Cái Giá Của Sự Quyến Rũ

Chương 7: Thuốc Mê

“Chắc cậu ta không đi từ Mỹ đến đây một mình chứ?”

“Không, tất nhiên là không! Ba cậu ta cho một bà lớn tuổi đi chung, bà ấy tử tế lắm, mặc dù chị không nghĩ bà ấy đủ sức trông coi leo.”

“Chuyện gì xảy ra với bà ấy?” Tyrone thắc mắc.

“Bà ấy ngã bệnh khi họ đến London. Khi chị mời leo tới chơi, chị không biết thằng bé ấy ra sao, chị đương nhiên là phải mời cả hai.”

“Nhưng bà ấy không tới?”

“Không, leo biên thư giải thích rằng cậu ấy đến một mình và đã sắp đặt cho một người đi theo hộ tống trên đường đi.”

Phu nhân Merill phẩy tay.

“Chị đã nói với em rồi, thằng bé rất biết tự chăm sóc mình, chị tin rằng trước đây nó đã từng đi du lịch nhiều rồi.”

“Thế là cậu ta tự mình đến đây.”

“Phải, thằng bé để lại người hầu chăm sóc cho bà Langholme và yêu cầu chị tìm một cô hầu Pháp thay thế trong thời gian nó ở đây.”

“Như vậy cậu ta còn ở thêm ba tuần nữa.” Tyrone trầm ngâm nói.

Chị anh trông đầy ưu tư.

“Thành thật mà nói, khi chị viết trong thư là ba tuần hay lâu hơn nữa tùy ý cậu ấy, nhưng chị đâu biết con trai của Elizabeth là người như thế, hay là đẹp đến dường ấy.”

Phu nhân Merill thở dài.

“Đâu ai có thể làm ngơ trước sắc đẹp của thằng bé, nhưng cái kiểu nó sử dụng vũ khí trời cho của mình thì thật phiền quá. Tyrone à, hãy thuyết phục David đi đâu đi.”

“leo yêu cầu David ở lại đưa cậu ấy đi chơi và làm cho cậu ấy khuây khỏa.”

Phu nhân Merill áp tay lên mắt.

“Chị không dám tưởng tượng đến David sẽ ra sao khi leo không còn ở đây. Nó đang làm cho nó phát bệnh lên vì thằng bé đó.”

Tyrone vẫn không nói gì và phu nhân Merill lay tay em mình.

“Nói với David đi Tyrone, biết đâu nó nghe lời em. Những lúc như thế này chị thấy mình bất lực quá, chị ao ước biết bao nhiêu phải chi George còn sống.”

“Em cũng không biết nếu nó chịu nghe lời ba nó hay bất cứ ai khác.”

“Vậy thì mình phải làm gì đây?”

Mắt phu nhân Merill thoáng lên nỗi lo sợ khiến Tyrone muốn dang tay che chở cho chị mình. Vì chị lớn hơn anh, Tyrone thường cảm thấy mình nương dựa chị mình, nhưng giờ đây trước lời cầu khẩn của Helen anh không thể nào ngoảnh mặt làm ngơ.

Anh đứng dậy bước ra cửa sổ, dù đang nhìn ra quang cảnh phía bên ngoài nhưng anh thực tế lại chẳng thấy gì. Vì hiện giờ anh đang tập trung cao độ để suy tư, tính toán, hoạch định kế sách, khả năng tập trung này nhân viên dưới quyền anh đều biết rõ đã làm cho anh trở thành kẻ đối đầu khủng khϊếp nhất mà đám kẻ thù của Anh quốc từng chạm trán.

Với Tyrone tập trung là rèn luyện ý chí, mặc dù anh chưa hề nhắc với ai điều này, đó là cách hướng về nội tâm tìm đường giải thoát. Đôi khi anh không thể nào diễn giải nổi những gì đã xảy ra khi anh gặp vấn đề nan giải, hay trong tình cảnh anh gần như bị đánh bại. Những lúc ấy nội tâm anh kêu cầu trợ giúp, và lời giải đáp đã đến với anh như một phép màu. Giờ đây anh hình dung được những chi tiết nhỏ bắt đầu nối kết lại với nhau y như một thao tác quân sự – là quyền năng đã được trao cho anh. Anh biết chính xác những gì mình cần phải làm, những hành động nào mình cần phải có.

Tyrone quay lại thấy Helen đang nhìn anh như nài nỉ. Anh mỉm cười trấn an chị mình, một lần nữa, như rất nhiều lần trước đây, Helen biết cậu em mình đã tìm ra lời giải đáp.

“Chị hãy đi gọi một chiếc xe kéo tới đây vào lúc 11:30 sáng để đưa chị và leo đi Cannes.”

Phu nhân Merill nhìn anh ngạc nhiên nhưng không hỏi han câu nào. Như hiểu được chị mình đang nghĩ gì, Tyrone bắt đầu giải thích cặn kẽ cho Helen những điều chị cần phải thi hành.

Lái xe vào Cannes trong chiếc xe mui trần Victoria được kéo bằng cặp ngựa tuyệt hảo giống y như nhau, phu nhân Merill trò chuyện cùng chàng trai bên cạnh bà về buổi khiêu vũ họ sẽ tham dự tối.

“Chúng ta sẽ ăn tối tại villa, sau đó đến nhà của phu nhân Byng. Cô đã hứa là sẽ kéo theo một nhóm hai mươi người, nếu tất cả bạn bè của mình cũng mời như vậy buổi tối nay sẽ nhộn nhịp lắm.

“Cháu cũng nghĩ như vậy.” Nevada trả lời. “Em của cô, ông Tyrone, có thích khiêu vũ không.

“Cô nghĩ Tyrone nhảy giỏi lắm, cũng như cậu ấy chơi các môn thể thao. Trượt tuyết rất tài tình, một quán quân polo, lúc nhỏ chơi cricket cũng khá lắm

“Quá nhiều tài năng trong cùng một con người.” leo nhận xét.

Phu nhân Merill phân vân không hiểu đây là lời khen hay là phê bình.

“Lúc nào cô cũng tự hào về Tyrone. Vì cậu ấy lôi cuốn, giàu có, đương nhiên là có nhiều thiếu nữ ái mộ, dù thực tế cậu ấy là rất là đàn ông trong số đàn ông.

“Tại sao anh ấy chưa lập gia đình.

“Câu hỏi này cô cũng thường tự hỏi mình, cậu ấy là người mau chán, mặc dù cô biết rất nhiều phụ nữ đẹp rất muốn làm vợ cậu ấy, nhưng Tyrone không chịu cưới ai cả.

“Có lẽ anh ấy đợi cho đến khi mình biết yêu rồi mới cưới.” Leo mỉa mai.

“Đó không phải là điều mọi người chúng ta đều muốn sao?” Phu nhân Merill hỏi vặn.

“Điều đó sẽ không bao giờ xảy ra với cháu đâu. Cháu thấy yêu đương là sự yếu đuối kinh tởm làm cháu thấy gớm ghiếc.

“Cháu à, cháu không nói như vậy được đâu.

“Thật sự là vậy.” Leo quyết liệt nói. “Cháu mong là không một ai sẽ tin cháu cho đến khi cháu trở thành một người đàn ông già. Những năm cuối cùng của cuộc đời cháu sẽ dành hết cho những việc thiện nguyện thôi .

“Cháu không đùa chứ.

“Không đâu, cháu không hề đùa một chút nào. Cháu không thể nào hình dung ra cái cảnh bọn đàn ông nói yêu cháu, miệng thì run rẩy, mắt long lanh ướt rượt, tay thì nóng rực lóng ngóng vụng về muốn ôm lấy cháu. Viễn cảnh đó làm cháu buồn nôn.

“Mẹ cháu chưa bao giờ nói năng kiểu này! Bà ấy cũng muốn được yêu thương rồi kết hôn, và có nhiều con cái. Cô hiểu bà ấy có cùng tâm trạng như cô là chỉ có một đứa con.

“Có lẽ sau khi cháu ra đời, ý tưởng đó làm mẹ cháu chán ngấy rồi.

“Cô chắc chắn không phải như vậy.” Phu nhân Merill phủ nhận. “Cô chưa bao giờ có dịp bàn luận với ba cháu về việc này, nhưng cô tin mẹ cháu sẽ vui lắm nếu có thể cho cháu thêm một đứa em.

Ba cháu chẳng hề có quan tâm biệt nào với con trai của mình.

“Không đúng đâu leo.” Phu nhân Merill từ tốn nói. “Cô khuyên cháu một điều nhé: nếu cháu muốn có tình thương thì trước hết cháu phải biết yêu thương.

“Nhưng cháu không cần!” leo đanh giọng. “Đó là điều cuối cùng mà cháu muốn! Cháu rất bằng lòng với bản thân mình, nhưng dường như không ai hiểu được cả. Cháu tự biết an hưởng, nếu bọn đàn ông có khờ dại vì cháu tại sao cháu phải lo lắng cho bọn họ? Họ đủ khả năng chăm sóc cho mình mà .

“Họ có khả năng này sao?” phu nhân Merill hỏi. “Đây là câu hỏi mà một bà mẹ phải tự hỏi mình. Có thể nào một đứa con trai điên cuồng tuyệt vọng yêu một người nào đó như cháu hiểu được là cháu chỉ xem anh ta như một người bạn cần thiết cho lúc khiêu vũ thôi không.

“Cháu đã nói với cô rồi, bọn họ phải học cách tự chăm sóc mình. Họ đủ mạnh mẽ, to lớn để lo cho mình.

Leo nói một cách khinh miệt. Phu nhân Merill đáp lại.

“Trở ngại ở đây là đàn ông chưa bao giờ thực sự trưởng thành. Trong thâm tâm họ chỉ là những đứa trẻ thôi, đặc biệt là đối với mẹ của mình. Họ cần chăm sóc, yêu thương, khuyến khích, và hướng dẫn.”

Leo phá lên cười ngặt nghẽo.

“Nếu cháu thích,cháu có thể chỉ bảo hướng dẫn cho bất kỳ ai.” Cậu khoa trương. “Nhưng tuyệt đối không có ý định săn sóc cho ai cũng như để ai săn sóc cho cháu. Bọn con trai là một lũ ngu ngốc, người nào người nấy đều như vậy. Bọn họ chỉ thú vị lúc trước khi bước vào yêu đương thôi – sau đó thì chán chết.”

Không biết nói gì hơn phu nhân Merill sa vào yên lặng.

Ngựa chạy dọc theo vỉa hè viền một hàng thông ra đến tận bến cảng ở cuối thành phố. Chỉ là một cảng nhỏ nhưng tàu đậu ở đó có đủ mọi tầm cỡ, leo háo hức dõi mắt tìm Moulay của Tyrone. Cậu có cảm giác nó hoàn toàn khác biệt với các tàu bè khác, và cậu không hề lầm chút nào.

Thay vì có màu trắng như tàu của những chủ nhân giàu có Anh, Pháp, Ý, Moulay có mũi màu đen nổi bật trên nền hoàng kim. Thân tàu được kẻ một lằn đen dài trên mực nước làm cho tàu như dài hơn, thon hơn các tàu khác thả neo kế bên.

Khi ngựa dừng lại trước cầu ván dẫn xuống tàu, phu nhân Merill nói với leo.

“Bây giờ chưa đến 12 giờ. Cô muốn ghé ngang khách sạn Carlton thăm một bà bạn, công tước phu nhân Westburn, bà ấy đang bệnh. Cháu có thể nhắn với em cô là cô sẽ trở lại trước khi ăn trưa không?”

“Cháu sẽ nhắn lại với anh ấy, phu nhân Merill.”

Người đánh xe trèo xuống mở cửa xe, leo bước ra ngoài. Cậu nhận ra khi vừa đặt chân xuống cầu Tyrone đã đứng đợi sẵn trên thành tàu.

Chiếc xe kéo lao đi khi cậu bước lên tàu. Cậu đưa tay ra cho Tyrone, lúc anh vừa nắm lấy tay cậu, Leo nói ngay.

“Chị của ông nhờ tôi nhắn lại là cô ấy đi thăm công tước phu nhân Westburn, và sẽ trở lại trước bữa trưa.”

“Chị tôi thật khéo xử quá!” Tyrone đáp lại bằng giọng trầm ấm. “Vậy là chỉ có mình tôi hân hạnh mời cậu tham quan khắp nơi rồi.”

“Thật là thích quá!” Cậu mỉm cười.

Hôm nay cậu nhận thấy được là mình trông rất quyến rũ trong bộ vest muslin trắng viền ribbon màu lam ngọc. Chiếc nón làm ngọc. Trong bộ trang phục này cậu giống như hình ảnh thu nhỏ của một thằng bé cho đến khi người ta lướt qua vẻ nung nấu thăm thẳm trong đôi mắt xanh lục hay lưu ý đến hai cánh môi cong đầy cám dỗ.

Cậu đi trước Tyrone vào phòng khách. Phòng được trang hoàng rất khác biệt với những gì cậu đoán trong các du thuyền sang trọng. Mọi thứ đều giản dị, có vẻ cứng cáp, và thiết thực. Không hề có một món trang trí thừa nào, không có những chiếc gối mềm hay bất cứ tranh ảnh nào trên tường như cậu từng thấy trong mọi tàu khác.

“Tôi nghĩ trước hết mình nên thưởng thức một chút café nhé. Cậu thích loại Thổ Nhĩ Kỳ không? Tôi ở miền đông quá lâu, nên thích món loại này hơn café Pháp.”

“Tôi cũng thế.” leo trả lời.

Khi người tiếp viên bước tới, Tyrone nói với anh ta một tràng ngôn ngữ kỳ lạ mà Leo nhận không ra, rồi nhìn vào người đàn ông cậu cứ tưởng anh ta là người Trung Hoa. Khi chỉ còn họ với nhau cậu hỏi anh.

“Tại sao ông không thuê nhân viên người Anh?”

Tất cả nhân viên của tôi đều là người Hoa hay Malayan. Họ là những thủy thủ giỏi thích ứng được trong mọi hoàn cảnh.”

Anh cười rồi nói tiếp.

“Bọn tôi đâu có hay thả neo ở những bến xa hoa như ở miền nam nước Pháp!”

“Tàu của ông vừa từ đâu đến vậy?”

“Từ rất nhiều nơi trên thế giới.”

“Câu trả lời này cho tôi biết là ông không muốn đi sâu vào những chi tiết đặc biệt.”

“Tại sao cậu lại hứng thú với những điều này?”

Cậu phá lên cười.

“Ông đối xử với tôi như thể tôi là gián điệp vậy. Ông có nghĩ là biết đâu tôi làm việc cho người Nga không?”

“Tôi nghĩ rằng đối với những người thiếu cảnh giác cậu rất nguy hiểm.”

“Ông đang khen tôi sao?”

“Nếu cậu nghĩ vậy thì nó là vậy.”

Họ lại đấu nhau từng lời từng chữ, và anh biết cậu rất hứng thú chơi trò này.

“Ông không cần phải tỏ ra bí ẩn như vậy đâu. Cái danh tiếng hư hư thực thực của ông mới đáng hoài nghi.”

“Hoài nghi?”

“Danh tiếng đó hiển nhiên mang lại cho ông một sắc thái lôi cuốn hơn. Đó là lý do ông cố tình tạo cho mình một dáng dấp bí ẩn như tượng thần Sphynx phải không?”

“Tôi không có thời gian để nghĩ về bản thân mình.” Tyrone đáp lại. “Nhưng giờ đây cậu khiến cho tôi cảm thấy đặc tính đó giống như đồ qúy vậy.”

“Bí ẩn hay không bí ẩn, tôi nhất định bắt ông phải kể cho tôi nghe thật nhiều chuyện của ông.”

“Có lẽ tôi cảm thấy có chút kiêu ngạo khi nghĩ rằng cậu đang quan tâm đến tôi, trong khi có bao nhiêu đối thủ đang mong cậu để mắt tới.”

“Tôi có thể nói là lúc nào cũng có chỗ cho người mới không?”

Tyrone không phải trả lời câu hỏi này vì lúc đó người tiếp viên vừa tới. Anh ta bưng một cái khay đựng hai chiếc tách sứ không quai, mỗi chiếc đặt trên một cái giá khảm vàng nạm lam ngọc

“Thật đẹp quá!” leo suýt soa kêu lên.

“Người ta tặng tôi khi tôi còn ở miền đông.” Tyrone giải thích xuất sứ của bộ tách.

Người tiếp viên rót một thứ café đặc sánh vào tách, leo lập tức nâng cái tách lên săm soi những viên ngọc và cách nhận ngọc tinh vi.

“Mấy viên ngọc này đẹp quá.”

“Nếu tôi còn ở miền đông thì theo phép lịch sự tôi phải nói: “món này giờ đây là của cậu,” nhưng tôi là người ích kỷ nên muốn giữ lại.”

“Ông không hào phóng chút nào.” Cậu bĩu môi.

“Nếu mà cậu có mấy cái tách này cậu sẽ làm gì?”

“Dùng để uống café, chắc ngon lắm.”

“Tôi đã chỉ cho đầu bếp của tôi làm cách nào pha café đúng kiểu Thổ Nhĩ Kỳ: đen như ác qủy, nóng như hỏa ngục, và ngọt ngào như tình yêu!”

“Ông có tin là tình yêu ngọt ngào không?”

“Tùy theo là mình yêu ai.”

“Ông cũng tệ như chị của ông! Hồi nãy cô ấy nói chuyện yêu đương với tôi, rồi tôi nói là đó là thứ tình cảm tôi không bao giờ cảm nhận được, thứ mà tôi ghê tởm và ghét nhất.”

“Thật là không bình thường khi nghe một điều qủa quyết như vậy từ miệng một chàng trai trẻ như cậu!”

“Lát nữa ông sắp nói là tôi còn quá trẻ để tự thấu hiểu mình.”

“Tôi hy vọng là mình sẽ không nói bất cứ điều gì tầm phào hay không đúng sự thật.”

“Vậy ông có công nhận là tôi có thể hiểu chính tôi không?”

“Chắc chắn rồi, cậu là người rất quả quyết mà, chỉ có người hay do dự hoặc là người hay nản chí mới sợ ý tưởng của chính mình.”

“Ông đối xử với tôi hòa nhã lắm, tôi đang phân vân không biết có phải ông có lý do gì đó không nói ra được?”

“Tôi không hiểu sao cậu lại nghĩ như vậy?” Nói xong anh lại rót thêm café cho cậu.

Cậu lưu ý là anh không hề đυ.ng đến ly café của anh, cậu đoán có lẽ anh không thích uống đồ ngọt dù anh có nói là anh thích. Nhưng cậu cũng không mấy quan tâm đến việc đó. Giờ đây cậu chỉ muốn anh kể chuyện cho cậu nghe và tìm hiểu anh nghĩ gì về cậu.

“Ông yêu bao nhiêu lần rồi?” Cậu hỏi một cách kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

“Nếu tôi nói chưa bao giờ! Cậu sẽ không tin, nếu tôi trả lời “rất nhiều lần tôi có cảm tưởng sẽ làm cho cậu tò mò hơn nữa.”

“Ông có vẻ rất hài lòng với chính mình.”

“Tại sao lại không nhỉ? Tôi nghĩ rằng cả hai chúng ta đều biết thưởng thức tính cách, khả năng của riêng mình, và hơn mọi điều khác là chính tham vọng của mình.”

Cậu nhìn anh ngạc nhiên.

“Ông nghĩ tôi là người tham vọng?”

“Mọi người đều có, cách này hay cách khác.”

Cậu cau mày rồi nói tiếp.

“Tôi có cảm tưởng ông không nói về những tham vọng thường tình như – khao khát tiền bạc, chức tước, hay thành đạt.”

“Cậu thật là nhạy cảm, Leo. Hình như cậu đang để đầu óc ở nơi nào đó – dù tôi chưa hề nghi ngờ điều đó cho đến bây giờ.”

Cậu ngạc nhiên nhìn anh.

“Thật là một điều sỉ nhục!”

“Tôi nghĩ cậu nên xem đó là lời khen mới phải.”

“Cái kiểu ông nói thì không phải.”

“Vậy cho tôi xin lỗi. Tôi cứ cho rằng cậu là thích người ta khen mình có trí tuệ hơn là có sắc đẹp.”

“Tôi…”

Cậu hít một hơi dài, giọng nói nghe thật lạ tai.

“Hình như trong đây nóng quá?”

“Ngày hôm nay trời khá nóng. Để tôi ra mở cửa sổ.”

Khi anh đứng lên, anh lưu ý thấy Leo đang áp tay lên trán và nhắm mắt lại. Cậu ráng mở mắt ra rồi nói.

“Tôi thấy nhức đầu, ông có thể mang cho tôi một ly nước không?”

“Được.”

Cậu lại đưa tay lên trán, giờ đây cậu gần như không thể nhận ra mình đang làm gì, cậu thấy ngộp thở và cần không khí. Cậu kéo nón xuống để mặc nó rớt xuống đất.

“Ông Str…ome.”

Leo cảm thấy thật khó khăn gọi tên anh, giọng nói của cậu như đến từ một nơi nào đó thật xa. Cậu chăm chăm nhìn anh, mắt mở to. Anh biết hình như có ý nghĩ nào đó vừa lóe lên trong tâm trí cậu, ý nghĩ làm cậu muốn thét lên, muốn kết tội anh. Nhưng khi môi cậu vừa mấp máy muốn nói lên lời, thân hình cậu bất chợt sụp xuống ngả dài trên sofa.

Anh đợi một lát rồi bế cậu lên ra khỏi phòng khách, đi dọc theo hành lang hẹp. Cửa cabin đã mở sẵn, anh dùng chân đẩy ra rồi bước vào đặt cậu lên giường. Tay cậu buông thõng bên thành giường, anh nhấc lên để ngay ngắn dọc theo thân người. Anh kéo màn cửa sổ ngăn ánh sáng lọt vào, rồi đi ra cửa khóa phòng lại.

Anh cẩn thận bỏ chìa khóa vào túi, đi lên thành tàu nhờ một nhân viên kêu xe kéo cho mình. Khi xe tới anh nói với tài xế chạy thẳng đến khách sạn Carlton.