Đất Ma

Chương 13: Đêm ở bãi tha ma

“Nhưng thôi đi, anh chị chưa ăn bánh trôi ở Linh Thị miếu, có đến cũng không nhìn thấy con thần trùng. Chi bằng thế này, hai người dẫn theo cặp Bối Kiếm Cẩu, phong tỏa khu nghĩa trang này lại, để nó hết đường chạy.”

“Mọi thứ đều nghe cậu.”

Anh Hùng đáp.

Điền Quý lại lấy trong túi ra một thanh kiếm gỗ, chính là thanh mà trụ trì chùa Trấn Long đưa cho hồi nãy. Anh chàng lại lấy cái bình mà bọn trẻ con ở chùa Trấn Long đưa cho, đổ vào một bao hỗn hợp phân gà đồng, vôi bột và bột tổi, trộn đều thành một thứ nước màu trắng nhờ.

Liền đó, anh chàng bảo:

“Mọi người đặt hết vũ khí lên bàn đi.”

Anh Hùng lấy trong tủ ra một khẩu súng hơi, mấy viên đạn đồng, lại nói:

“Đây là chiến hữu vào nam ra bắc, tung hoành một dải Trường Sơn với anh suốt hơn chục năm, bắn chết bao nhiêu là yêu quái rồi đấy. Cô Ngân thấy sao hả?”

Phượng Ngân nói:

“Súng này làm bằng bạc, lại có phù phép gia cố, đúng là một món lợi khí.”

Chị Lan cũng đặt vũ khí tùy thân - một cây nỏ gỗ và một ống tên lên bàn. Đến lượt Phượng Ngân, cô nàng lấy thỏi son ra, vặn cho lưỡi kiếm đen bật ra ngoài, rồi để ngay cạnh súng hơi của anh Hùng.

Chị Lan thấy lưỡi kiếm, kêu lên:

“Trời! Đồng đen!”

“Cái gì?? Cha mẹ ơi, hóa ra ở đây có bà phú hộ giả nghèo, làm mình khoe hớ rồi.”

Anh Hùng cũng hét lên.

Đồng đen là thứ kim khí trong truyền thuyết, vô cùng quái dị, được xưng là “mẹ của vàng”, “kim loại của thần”, nhưng cách để luyện ra nó đã thất truyền thì hơn nghìn năm trước.v.v... Nghe nói, một cục đồng đen bằng bao thuốc lá đã nặng hơn trăm cân. Bình thường, thả vào nước nó sẽ chìm xuống đáy, nhưng nếu vật chứa nước làm bằng sắt thì đồng đen sẽ nổi lên. Đồng đen một khi bị gõ vang, sẽ khiến vàng ròng chung quanh rung lên bần bật, thậm chí bị hấp dẫn đến, có thể xưng là vật tụ bảo.

Nhưng kinh khủng nhất, đó là tin đồn đồng đen có thể gϊếŧ được thần. Nhiều người cũng đồn đoán sở dĩ cách tạo ra thứ kim thiết này bị thất truyền là do thần phật sợ hãi, không dám để người phàm biết cách tạo ra nó.

Những lời đồn thổi ấy thật giả lẫn lộn, nhưng nói không ngoa, đồng đen là báu vật chỉ có giới hành giả đi lại giữa hai cõi mới tìm nổi, hơn nữa có tiền cũng chưa chắc mua được.

Điền Quý thì không phản ứng quá bất ngờ như hai người kia. Anh chàng lấy hỗn hợp nước, bôi lên vũ khí của mọi người. Đoạn, anh chàng lại ngó Phượng Ngân, bảo:

“Đổi.”

“Anh... anh nói gì tôi không hiểu?”

Phượng Ngân hốt hoảng, cố gắng lảng tránh ánh mắt của Điền Quý.

“Không cần giả vờ làm gì, người khác có thể không biết, chứ tôi không lạ gì thứ cô đang dùng đâu.”

Điền Quý nói xong, lại lấy ngón tay gõ mặt đồng hồ, nói:

“Có nhanh lên không thì bảo đây, sắp đến giờ rồi.”

Phượng Ngân thở dài.

Cô nàng chẳng muốn tưởng tượng phản ứng sắp tới của hai vợ chồng anh Hùng một tẹo nào cả.

“Nước chảy chỗ trũng. Mẹ nó. Cuộc đời sao bất công thế?”

Anh Hùng vừa nói, vừa nghệt mặt ra như ngỗng ỉa.

Thỏi son của Phượng Ngân nhìn thì bình thường, vậy mà lại có đến sáu hình dạng là đao, kiếm, thương, cung, roi, quyền sáo. Hơn nữa, cả sáu đều đúc bằng đồng đen.

Anh chàng hắng giọng, đột nhiên nói:

“Này, em Ngân, nhà em còn cần thuê giúp việc không? Chú Quý tiến cử anh với chị Lan vào với.”

Phượng Ngân ngượng chín cả mặt, nhưng không biết phải nói sao mới ổn, nên cứ ấp úng mãi.

Chị Lan bèn huých chồng, bảo:

“Anh! Đùa thế em nó cười cho.”

Hiển nhiên, tuy có kinh ngạc vì đống đồng đen thật, nhưng không đến mức đáng để quỵ lụy thế. Phản ứng của anh Hùng ban nãy chẳng qua là diễn kịch cho vui mà thôi.

Rồi chị ta ôn tồn nhìn Phượng Ngân, nói:

“Chị thấy em hình như không phải hành giả từng trải, có thể không biết gì. Thứ em cầm trên tay quý giá lắm đấy, sau này đừng dễ dàng cho người khác xem. Anh chị thì không sao, nhưng trên đời này không thiếu kẻ muốn gϊếŧ em cướp thứ này đâu.”

“Đâu chỉ quý giá? Mẹ cha ơi. Bán một món đi thôi là đủ sống mấy đời rồi, đây còn cả sáu? Em... Em đỡ anh... anh sắp ngất rồi.”

Anh Hùng lại bắt đầu pha trò.

Phượng Ngân trừng Điền Quý, giơ nắm đấm:

“Còn không phải tại thằng cha này à??”

Anh chàng bị chỉ mặt gọi tên thì ngó sang chỗ khác, coi như không thấy ánh mắt như hai viên đạn của Phượng Ngân.

Đồng hồ điểm hai giờ sáng.

Cây gạo bắt đầu lung lay, những tán cây cong vặn, cành cây vươn dài như ngón tay, hết rờ xuống đất lại chạm vào bờ tường rào của nghĩa trang.

Gió đang lặng.

Thành thử, tiếng những thớ gỗ mài vào nhau kèn kẹt càng rõ hơn.

Điền Quý ngồi ngay trước lò hóa vàng, trước mặt đặt một bàn cờ tướng. Bên xanh hướng về cái cây, nhưng tất cả các quân của bên đỏ đều úp xuống mặt bàn.

Ai biết chơi cờ tướng sẽ biết, cách sắp đặt này không phải cờ úp, chẳng phải cờ mù, càng không phải cách chơi cờ tướng bình thường. Điền Quý ngồi khoanh chân, mắt nhắm lại như đang ngủ nhưng lưng vẫn thẳng tắp, người vẫn vững vàng.

Anh chàng đang đợi...

Cây gạo xoay mình, rồi bỗng nhiên từ trong tán lá truyền đến tiếng con gái cười khanh khách. Bàn tay thon thả rẽ lá cây sang một bên, rồi có một cô thiếu nữ mặc váy đỏ bồng bềnh, đạp chân vào không khí mà bước xuống.

Cô nàng này kéo tay áo lên che nụ cười duyên dáng, đôi mắt long lanh khẽ chớp một cái như nước hồ phản chiếu ánh trăng. Nàng chuyển thân, mái tóc như suối nguồn nhẹ nhàng ôm lấy vóc người yểu điệu, quả thực là vẻ đẹp chuẩn mực trong tiềm thức của người Việt ngày xưa.

Đến cả người như Điền Quý mà tai cũng ửng lên, mặt hơi đỏ, giống như cũng say mê sắc đẹp của cô gái này.

Cô gái váy đỏ e ấp cúi đầu, vừa khéo giấu đi vẻ đắc ý trong cặp mắt. Ả lại dùng giọng ngọt như mía lùi, hỏi:

“Công tử đây nửa đêm canh ba, trăng tỏ sao mờ, sao lại bày bàn cờ ở nơi này? Chẳng hay là chằn chọc không ngủ được, hay đang phiền muộn vì ai? Nếu không chê tiện thϊếp xấu xí quê mùa, chẳng hay có thể cùng nhau uống chén rượu nhạt, đi một nước cờ, đặng canh khuya bớt phần cô quạnh, chàng thϊếp đỡ mối tịch liêu. Còn như chán ghét phấn thừa son cặn, thì xin được cáo biệt.”

Điền Quý à ờ một hồi, như mê say sắc đẹp, bỗng anh chàng vớ từ đâu ra một quyển sách, quăng vào mặt cô gái áo đỏ đánh “bép” một cái, làm gương mặt phấn của ả đỏ tấy lên. Anh chàng vừa ngoáy mũi vừa nói:

“Sư bố cái thứ quỷ ma nhà mày, hát cải lương đấy à? Thời đại nào rồi còn nói năng cái kiểu này? Tặng bay quyển sách giáo khoa tiếng Việt để mà học vỡ lòng, sau này đi quyến rũ đàn ông thì người ta đỡ nổi da gà da vịt.”

Con ma nữ bất ngờ bị đòn đau, lại thấy phép ma chẳng có tác dụng gì, bèn nghiến răng trèo trẹo. Móng tay ả mọc dài ra, cong lên nhọn hoắt. Mười móng vuốt đỏ lòm như ngâm trong máu, ẩn ẩn phát ra một thứ mùi khó ngửi.

Điền Quý ngáp một cái, xua tay như đuổi ruồi:

“Sao chưa gì đã biến hình rồi?? Ta nói này, muốn làm trùm thì phải biết giữ phong độ, điềm nhiên, điềm tĩnh, hiểu không? Mới có tẹo thế này đã nổi nóng thì chỉ làm được tay sai cả đời thôi.”

“Mày... Được. Được lắm. Để xem lúc mày sắp chết dưới tay tao rồi còn dám nói cái giọng đấy không.”

Con ma nữ quát lên, đoạn bổ nhào về phía Điền Quý.

Anh chàng lại ngáp một cái, nằm ườn ra, chẳng coi nó vào đâu. Con ma càng lao nhanh hơn, nhưng lúc còn cách Điền Quý chừng mười bước chân thì nó bỗng cảm thấy nguy hiểm, vội vàng bay lùi lại. Đáng tiếc là vẫn chậm một chút...

Chỉ thấy một con cờ trên bàn cờ tướng của Điền Quý bỗng sáng lên lập lòe, bay vọt ra, đánh nổ luôn cả bả vai của con ma nữ. Nó rú lên một tiếng đau đớn, âm thanh chói tai truyền ra khắp cả nghĩa trang, anh Hùng đứng mãi tận đầu phía bắc cũng nghe thấy được.

Con ma nữ nhìn cánh tay rơi còng queo dưới đất, nghiến răng nhịn đau, nhảy ngược lên cành cây gạo.

Lúc này, nó chỉ hận không thể lập tức xé xác Điền Quý.

Anh chàng ngáp thêm một cái, lại bảo:

“Đấy, thấy chưa? Đã bảo phải bình tĩnh, giận quá thì mất khôn đấy mà không nghe. Cứ nhìn đạo hạnh thì cô làm ma cũng phải hơn trăm mùa hoa rồi, đã thấy thằng nào ngu đến nỗi vào nghĩa trang kɧıêυ ҡɧí©ɧ một con ma mà không có chuẩn bị chưa? Đây không phải chuyện kinh dị ba xu mà có thằng nào ngu đến mức chui vào hang cọp cho cô nương đánh đâu cô nương ơi, động não đi!”

Điền Quý tranh thủ lúc con ma thất thủ, chửi nó một hồi cho sướиɠ mồm, từ ngữ ô uế nhục mạ chẳng thiếu thứ gì, lôi cả gia phả mấy đời nhà nó ra hỏi thăm. Con ma nữ bị chửi cho xói cả máu đầu, tức muốn l*иg lộn, nhưng cánh tay cụt còn nằm dưới đất như nhắc nhở nó, thằng cha này đang cố tích kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Con ma mọc lại cánh tay khác, mắt nheo lại nhìn bàn cờ.

Điền Quý gõ ngón tay lên bàn cờ một cái, nhăn nhở cười.

Tất nhiên, anh chàng biết thừa trước khi hiện thân, con ma nữ đã ở trên cây gạo dò xét phạm vi mấy chục ngôi mộ xung quanh Điền Quý đến mấy lượt. Mãi đến khi nó chắc chắn anh chàng không gài bẫy, hay giở trò trên bàn cờ nó mới thò cái mặt ra định giở trò.

Thế nên, nó mới bị bất ngờ lúc quân cờ đánh tới.

Điền Quý tất nhiên không giở thủ đoạn gì với bàn cờ, cũng không đặt bẫy chung quanh từ trước.

Nhưng nếu con ma nữ mà cho rằng chỗ này an toàn, nó thích làm gì thì làm thì sai lầm lắm.