Dưỡng Đệ Đệ Dần Dần Hắc Hóa

Chương 4: Ôm vào lòng

Ngoài cửa sổ chim chóc lại kêu, ríu rít, từ sáng sớm liền bắt đầu không ngừng nghỉ, đập cánh đậu lên một nhành hoa hồng đỏ rực như ngọn lửa, linh hoạt di chuyển đầu, nhìn xung quanh cả hoa viên hoa hồng đỏ viên, sau đó lại vỗ cánh bay đi.

Cửa phòng ngủ Lầu hai mở ra, phát ra tiếng vang kẽo kẹt, một đôi chân rất lớn đi vào, cốt cách rõ ràng, trên mu bàn chân nổi rất nhiều gân xanh, làn da trắng nõn.

Hướng tới phía giường đi đến, hắn cong lưng, nhặt một cái lại một cái quần áo, nội y, đai đeo, qυầи ɭóŧ bị cởi ra vứt loạn trên mặt đất.

Tay bỗng nhiên dừng lại, lòng bàn tay cọ xát mép qυầи ɭóŧ màu đỏ mềm mại.

Sau đó hắn ngoan ngoãn cầm quần áo đặt một bên, trên ghế quý phi.

“Khi nào mới có thể sửa lại tật xấu ném loạn quần áo.”

Thanh âm khàn khàn mị hoặc,nhìn người trên giường nhẹ nhàng nói.

Khuynh Thành ngủ thật sự rất sâu, ngủ trong tư thế nằm bò ngăn chặn một nửa mặt, chu lên đôi môi thủy nhuận , cánh tay bị che đậy, có nước miếng chảy xuống trên gối đầu ướt nhẹp , hắn nhìn thấy liền cười khẽ một tiếng .

Vươn ngón cái điểm điểm nước miếng ở khóe miệng cô , rất tự nhiên để vào trong miệng mà liếʍ.

Răng nanh quá mức rõ ràng , cười rộ lên vĩnh viễn vẫn luôn khϊếp người như vậy, sắc môi hắn thực hồng, trời sinh như vậy, làn da tái nhợt, có chút giống với diện mạo của người phương Tây , ngũ quan lập thể, hốc mắt thâm thúy.

Nháy lông mi dày rậm , trong đồng tử màu nâu nhạt là ảnh ngược nhan sắc nữ nhân đang chìm trong mộng đẹp , thật cẩn thận xốc lên chăn, bước chân dài, thân mình cao lớn chui vào ổ chăn ấm áp bên trong, ôm lấy vòng eo mềm mại , dán chặt lên eo tinh tráng của hắn .

Quả nhiên, cái gì cũng không mặc.

Hô hấp thực nhẹ, cái mũi thì thầm, cảm thấy tư thế này không thoải mái, xoay người rúc ở trong lòng ngực hắn, vươn một cánh tay như ngọc từ trong chăn ra , ôm lấy cổ hắn.

Rốt cuộc phát hiện không thích hợp, cô mở choàng mắt, hoảng sợ.

“Em tại sao lại ở đây ! Đi xuống!”

Tay đặt trên eo cô thoáng dùng một chút lực, vòng eo mềm mại lại vô lực xụi lơ tiến trong lòng ngực hắn.

“Ngô đau.”

“Đau sao còn không thành thật? Chị yêu quý lại không ngoan.”

Cô cái gì cũng không mặt, che lại ngực cảm thấy thẹn trừng hắn, “Chị nói em đi xuống nghe không hiểu sao?”

Mày kiếm sắc bén thoáng nhướng, “Khi còn nhỏ chi cũng thường ôm tôi ngủ như vậy, vì sao lớn lên liền không cùng tôi cùng nhau ngủ?”

“…Chị nói em đi xuống.”

“Ba!”

Cô đã bắt đầu đếm ngược tính giờ, đây là chiêu dùng số mà cô thường sử dụng, ở một giây cuối cùng liền sẽ tức giận, nhưng hắn đã lớn sẽ không bị lừa.

Nắm lấy cánh tay non mịn của cô, đặt ở bên miệng hôn lại hôn, toét miệng cười, răng nanh kiêu ngạo cũng lộ ra.

“Tôi đói bụng.”

Khuynh Thành trừng lớn đôi mắt.

“Một.”

Phanh!

“Ngạch…”

Hắn bị ném ra khỏi ổ chăn, toàn bộ thân thể bay xa đập vào vách tường chất gỗ, đau đớn dựa vào tường chậm rãi ngồi xuống , che lại eo, cúi đầu khó chịu nhắm mắt lại.

“Đã nói em đi ra ngoài, không nghe lời, xứng đáng.”

Khuynh Thành hướng tới ghế quý phi vươn tay, quần áo từng cái bay qua tới bắt khẩn ở mảnh khảnh ngón tay trung, mệnh lệnh hắn, “Đi ra ngoài, đừng lại làm ta nói đệ tứ biến!”

Khôi Minh đỡ vách tường đứng lên, che lại eo khập khiễng đi ra ngoài, từ góc độ cô nằm nghiêng mà nhìn, thân mình cao lớn kỳ cục, bóng dáng to rộng rắn chắc, rõ ràng mới lúc trước còn là xú tiểu quỷ cao không đến eo cô .

Dưới lầu, Tiểu Ải Đầu lại tới nữa.

Khôi Minh đổi áo ngủ, mặc lênn một cái áo thun màu trắng sạch sẽ cùng quần đùi màu đen, ngồi trong viện trong vườn hoa hồng , những đóa hoa chất đầy được bó thành từng bó hoa hồng, nghe ông ta cùng mình ha ha trò chuyện thú vị.

Toàn bộ quá trình mặt hắn đều không biểu tình,tóc mái lõa xõa rũ xuống tới che đậy thần sắc, chỉ nhìn thấy hắn căng chặt môi màu đỏ .

“Hôm trước tôi nghe nói ma nữ tiểu thư bị cảm a, hai ngày này khá hơn chút nào không?”

Ngón tay thon dài đáng thắt dây thừng của hắn dừng lại.

“Còn chưa, thanh âm vẫn là có chút khàn.”

“Rốt cuộc chịu nói chuyện cùng tôi a.”

Khôi Minh ngước mắt nhìn ông ta một cái, con ngươi sắc bén, làm lão nhân gia tuổi già cũng bị hắn nhìn cả người cũng lạnh lên một trận.

“Khụ, cậu cùng tôi nói chuyện phiếm, trừ bỏ nhắc đến ma nữ tiểu thư, ai đều không quan tâm a, vậy cô ấy uống thuốc chưa?”

“Cô ấy nói không cần uống thuốc.”

“Vẫn là nên uống a, nhiều năm như vậy, lần đầu tiên tôi thấy cô ấy bị bệnh, thuốc trị cảm của nhân loại không biết có tác dụng đối với cô hay không, trong thân thể đều là máu màu đỏ như nhua, hẳn là sẽ hữu dụng.”

Một câu đơn giản nói thoáng qua mà thôi , nhưng hắn vẫn luôn nhớ kỹ.

Khôi Minh vẫn luôn đi học ở trường học nhân loại , năm nay vừa mới đậu lên đại học, Khuynh Thành khi cùng những trường thọ giả nói chuyện phiếm, gặp người liền nói trong nhà có một Trạng Nguyên , giống như khoe ra con trai của chính mình nuôi lớn giỏi đến bậc nào.

Đây cũng là nguyên nhân mà hắn vẫn luôn bài xích những nhóm người trường thọ giả , quá bát quái, nghe được hai chữ con trai có thể làm hắn phát hỏa.

Đầu óc quỷ hút máu vốn dĩ thông minh hơn nhân loại bình thường, nếu hắn muốn, hắn thậm chí có thể thi đậu đại học từ rất sớm, nhưng hắn khống chế điểm của mình , chỉ ở trung tâm thành thị học tại một trường học bình thường.

Hắn cũng không tham gia bất luận cái hoat động xã đoàn gì, về phần các cuộc thi đấu ở trường học điễn ra hắn cũng không tham gia , bởi vì bề ngoài, hắn thực khác biệt nên hắn bài xích cự tuyệt những người đó tới gần, ở trường học lẻ loi hiu quạnh giống như một cô nhi, tan học liền chạy, không ai có thể bắt được bóng dáng của hắn.

Hôm nay cứ theo lẽ thường như thế, mặc một cái áo hoodie màu đen, đem mũ mang lên, tay cắm vào túi, đầu quan sát cửa hàng trái phải ở hai bên đường cái.

Thẳng đến khi thấy được hai chữ một tiệm thuốc có chút chói lọi, khiến cho hắn chú ý, không nói hai lời hướng tới cái phương hướng kia chạy tới.

Đẩy ra cửa tiệm thuốc, lục lạc trên đỉnh đầu phát ra tiếng vang thanh thúy .

Trước mặt một mảnh đen nhánh, sau khi thích ứng ánh sáng mới phát hiện trên tường cùng trên trần nhà, tất cả đều treo đồ vật hiếm lạ cổ quái, u ám không có một chiếc đèn, chỉ có sáng trong ngoài cửa sổ chiếu vào le lói , dưới chân dẫm lên sàn nhà làm bằng gỗ.

Cai này đâu giống một tiệm thuốc .

“Hoan nghênh quý khách!”

Một giọng nam trung niên nghẹn ngào, từ phía sau một cái cửa đi ra, dáng người hắn cao khều nhưng mười phần gầy ốm, giống như cây lúa trĩu hạt, lưng còng xoa xoa tay, mặt lấm la lấm lét .

“Tôi đi nhầm chỗ.”

Khôi Minh xoay người muốn đi, nhưng đột nhiên phát hiện không thấy cửa, phía sau thế mà toàn là t bức tường cùng vách tường.

Nam nhân ha ha cười cười.

“Không cần kinh ngạc, đây là một cửa hàng thần kỳ , cậu khát vọng cái gì, cửa hàng tên liền sẽ đáp ứng cái đó, sở dĩ cậu có thể đi đến nơi này, nói vậy cậu hẳn là cũng có đồ vật muốn khát vọng phải không?”

“Tôi chỉ là muốn mua thuốc.”