận ngược Thanh Long thiên một hồi, thì thu công lại. Cô nàng thử đứng dậy, thấy tuy xương tay xương chân vẫn còn nặng trĩu, song đã có thể đi lại hoạt động bình thường được rồi. Phượng Ngân bèn ôm mấy cái rễ cây, trượt xuống chỗ Điền Quý. Lúc này, anh chàng nằm rúm ró lại trong một góc hang, người run bần bật vì lạnh. Phượng Ngân đến gần mà anh ta cũng không phản ứng gì cả, có lẽ là đã ngủ mất.

Cô nàng thử đặt tay lên vai Điền Quý, cách một lớp áo mà vẫn thấy người anh chàng lạnh như băng, khiến Ngân run tay một cái. Không dám để lâu, Phượng Ngân vội vàng truyền linh lực của Thanh Long thiên vào các huyệt ở vai Điền Quý.

“Té ra ông cụ này nói thật.”

Phượng Ngân nuốt khan một cái, không thể tưởng tượng được những gì ông cụ nói ban nãy là thật.

Ngay trước khi biến mất, ông lão đã dặn:

“Thằng cháu tao bị chị mày đánh cho mém chết, tuy nó được con ả cứu đấy, nhưng cũng chả khỏe khoắn gì đâu. Trong ngôi mộ này toàn là khí âm, để lâu chắc chắn nó chết queo. Mày chữa thương cho chính mày rồi, thì truyền cho nó một ít linh lực từ Thanh Long thiên.”

Cô nàng bật cười, tự nói một mình:

“Ông bác anh đúng là kì khôi thật. Thằng cháu sắp chết mà nói chuyện cứ tỉnh rụi. Tôi có ấn tượng mơ hồ về một người, cũng nói toàn những thứ tày trời mà mặt tỉnh như sáo. Không biết có phải anh không nữa.”

Truyền khí một lúc, thì Điền Quý không còn run lẩy bẩy, cơ thể cũng ấm dần lên, bấy giờ mới yên tâm thu công. Nền hang rất lạnh, Phượng Ngân thấy anh chàng bị thương chưa khỏi, bèn mở túi ngủ để Điền Quý nằm. Xong xuôi đâu đấy, cô nàng mới lấy Lục Chuyển ra, để ngang ở trước mặt.

Lúc ông cụ đánh ngã Trịnh Thanh Loan xong, cũng tiện tay cướp lại món binh khí này. Sau đó lão đổi sang hình dạng Đằng Xà tiên, đeo ở thắt lưng cho rảnh tay.

Phượng Ngân nằm không biết bao lâu, cũng tỉnh lại một thời gian rồi mà không hề phát hiện mình đang đeo Đằng Xà tiên ở eo. Có nhiều chuyện cô nàng không nhớ được, nhưng là người luyện võ, Phượng Ngân hiểu rất rõ cái gì gọi là ký ức cơ. Thứ đồ này vốn dĩ là vũ khí tùy thân của Trịnh Thanh Loan, thế nhưng cô nàng dùng rất thuận tay, giống như đã cùng nó trải qua không ít trận đánh rồi.

Điều này càng khiến Phượng Ngân ngả về phía hai bác cháu Điền Quý hơn.

Mất một lúc nữa, thì anh chàng bỗng hắt hơi mạnh một cái, sau đó lồm cồm bò dậy. Điền Quý vừa ngáp, vừa cuốn chặt cái túi ngủ vào người, hai hàm răng đánh cầm cập vào nhau:

“Rét! Rét như thấm vào xương vậy! Mẹ ơi.”

“Chưa tỉnh ngủ à? Hay giờ muốn tôi làm mẹ nuôi của anh?”

Phượng Ngân quay sang chỗ anh chàng, hỏi.

“Mẹ đường thì sao?”

“Có tin tôi đánh anh không?”

Trước sự đe dọa của cô nàng, Điền Quý giơ hai tay lên đầu như thể chịu thua, song cái mặt cười nhăn nhở kia chẳng có vẻ gì là thật lòng cả. Anh chàng vừa xua tay, vừa nói ông ổng:

“Bớ người ta! Hành hung người bệnh! A!”

Điền Quý ngã phịch xuống túi ngủ, xuýt xoa luôn mồm.

Phượng Ngân xì một cái, nói:

“Cái đồ điếc không sợ súng. Sắp chết rồi còn cợt nhả.”

Thế rồi, cô nàng lại giật mình. Rõ ràng ngoại trừ những gì Trịnh Thanh Loan đã kể, Phượng Ngân hiện giờ không có bất cứ ký ức nào liên quan đến Điền Quý cả. Thế nhưng lúc hai người đấu khẩu, lại rất tự nhiên, cảm giác quen thuộc đến khó hiểu.

Cô nàng bỗng hắng giọng, hỏi:

“Anh... anh không có mắt Âm Dương thật hả?”

“Sao bỗng dưng lại hỏi chuyện này?”

Điền Quý nằm hẳn xuống, có lẽ bị đau một lần nên sợ rồi, không dám cử động mạnh nữa. Anh chàng không trả lời, mà hỏi ngược lại Phượng Ngân.

Cô nàng nói:

“Thì... chuyện này...”

Phượng Ngân vốn định nhờ Điền Quý trợ giúp, tính toán món nợ sòng phẳng một phen với Trịnh Thanh Loan. Mà đã hợp tác thì cô nàng cũng nên biết thêm một hai về Điền Quý, có gì hai bên hợp tác cho tốt. Song Phượng Ngân lại nghĩ anh chàng chẳng có lí do gì mà phải giúp mình, nhất là hiện giờ Điền Quý còn bị thương chưa khỏi, nên không ngại không nói được.

Anh chàng nhòm Phượng Ngân một cái, đoạn cười:

“Bác tôi kể cho cô à? Cái lão già này... cô cứ cẩn thận. Có khi lão chấm cô làm cháu dâu thật rồi đấy.”

“Anh...”

Phượng Ngân thấy hơi nóng mặt, vội vàng cúi đầu xuống, chỉ hi vọng Điền Quý không nhìn thấy biểu cảm hiện giờ của mình.

“Nhà họ Điền bị trời phạt, bẩm sinh chả ai có mắt Âm Dương cả. Thực ra thằng Quý nó mù dở đấy, lúc đánh nhau nó chẳng thấy được đến nửa con ma đâu.

Tao cũng không được phép hiện hình ra cho nó thấy mặt, bằng không khế ước của tao và gia tộc nó sẽ chấm dứt. Giờ mày hiểu tại sao tao hiện hình cho mày thấy, còn nó thì phải nói chuyện qua con hình nhân rồi chứ?

Bí mật về khế ước này chỉ có người trong họ được biết thôi, tao coi mày là cháu dâu rồi đấy.”

Cô nàng chầm chậm hồi tưởng lại cái “bí mật động trời” mà ông cụ bật mí, càng nghĩ lại càng thấy không thể nào tin nổi.

“Chắc là lão ấy lại nói vớ vẩn cái gì rồi. Cô đừng để bụng. Lão ấy cứ nói chuyện bạt mạng, mồm nhanh hơn não chứ chưa chắc đã nghiêm túc đâu.”

Có lẽ vì Phượng Ngân đã im lặng một lúc, nên Điền Quý mới mở lời giải thích.

Cô nàng “a” một cái, rồi nói:

“Ông ấy nói nhà anh bị trời phạt...”

“Đúng rồi. Do gϊếŧ thần á. Thời xưa có thằng thủy thần kia dở thói hạch sách, hay nhũng nhiễu dân. Tổ tiên tôi phụng chỉ của chúa Trịnh đi hàn đê, ngang qua địa bàn của hắn. Cụ nhà tôi không thèm vào đền của hắn dâng lễ, hắn thì phá hoại việc hàn đê trị lũ của cụ. Hai bên ngứa mắt nhau, nên đánh nhau một phen túi bụi. Cuối cùng thì tổ tiên nhà tôi gϊếŧ được thần sông đấy, nhưng dòng họ cũng bị trời phạt tước đi mắt Âm Dương.”

Điền Quý ngừng một chốc, lại kể tiếp:

“Chắc cô cũng chẳng nhớ đâu, nhưng ở dưới sông Âm có một ngôi miếu, gọi là đền Con Mắt. Đâu độ nửa tháng trước, tôi có dẫn cô xuống đấy ăn một bát bánh trôi tàu rồi. Trong miếu có cái giếng, dùng để phong ấn mắt Âm Dương của dòng họ nhà tôi. Thế nên cái đảo ấy mới cấm người họ Điền đi vào.”

Phượng Ngân nhận thấy ánh mắt mong chờ của anh ta, bèn cúi đầu, nói:

“Xin lỗi. Tôi không nhớ được.”

“Cũng không sao. Chả phải lỗi tại cô.”

Anh chàng vừa dứt câu, bèn ho lên sặc sụa mấy cái. Điền Quý khó nhọc móc trong túi ra một lá bùa, đưa lên nhìn chằm chằm hồi lâu. Phượng Ngân thấy thần sắc anh ta nghiêm túc quá, nên cũng không lên tiếng xen vào.

“Không cần phải nhìn nữa. Con chó, con ngựa và cả cô bé Phạm Minh Hằng kia đều nằm trong tay mộ chủ cả rồi.”

Điền Quý muốn đứng dậy, nhưng chỉ có thể kêu khẽ một tiếng đau đớn. Phượng Ngân nắm chặt Đằng Xà tiên, vụt đứng dậy, chắn trước người anh chàng.

Bấy giờ, có một gã thanh niên cao lớn đứng tựa lưng vào cửa động.

“Vũ! Phạm! Long!”

Điền Quý cơ hồ rít tên của đối phương qua kẽ răng. Anh ta gằn từng chữ một, trong lời nói đầy vẻ thù hằn và căm giận.

Phượng Ngân nuốt nước bọt. Người này cô nàng từng gặp, cũng từng đối đầu một chiêu rồi. Chính vì thế, cô nàng biết cái kẻ đứng ở cửa động có sức mạnh kinh khủng tới mức nào. Hiện giờ, không có ông cụ ở đây, hắn có thể nhẹ nhàng đánh chết cả hai người bọn họ mà chẳng cần đến đòn thứ hai.

Vũ Phạm Long giơ hai tay lên trời, nói:

“Cứ hạ vũ khí xuống đi cô em, các cụ dạy hai bên đánh nhau thì không chém sứ giả mà. Lần này anh mày đến đây để đưa chiến thư thay cho mộ chủ. Mà không đúng. Gọi là tống tiền thì đúng hơn. Tự nhiên thấy mình giống bọn tội phạm bắt cóc trong phim truyền hình quá.”

Hắn nói xong, thì tự cười trước câu đùa của mình.