Dưỡng Đệ Đệ Dần Dần Hắc Hóa

Chương 3: Chiếm hữu

Khuynh Thành nắm chặt cánh tay hắn dẫn vào nhà, cửa lại lần nữa tự động đóng lại, nghe thấy cô nói.

“Em lý giải rất đúng, mà cũng không phải phức tạp như vậy , trên thế giới này muốn được trường sinh bất lão cần có một trong ba thứ này là được, trái tim ma nữ, não của trường thọ giả, cùng với, đôi mắt của quỷ hút máu.”

Cô ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt hắn, dùng đẩu thuốc chỉ vào trái tim hắn, “Nơi này vĩnh viễn trường sinh bất lão.”

Chỉ vào đầu hắn, “Nơi này trí tuệ vô hạn, kho báu của tri thức .”

Chỉ vào đôi mắt hắn, “Nơi này là đôi mắt của thợ săn , em có thể bắt bất cứ hành động của đồ vật nào, cho dù là một con ruồi bọ nhỏ bé .”

Trường thọ giả vừa mới sinh ra sẽ chết đi ngay lập tức, mặc dù nhận định sẽ chết, nhưng bọn họ lại sẽ lấy một loại thân phận khác để sinh tồn trên thế giới này, linh hồn sẽ được chuyển hóa vào một cái xác sau đó khoác tấm da làm người , thọ mệnh hơn 500 năm, gấp năm lần nhân loại ,thọ mệnh quỷ hút máu gấp mười lần nhân loại, ma nữ, còn chưa có xuất hiện tình trạng tử vong bình thường .

“Phải bảo hộ bí mật này thật tốt, mới có thể vô ưu vô lo mà sinh hoạt trên thế giới này, biết không?”

Khôi Minh gật đầu, “ Ở thế giới này, chúng ta là nhân loại sao?”

“Đúng vậy, em chính là nhân loại, chỉ là em sẽ cần máu để sống cũng giống như nhân loại cần thức ăn để duy trì sự sống , không cần suy nghĩ nhiều, em không dị biệt.”

“Chị cũng vậy phải không?”

“Đương nhiên.”

Nhưng hắn lại không muốn giống với bất kì ai, hắn chỉ muốn chiếm hữu sự ôn nhu của cô.

“Vậy chị… Có thể, chỉ rất tốt với một mình tôi hay không.”

Khuynh Thành vuốt ve đầu tóc xoã tung của hắn , mềm mại, đuôi mắt chứa ý cười vũ mị.

“Em nghe lời,chị tất nhiên sẽ đối tốt với em.”

“Được tôi sẽ thật nghe lời.”

Hắn buột miệng thốt ra những lời này, chỉ là chưa bao giờ kiên định.

Hắn cho rằng nếu mình đưa ra lời thề son sắt bảo đảm, thì nhất định có thể lấy được sự bất công thiên vị chỉ dành riêng mình.

Nhưng không nghĩ tới, vào ngày thứ ba tới nơi này, hắn liền phạm sai lầm lớn.

Vội vàng muốn giúp cô, lại bởi vì thân hình gầy nhỏ ôm không chắc bao phân bón, không cẩn thận đem túi phân bón cuối cùng rơi xuống vun vãi khắp nơi, theo bản năng muốn giấu đi, trộm đem phân bón rơi vãi , đem tất cả đổ dưới gốc hoa hồng trong vườn.

Kết quả bởi vì chất dinh dưỡng quá nhiều, dẫn tới toàn bộ vườn hoa hồng đều chết,một bên vừa xin lỗi, một bên thừa nhận sai lầm của mình.

Khuynh Thành có chút khó chịu,không phải giận vì hắn đem hoa hồng chết hết, mà là giận vì hắn muốn lừa dối hành vi phạm tội của mình.

“Chị thực chán ghét đứa bé thích gạt người.”

Trong phút chốc, hắn vô thố không biết làm sao đứng ở tại chỗ, cúi đầu tay nhỏ gắt gao vân vê mép áo của mình, áo màu trắng ngắn tay đã trở nên dơ hề hề.

Cô xoay người về phòng, nói với hắn, “Lại đây.”

Khôi Minh chạy chậm đi theo nàng, côn gồi xuống ghế cao ở phòng bếp, bỗng nhiên vòng cánh tay dưới nách hắn, đột nhiên nhấc hắn lên, toàn bộ thân mình nho nhỏ ghé vào trên hai chân cô, kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi.

“Trừng phạt nhất định phải có, không nghe lời liền phải bị đánh, nhớ kỹ, không thể nói dối biết không?”

Hắn theo bản năng gật đầu, “Biết, biết.”

Sau đó thì không biết phải nói gì nữa, thẳng đến khi một bàn tay đột nhiên rơi xuống trên mông , thì kinh ngạc nắm chặt quần áo cô.

“Đánh mười cái, tự mình đếm.”

“Một…”

Bang.

“Hai.”

Mông tiểu hài tử rất co dãn, cũng là địa phương dày thịt nhất , nghe nói đánh nơi này sẽ không bị thương còn có thể cho giáo huấn, côđương nhiên sẽ không thủ hạ lưu tình.

“Ba…”

Bang.

Hắn đem mặt chôn ở trên đùi cô, tay nhỏ bắt lấy váy dài mềm mại của cô, nhắm mắt lại, hít sâu mùi hương từ trên người cô tỏa ra.

Lần đầu tiên được ở gần cô như vậy, thơm quá, thật ấm áp, thật mềm mại.

So máu còn thơm ngọt hơn, hương vị thật tuyệt, làm hắn vừa si mê, lại say mê trầm luân.

Số lượng càng lúc càng tăng, hắn thậm chí muốn nói cô không cần dừng lại, vì hắn không muốn rời khỏi lòng ngực cô, mặc dù bị cô đánh cũng tốt ,hắn vui vẻ chịu đựng.

Nhưng số mười chung quy cũng sẽ đến,cô dừng tay lại, trái tim nháy mắt hư không không biết làm sao.

“Chị.”

“Đau không?”

“Không, không đau!” Thậm chí cònmuốn bị đánh thêm vài cái nữa .

Khuynh Thành thở dài, “Do em vi phạm lần đầu, liền không đánh em nhiều, chỉ cho cơ hội một lần này, bằng không lần sau chịcó thể thật sự tức giận.”

Hắn có chút dại ra, vừa mới suy nghĩ muốn cầu cô đánh thêm bị lời nói này của cô làm hắn không biết mở lời như thế nào , bắt lấy quần áo cô không chịu buông tay, cũng không chịu xuống dưới, chỉ cần cô mãi được côôm trong lòng như vậy thì như thế nào cũng tốt.

Khuynh Thành kỳ quái nhìn hắn, “Bị đánh choáng váng sao? Mông đau ?”

“Ngô… Vâng , vâng.”

“Chị không chú ý, quả nhiên là dùng sức hơi mạnh rồi, chị ôm em lên giường, hẳn là nghỉ ngơi hai ngày thì tốt rồi, thực xin lỗi a.”

Kỳ quái, là hắn phạm sai lầm, sao cô lại xin lỗi?

Khôi Minh gắt gao nắm chặt quần áo nàng, tham luyến ôm ấp, lưu luyến không rời không muốn bị cô buông ra, quang quẩn chóp mũi hắn còn dư vị mùi thơm của cô, muốn được ôm , ôm chặt lấy, thậm chí còn muốn hôn môi.

Nhưng vì hắn thật sự còn quá nhỏ, không được, nhất định không được, hắn muốn lớn nhanh một chút , lớn lên nói không chừng có thể chiếm hữu cô.

Khuynh Thành đem hắn đặt lên giường, chuẩn bị đứng dậy rời đi, bị hắn bắt lấy tà váy, quay đầu lại hỏi hắn làm sao vậy, hắn cũng chỉ ghé vào giường, mắt trông mong nhìn cô không nói lời nào.

Tròng mắt đen bóng xoay chuyển, nhìn về phía đầu giường đặt mấy quyển truyện, nở nụ cười.

“Có lẽ, em muốn nghe truyện cổ tích sao?”

Hắn không do dự mà gật đầu, mắt to tròn tròn sáng lên , bên trong lại tràn đầy ái mộ cùng sùng bái.

Cô hiện tại còn chưa biết, khi cô làm ra hành động ôn nhu dịu dàng này chính là bước đầu tiên dẫm chân vào con đường sai lầm hoặc nói khi cô quyết định đồng ý nhận nuôi hắn đã là sai lầm, về sau mới có thển hối hận như vậy.

——————————

Đây là thời khắc hoàng kim của nữ chủ , dám động thủ đánh mông nam chủ, về sau nhất định còn có cơ hội này không đây!

Tiểu Minh: Ghi nhớ, bị đánh mông mười lần.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~