Đất Ma

Chương 14: Cây gạo

Điền Quý vươn vai, mắt gà gà vì ngái ngủ, gọi to về phía chạc cây:

“Cô gì ơi, cô mà còn không ra tay thì cẩn thận hồn bay phách tán đấy nhé.”

“Nhà ngươi cho rằng ta mắc bẫy hai lần sao??”

Trên cao vọng xuống tiếng nói oán độc của con ma nữ. Bóng váy đỏ của nó thoắt ẩn thoắt hiện giữa những tán cây, lúc cao lúc thấp, khi trái khi phải, khó mà nắm bắt nổi hành tung của nó.

Điền Quý nhún vai, cười:

“Cô không đánh xuống thì tôi đánh lên vậy.”

Vừa nói dứt câu, hai quân cờ xanh trên bàn đã phát sáng lên, trong nháy mắt hóa thành hai viên tướng giáp trụ chỉnh tề, cưỡi trên lưng ngựa. Điền Quý chỉ tay về phía cái cây, quát một tiếng, hai tướng như nhận được lệnh của chủ công, vung đao tế ngựa mà xông lại.

Khí thế hai tướng rất hung hãn, không thua kém gì người thật từng trải trăm trận. Ma nữ áo đỏ cũng biết khôn, không đấu cứng mà lựa chọn tránh né, ỷ vào cành lá rậm rạp, né hết đao này đến đao khác. Mà trong quá trình này, hai vị tướng quân cũng bắt đầu yếu đi thấy rõ. Cả người lẫn ngựa thỉnh thoảng đều trở nên trong suốt trong thoáng chốc, đao cầm trên tay cũng run lên, mờ mờ ảo ảo. Ấy là dấu hiệu linh lực của hai con cờ đang bị thứ gì đó xói mòn.

Con ma nữ nhằm chuẩn thời cơ, nhân lúc hai tướng loạng choạng, bèn phóng tay áo ra. Dải lụa đỏ len lỏi trườn giữa những kẽ lá hệt như con rắn, tốc độ nhanh đến khó mà tin tưởng. Chỉ trong nháy mắt, cổ của hai vị tướng quân cờ đã bị dải lụa đỏ cuốn quanh. Sau một tiếng cười như xé vải của ma nữ, dải lụa đỏ xiết chặt, hai vị tướng ma nổ tung thành vô vàn điểm sáng.

Cộc.

Hai quân cờ tướng rơi xuống gốc gạo rồi vỡ đôi.

Con ma nữ thắng được một trận, đắc ý cười khanh khách, mỉa mai:

“Còn tưởng thế nào mà dám dọa đánh tao hồn bay phách tán, té ra chỉ giỏi võ mồm.”

Điền Quý ngáp một cái, nói:

“Sao?? Mồm của ta, ta nói gì ngươi quản được à?? Ta cứ thích chém gió đấy, ai dại mà tin thì người đấy ngu.”

“...”

Hồi lâu, cũng không thấy ma nữ lên tiếng đáp trả.

Bóng áo đỏ nãy giờ xuyên qua xuyên lại giữa những tán cây cũng không thấy tăm hơi đâu cả, cây gạo cũng ngừng chuyển mình. Không còn tiếng cười lanh lảnh và giọng nói the thé của con ma nữ, cũng chẳng còn tiếng thân gỗ vặn răng rắc, góc tường phía nam bãi tha ma bỗng chốc trở nên im ắng dị thường.

Lúc này, Điền Quý rốt cuộc cũng ngồi thẳng lưng dậy, vẻ ngái ngủ trên mặt cũng thu lại. Ánh mắt anh chàng xuất hiện vẻ nghiêm túc khó có, hai cánh tay vung lên một cái, hai quân tượng xanh lập tức hóa thành một đôi voi lớn đứng chầu trái, phải. Bốn chiếc ngà dài, cong vυ't đan chéo nhau, cẩn thận bảo vệ Điền Quý.

Cây gạo nở hoa...

Hoa gạo đỏ rực như ngọn lửa bỗng chốc mọc lên đầy cả tán cây, cành lá xum xuê không nơi nào không có một chùm hoa lửa. Dưới ánh trăng đêm, cây gạo bỗng chốc như một ngọn đuốc bị điểm hỏa, cháy hừng hực.

Cây gạo bỗng lắc một cái, rũ xuống cơ man không biết bao nhiêu là lá, là hoa. Mỗi chiếc lá như một viên đạn, bắn tới xuyên vào người voi lớn. Mỗi đóa hoa như một quả lựu đạn, vừa chạm vào người là voi là nổ đánh ầm một cái, phá da xé thịt.

Những quân cờ úp ngược trên bàn đồng thời bay thẳng lên không, bắn về phía trận mưa hoa, bão lá đang tới tấp đổ ập xuống đầu Điền Quý.

Anh chàng chặc lưỡi, đập mạnh cả hai tay xuống bàn cờ. Đôi sĩ, đôi pháo, đôi xe, năm quân tốt xanh nhất tề hóa thành hình người thật, xe thật. Hai quan văn ngồi trên bành voi, một tay cầm sách, tay kia bắt quyết, tạo thêm một màn chắn hợp lực thủ chặt chỗ Điền Quý đang ngồi với đôi tượng. Hai quân xe là hai cỗ chiến xa (chariot) bốc cháy, lao ầm ầm về phía cây gạo như muốn đốt trụi từ lá đến rễ. Đôi pháo nhả đạn như sấm rung, bắn hết viên này đến viên phát vào tán cây hòng đánh con ma nữ rơi xuống đất. Năm quân tốt dàn một hàng ngang, bước chân rầm rập, dấn đều từng bước.

Điền Quý lại đưa tay gạt một cái, khiến tất cả các quân cờ đỏ bật tung lên không trung. Những quân cờ bọc trong linh lực, trong đêm tối ánh lấp lánh như những ngọn đèn. Bọn chúng như các hành tinh, lấy Điền Quý làm trung tâm, bay vờn quanh anh chàng.

Tiếng cười lanh lảnh của ma nữ áo đỏ lại cất lên:

“Để tao xem đến lúc những quân cờ kia hao hết linh lực thì ai cứu nổi mày.”

Sau lời tuyên chiến của ả, cây gạo cũng chuyển mình, những cái rễ cây dài cắm sâu dưới đất bắt đầu đâm về phía Điền Quý hệt như những mũi lao. Hoa gạo, lá gạo cũng rơi dày hơi, tựa như muốn nhấn chìm chỗ anh chàng đang ngồi trong một biển hoa lá. Những quân cờ đỏ lao tới, đánh chặn phần lớn công kích của con ma nữ. Phần lọt lưới thì bị cặp sĩ, tượng chặn lại.

Điền Quý vỗ tay bành bạc, nói:

“Oa... Con ma này cuối cùng cũng biết động não kìa, bà con ra mà xem.”

Mồm thì chọc tức, nhưng quân cờ của Điền Quý cũng không ngồi chơi, thi nhau tấn công ồ ạt. Tiếc là đều bị mưa hoa, bão lá của cây gạo ma hóa giải hết.

Hai bên cứ thế giằng co nhau hơn mười phút đồng hồ, vậy mà không thấy ai yếu thế.

Đúng lúc này, tiếng cười xé vải của con ma nữ lại cất lên:

“Ha ha ha, tao thắng rồi.”

Điền Quý giật mình ngoái đầu, chỉ thấy những cái rễ gạo không rõ từ lúc nào đã bò ngầm dưới đất, lan quá chỗ anh chàng đang ngồi. Lúc này rễ gạo trồi lên sau lưng, hai bên trái phải, mọc thành một bức tường giam, hổ duy nhất một hướng chỗ cái lò hóa vàng. Con ma nữ hiện lên trên ngọn cây, hai tay áo cùng hoa lên, múa một điệu kiểu cung đình ngày xưa. Nhìn động tác nó tuy uyển chuyển, thanh nhã, nhưng các khớp trên tay, ở chân thỉnh thoảng lại giật đánh khực một cái rất nhanh, khiến điệu múa tăng thêm mấy phần ma mị quán đản.

Cây gạo lắc mình, hoa trên cây bắt đầu kết quả. Quả của cây ma nhỏ, dẹt, vừa rời cành lập tức nở toác ra, tơ trắng bên trong bung ra, trói nghiến năm quân tốt, bó chặt bánh của đôi xe, lấp đầy họng đôi pháo. Những quân cờ đỏ bay múa trên không cũng bị tơ này dính lấy, như đám ruồi mắc trong mạng nhện, không sao cựa được. Ánh sáng của những quân cờ cũng dần dà ảm đạm xuống.

Con ma nữ ngừng nhảy múa, chỏ vào mặt Điền Quý, cười phe phé:

“Rễ của tao có thể xói mòn được linh khí của hành giả bọn bay, chẳng mấy chốc hai con tượng, hai con sĩ của mày sẽ mất phép. Để xem đến lúc đó mày còn chống đỡ kiểu gì.”

Đã thấy anh chàng đứng phắt dậy, móc trong áo ra một tấm bùa màu vàng. Điền Quý tay bắt quyết, chân đạp theo vị trí thất tinh bắc đẩu, xuống trung bình tấn, sau đó dán ngay lá bùa vào bụng, quát lên:

“Xem Trung Đẳng Phá Thiên Pháo đây!!”

Con ma nữ nghiêm hẳn sắc mặt, vội vàng thu cành lá về thủ, lại cẩn thận quan sát Điền Quý. Tuy ả không biết cái thứ gọi là Trung Đẳng Phá Thiên Pháo này là gì, nhưng trông dáng vẻ lúc thi thuật của anh chàng, đoán hẳn phải là phép thuật gì ghê gớm lắm.

Mặt Điền Quý đỏ gay, môi mắm lại, mắt trợn lên, đoạn...

Bẻmmmm...

Một âm thanh không phù hợp với chiến trận, kèm theo một mùi thum thủm gây mũi lãng đãng phả vào không khí. Điền Quý gỡ lá bùa ờ bụng, gãi gáy ra chiều xấu hổ, nói to:

“Ngại quá. Mấy hôm nay ăn ngủ không điều độ, hơi bị đầy hơi...”

“Đấy là... Trung Đẳng Phá Thiên Pháo??”

“Thì đúng rồi. Nghe cũng oách đấy chứ?”

“Thằng dị hợm nào lại đặt cho thuật chữa đầy hơi cái tên bá khí như vậy?? Hả?”

Giọng con ma nữ như thể muốn đòi lại những cảm xúc cẩn trọng, hồi hộp, lo âu đã hoang phí trên một thuật dùng để đánh rắm.

Điền Quý thò tay gãi mông, nói:

“Nhà ngươi nói thế là không đúng rồi. Thứ gì càng ô uế, càng bất lịch sự thì mình càng phải đặt cho nó một cái tên thật kêu, thật oách, gọi thế nó mới sang mồm, hiểu chưa? Chả thế mà có nào là tiên ông trồng củ cải, nào là thượng đế bế quan âm, la hán đẩy xe bò à? Toàn thần với tiên cả đấy...”

Thấy con ma nữ hồi lâu vẫn không nói gì, anh chàng mới ho khan một tiếng, nói:

“Nhà ngươi đã không thích mấy cái tên sang mồm, thì ta chơi tên dân dã vậy. Thằng này tuy là văn dốt võ nát, nhưng khoản từ vựng về đánh rắm ta xưng thứ hai trên đời thằng dám nhận thứ nhất còn chưa đẻ ra. Bắc trung nam, Kinh Thái Mường, tây Tàu đủ cả, tha hồ lựa chọn.”

“Để đến lúc tao phá được thế sĩ tượng bền của mày xem mày còn giả vờ thế nào??”

Con ma nữ rống lên, có vẻ tức giận vì cái thái độ lờn mặt của Điền Quý.

Cũng có thể, chính vì anh chàng càng tỏ vẻ quái đản, nó lại càng không biết Điền Quý sẽ ra chiêu kế tiếp đường nào mà đề phòng, từ ấy mà sinh ra lo sợ.

Điền Quý vỗ tay, nói:

“Không thích trung tiện, thì ta hạ xuống một nấc vậy. Không biết quý cô đã nghe đến Thính Vũ Lâu chưa?”

Đoạn, anh chàng vừa cười khanh khách vừa thò tay tóm cạp quần, giống như sắp sửa vạch xuống thật.

Con ma nữ rú lên, ba thứ hoa, lá, quả gạo thi nhau trút xuống đầu Điền Quý. Lá xanh, hoa đỏ, quả đen, nhìn từ xa trông như một dòng lũ ba màu vậy.

Bỗng...

Điền Quý thu lại vẻ cười nhăn nhở, bàn tay đang giữ cạp quần chợt lật một cái, nhặt tấm bùa vàng ban nãy dùng để đánh rắm lên. Anh chàng gấp nhoằng một cái, tấm bùa đã thành một con hạc giấy xinh xắn.

“Ê. Nhà ngươi có biết cây gạo làm được bao nhiêu món ăn không?”

Điền Quý vừa nói đểu, vừa đưa con hạc gấp lên miệng thổi phù một cái. Hạc giấy như sống dậy, nhẹ nhàng vỗ cánh, lách qua màn mưa đạn cây gạo ma đang trút xuống đầu, hạ cánh trong lò hóa vàng.

Tức thì, một ngọn lửa đỏ rực cháy lên trong lò.