Tôi khoác một chiếc áo choàng trắng. Với cái nhìn đầu tiên tôi trông mỹ miều và tinh khiết y như những đóa hoa huệ anh đang ngắm. Đóng cửa xong, tôi tháo chiếc mũ xuống để lộ ra một làn tóc đỏ, màu đỏ sống động rất được ưa chuộng của các nhà họa sỹ Viennese. Mặt leo thon nhỏ với đôi mắt to, to dường đến như không thực. Anh đoán mắt cậu màu đen, nhưng khi tôi đi, dưới ánh đèn mắt tôi có màu xanh lá cây.
Tôi đã nhìn thấy anh và Tyrone cũng nhận ra họ đang nhìn lẫn nhau trong kiểu nhìn đầy ý nghĩa. Tôi hỏi anh.
“Ông là ai?”
Đến lúc này khi nghe giọng tôi thì anh đã biết tôi là ai.
“Tôi là Tyrone Strome, em của phu nhân Merill và – cậu của David.”
Anh nhấn mạnh ba chữ cuối, đôi môi tôi thoáng một nụ cười.
“À ra thế! Mọi người trông ông đến từ hôm qua. David đã kể cho tôi nghe nhiều chuyện về ông.”
“Tôi cũng nghe khá nhiều chuyện về cậu, cậu leo .”
“Tôi chắc là mọi chuyện đó đều bất lợi cho tôi.”
“Chính xác!”
Lời nói nghe có vẻ nhẹ nhàng nhưng hình như hàm chứa một sự sỉ nhục.
Tôi nhìn anh dưới làn mi dài cong vυ't.
“À thì ra nhà thám hiểm, nhà phiêu lưu, người đàn ông qúy phái mà thành tích lẫy lừng của mình ẩn dấu trong màn bí mật lại là người có tính hay chỉ trích.”
“Thế cậu mong tôi là người nào khác hay sao?”
“Tôi không mong muốn gì cả, chỉ thấy thú vị rằng ông là người mang nặng thành kiến.”
“Chỉ với một số người nào đó thôi.”
“Và tôi là người đặc biệt trong số đó.”
Tôi đưa tay làm một cử chỉ mà Tyrone phải thừa nhận là rất duyên dáng.
“tôi đặt mình trong vị thế khiến người khác phải nghĩ về tôi như vậy.”
“Điều đó còn thú vị hơn nhiều so với làm người vô giá trị không gây được ảnh hưởng nào trên những người quen biết.”
“Tôi chắc điều đó hoàn toàn không thể nào xảy ra.”
Lời nhận xét không phải là khen ngợi, anh thấy vẻ cười cợt lóe lên trong mắt người thành niên này, anh có cảm tưởng người con trai đang cố tình trêu trọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh.
Những từ ngữ kế tiếp của tôi giúp phần khẳng định ấn tượng đó của anh.
“Ông sống ở nơi hoang dã quá lâu, ông Tyrone, tôi nghĩ ông đã mất liên hệ với thế giới văn minh. Tôi bảo đảm ông ngày mai sẽ là lúc rất thú vị để phơi ra sự thiếu hiểu biết của ông và tìm ra lỗi lầm trong con người được xưng tụng là anh hùng.”
Từng chữ từng chữ một nói ra một cách nhỏ nhẹ nhưng sắc như dao đâm. Nói xong tôi đi về phía cầu thang, anh ngửi được mùi nước hoa tuberose thoảng qua mà anh khinh miệt nghĩ thầm hoàn toàn không thích hợp cho một thiếu nam trẻ.
“Ngủ ngon nhé, ông Tyrone.” tôi nói tay vẫn vịn trên thành cầu thang. “Tôi thật mong lại gặp ông, nhưng xin hãy bỏ qua nếu tôi nói rằng tôi thấy ông thất vọng quá.”
Môi tôi cong lên, đôi mắt xanh lục nhìn anh vô cùng kɧıêυ ҡɧí©ɧ, đoạn chậm rãi đi lên lầu ủy nghiêm qúy phái như một vị vua, ý thức được mọi cử động chung quanh rằng anh đang nhìn tôi.
Khi nghe tiếng cửa phòng tôi đóng lại, anh bật cười. Anh chàng (leo) này, cứng rắn đáng ghét, một thí dụ điển hình của các con người nổi loạn thời đại mới, hoàn toàn khác biệt với tính cách mà anh mong đợi ở tôi.
“Thảo nào thằng nhóc tội nghiệp David chẳng bị thôi miên bởi con mãng xà lạ lùng này – hay với mái tóc đỏ đúng ra phải là một anh chàng hồ ly chứ.”
Trên lối về biệt thự anh không ngừng nghĩ đến cái cung cách tàn nhẫn, khó chịu leo nói với David và nỗi đau khổ tuyệt vọng của cháu mình. Nếu anh không tới kịp lúc và vô tình nghe được lời họ đối thoại thì David đã bị kích động làm chuyện điên rồ gây tổn thương cho mẹ nó rồi. Bằng vào đường tơ kẽ tóc mà anh đã ngăn được thảm họa như thế. Khi về đến phòng anh nói lớn.
“Con hồ ly tinh chết tiệt! Tên đó cần phải có một bài học thích đáng, lạy trời cho có ngày tên đó gặp hậu quả đó.”
Ngoài hàng hiên Tyrone đang dùng điểm tâm. Anh vẫn dậy sớm như thường lệ, không khí mát lạnh buổi sáng và ánh nắng nhạt đầu ngày với anh lúc nào cũng đầy quyến rũ. Thật không có gì đẹp hơn quang cảnh nhìn từ biệt thự, biển Địa Trung Hải xanh thắm, thành balcony phủ dây leo nở đầy hoa, đệm thêm vào đó là tiếng róc rách của hồ phun nước trong vườn.
Tối qua anh đi ngủ không ngừng nghĩ ngợi đến chuyện con cái của chị mình, nhưng sau đó đã ngủ một giấc thật ngon không mộng mị. Sáng nay anh thấy tinh thần phấn chấn, thể chất sung mãn. Có được như thế này một phần là nhờ vào áp lực công việc đã được giải tỏa. Những năm tháng vừa qua đã khiến anh cảm thấy mình mệt mỏi già dặn hơn nhiều, nhưng giờ đây anh có cảm tưởng mình như một cậu học trò trở về nhà trong ngày lễ, muốn tận hưởng từng giây từng phút khung cảnh yên bình này.
Anh lấy cho mình món cá, bắt được từ ngày hôm trước và nghĩ đến lúc David đi châu Phi anh sẽ có thời gian hưởng thú thanh nhàn cùng chị mình. Có đến cả năm anh mới gặp lại chị Helen. Anh thật không quá lời khi cho rằng chị mình sáng suốt, xinh đẹp hơn tất cả những người đàn bà anh từng quen biết. Tyrone ngưỡng mộ Helen vì chị là người phụ nữ dạt dào tình cảm, từ nội tâm cho đến diện mạo là một người rất dịu dàng khả ái.
Tyrone từng sống một cuộc sống gian khổ mà nhiều người cho là khắc nghiệt, đời sống đó đã dạy anh phải cứng rắn, đôi khi đến độ tàn nhẫn. Nhưng trái lại, khi gần gũi đàn bà và những người đàn ông mọi điều anh muốn ở họ lại là mềm mại khoan hòa, nhất là nơi những người có liên hệ tình cảm với anh. Thế nên mỗi lần nghĩ đến (leo) anh không ngăn được cảm giác ghét bỏ người con trai điển hình của loại nổi loạn.
Y như có phép phù thủy anh vừa mới nghĩ đến tên đó là đã thấy tên đó xuất hiện. Từ phía sau anh, leo và David cùng sánh vai bước đến trên thảm cỏ xanh mềm mại được chăm sóc kỹ lưỡng. In bóng trên nền tối của hàng cây khuynh diệp, leo trông thật thanh thoát tao nhã như anh thấy đêm hôm qua. Sáng nay tôi không đội nón, mái tóc trần dưới ánh nắng sớm ánh lên màu lửa, đôi mắt màu lục biêng biếc tương phản trên làn da sáng mỏng mịn.
Tyrone chậm rãi đứng lên, khó chịu vì bữa sáng bị gián đoạn.
“Chào cậu Tyrone.” David nói giọng thoáng vẻ lo lắng.
“Chào David, chào cậu leo. Xin lỗi, tôi có thể ăn tiếp không? Không ngờ mọi người lại dậy sớm như vậy.”
“Bọn cháu đến gặp cậu, cháu nghe Ronaldson nói cậu sắp đi Nice.”
“Phải, cậu có ý định đó. Như cậu đã nói với cháu hôm qua, cậu có một ít súng trên tàu và những thiết bị khác cần thiết cho cháu ở Phi châu.”
“Cậu không cần tốn công đến đó đâu.”
David ngập ngừng nói. Bằng một giọng đắc thắng leo xen vào.
“David muốn nói với ông là anh ấy sẽ không đi nữa.”
Khi tôi nói, đôi mắt xanh lục chiếu thẳng vào mặt Tyrone như cố tình thách thức. Anh nhướng mày nhưng không nói gì trong lúc David gượng gạo giải thích.
“Cháu nhắn lại với leo tối qua về chuyến đi sang Phi châu, nhưng sáng nay leo thuyết phục cháu ở lại săn sóc em ấy. Cháu từng hứa với leo như thế.”
“Vậy thì cháu đương nhiên là phải giữ lời hứa.”
Nếu David đoán rằng anh sẽ phản đối – nếu họ nghĩ anh sẽ tỏ ra giận dữ hay tức tối vì sự đổi ý của David – anh nhất định sẽ khiến cho họ thất vọng.
“Thấy chưa David, em đã nói anh lo lắng chuyện gì không đâu.” leo châm chọc.
Dứt lời, tôi với lấy một miếng bánh mì nướng trong cái giá bằng bạc, phết bơ và mật ong lên, rồi cắn một miếng phô bày hàm răng trắng bóng như ngọc trai.
“Ngon quá!” Mật ong vùng này thật là tuyệt.
David đưa mắt nhìn cậu mình.
“Cháu không muốn tỏ ra mình vô ơn cậu Tyrone, vì những điều cậu đề nghị với cháu tối qua. Ronaldson nói cậu đã gửi điện cho bạn của cậu. Cháu thật xin lỗi, nhưng cháu muốn ở lại vì leo cần đến cháu.”
“Dĩ nhiên là em cần anh rồi, em vốn cần một người đẹp trai nổi bật tháp tùng em đi khiêu vũ hay đưa em đi dạo những cảnh hấp dẫn quanh đây.”
“Hôm qua em nói mấy nơi đó làm em chán mà.” David ngạc nhiên.
“Thì đó là ngày hôm qua.” leo phẩy tay trả lời. “Hôm nay thì em đổi ý rồi, mình sẽ khám phá hết những nơi nào hứng thú vòng quanh đây.”
“Em có chịu đi xe của mẹ anh không? Hay em vẫn muốn đi cái xe ồn ào, hôi hám của Charlie?”
“Sao anh lại nghĩ như vậy, xe đó đâu có hôi, nó chạy nhanh lắm.”
“Quá nhanh!” David bực dọc nói. “Như vậy sẽ nguy hiểm lắm nếu chạy với vận tốc đó trong đường xá quanh đây.”
“Em thích sống mạo hiểm mà, ông Tyrone cũng đồng ý như vậy… phải không ông?”
Tôi nhìn thẳng vào mặt anh, mắt tròn xoe ra vẻ ngây thơ khiến người nghe có cảm tưởng câu hỏi của tôi rất chân thật và có ý làm cho họ hãnh diện.
Tyrone nhìn tôi mắt lóe lên tia nhìn thú vị.
“Tôi không biết cậu leo cho rằng thế nào là nguy hiểm?”
“À không, tôi không biết trừ phi ông cho rằng nguy hiểm là chỉ có mình mình ngồi trên boong tàu với một thanh niên tuấn tú trong một đêm trăng sáng.”
“Chuyện này xảy ra hồi nào vậy?” David hỏi một cách ghen tuông. “Em chưa hề kể cho anh nghe.”
“David, anh không thể bắt em phải kể hết mọi chuyện em làm, hơn nữa em không thích đàn ông hay ghen.”
“Thế em muốn anh phải nghĩ sao đây?”
“Ghen tuông, giống như yêu đương là những thứ tình cảm không có chúng em vẫn sống được, mấy thứ đó lúc nào cũng cản đầu cản đuôi người ta hưởng thụ cuộc sống. Đừng quên em là người rất thích hưởng thụ đấy.”
David nhìn tôi với vẻ mong mỏi tuyệt vọng.
Thật chả có gì đáng ngạc nhiên, Tyrone nghĩ thầm, khi thấy thằng cháu mình si mê cậu ta như lậm bùa. Leo quả là một sinh vật quyến rũ nhất mà anh từng thấy trong đời, nhưng đồng thời lại là một đứa con traii khó thương nhất mà anh không may gặp phải.
Anh quá thấu hiểu cậu ta đang sử dụng David để tỏ ra uy quyền của mình và cũng để dằn mặt anh rằng cậu ta sẽ dùng bất cứ thủ đoạn nào để đạt được ý muốn của cậu ta.
“Ông Tyrone, tôi không biết chương trình của bọn tôi hôm nay có vô dụng không nếu tính luôn ông?”
“Đó có phải là lời mời không?”
Cách anh nói làm leo vô cùng ngạc nhiên.
“Tại sao không? Ông biết là tôi thích nghe mấy chuyện thám hiểm của ông… nếu ông đã chuẩn bị sẵn tinh thần kể cho tôi nghe.”
Cậu ta giống như một đứa con trai quá háo hức gặp được nhân vật tiếng tăm mà mình hằng ngưỡng mộ, Tyrone nghĩ một cách châm biếm.
“Tôi e rằng cậu sẽ thấy chuyện của tôi tẻ nhạt lắm trong khi cậu ham vui như vậy.”
“Tôi cho rằng hễ chuyện mà ông làm thì không tẻ nhạt đâu.”
“Chuyện phiêu lưu, cho dù bất ngờ đến đâu cũng có lúc nhàm chán, đặc biệt nếu người ta đơn thân độc mã.”
“Vậy thì mình phải tìm cách bù lại thời gian mà ông cảm thấy đơn độc nhé.” leo nhỏ nhẹ nói.
“Thật hân hạnh cho tôi quá! Nhưng tôi không muốn cản trở cậu và David. Tôi đoan chắc là hai người sẽ có nhiều chuyện để làm với nhau, nếu tôi đi cùng tôi sẽ làm kỳ đà cản mũi đấy.”
“Không, không đâu!” tôi nói nhanh. “Bọn tôi rất muốn ông đi chung, phải không David?”
“Nếu em muốn.” David đáp lại một cách miễn cưỡng.
Tyrone suýt bật cười lớn, chàng trai thiếu kinh nghiệm này cứ tưởng mình sắp nắm được anh trong lòng bàn tay của cậu ta. Anh đã từng tán tỉnh biết bao phụ nữ và thanh niên đẹp, quyến rũ lịch lãm trên thế giới, thì làm sao chỉ bằng vào mấy lời lẽ cử chỉ vờ vĩnh đó mà leo có thể lừa nổi anh. Đồng thời anh cũng biết cháu mình đang nhìn anh ngờ vực, ghen tuông khi leo tỏ ra hứng thú với anh.
“Cậu sẽ đi xem coi mẹ cháu muốn làm gì hôm nay. Helen có nói là muốn đi xem tàu của cậu.”
“Tôi cũng muốn đi! Cho tôi đi với, tôi vốn có sở thích đặc biệt về thuyền bè.”
“Tất nhiên rồi, vậy thì tôi rất hân hạnh mời cậu đến Moulay.”
“Ông gọi tên tàu của ông như vậy hả?”
“Phải, tiếng Ả Rập có nghĩa là “chúa tể”. Tôi cho rằng tàu của tôi là vua trong đám tàu bè.”
“Vậy tôi phải đi xem ngay mới được!” leo gấp rút nói. “Làm ơn thuyết phục phu nhân Merill đưa hết mọi người đến Moulay đi.”
“Em quên là đã nhờ anh nhắn với Charlie mình sẽ đến villa của anh ta chơi tennis trước khi ăn trưa sao?” David có vẻ hờn dỗi. “Anh nghĩ giờ này người hầu đã đưa tin đến đó rồi.”
“Đúng em có nhờ anh chuyện đó, nhưng mình có thể nhắn lần nữa lấy cớ là hôm nay anh bận lắm.”
Tyrone nghi ngờ cậu đã cố tình dàn xếp khiến David thay đổi ý định sang Phi châu.
“Có lẽ người hầu chưa đi đâu,” cậu nói nhanh. “David, anh đi xem coi có chặn anh ta lại được không?”
“Được rồi.” David đồng ý, “nhưng Charles sẽ thất vọng đó.”
“Em sẽ an ủi anh ấy sau.” leo nhẹ nhàng nói.
David rời bàn ăn và đi về villa. Đợi David đi khuất leo nói với Tyrone.
“Có lẽ tôi đã sai khi ngăn cản David nghe lời ông. Không có anh ấy lại càng vui hơn.”
Câu nói đầy ẩn ý của cậu khiến Tyrone chỉ muốn đánh đòn , thay vì thế anh lại nói.
“Tôi nghĩ mấy cuộc săn bắn lớn sẽ làm David hứng thú hơn.”
“Và rồi anh ấy sẽ quên tôi! Đó là giải pháp hết sức thông thường cho một chàng trai yêu một người không thích đáng.”
“Tôi có nói là cậu không thích đáng sao?”
“Ông đã nói quá rõ tối hôm qua.”
“Có lẽ phán đoán của tôi quá vội vã dựa và chỉ dựa vào tin đồn.”
“Bây giờ ông đổi ý rồi sao?”
“Chúng ta vẫn đang nói về David à?”
Tyrone đang cố tình chơi chữ, mỗi câu đều có ẩn ý, câu nào câu nấy sắc như dao.
“Ông Tyrone, ông làm tôi hơi sợ.” Khi nói môi cậu cong lên đôi mắt cười. Với các chàng trai thiếu kinh nghiệm thì đây là vẻ thẹn thùng thơ ngây đầy quyến rũ.
“Tôi không cho rằng cậu thuộc loại người hay sợ sệt đâu, cậu leo , tôi cảm thấy mình nên hiểu biết về nhau nhiều hơn.”
“Tôi thích ông gọi tôi là leo, cậu leo nghe có vẻ trịnh trọng quá.”
“Cậu thật là dễ tính.”
Chỉ có những người biết rõ Tyrone mới nhận biết rằng anh không những đang châm biếm, ánh mắt tinh quái của anh còn nói lên anh đang thú vị với trò chơi này.
Không một lúc nào anh quên tối qua anh vừa cứu David khỏi hành động ngông cuồng suýt chút nữa gây tang tóc khổ sở cho toàn thể villa và mọi người trong đó. Vì thế anh quyết định đánh chàng hồ ly này bằng cách “gậy ông lại đập lưng ông,” bấp chấp những lời trách móc ghét bỏ của cậu ta về tính chỉ trích của anh, và mặc kệ cho cậu ta dương dương tự đắc nghĩ mình đã trả được thù bằng cách làm cho anh qùy lụy cậu ta.
Trong tầm mắt mình, cậu ta đã quá quen với kiểu con trai chiều lụy say mê đến độ mất cả phương hướng như David. Thanh niên này qúa đẹp chả trách chuyện lại ra nông nỗi như vậy,nhưng là cái đẹp xấu xa độc hại của yêu nữ Medusa – nhưng ít ra Medusa còn cảnh cáo tính thâm độc của mình với mọi người bằng mái tóc đầy rắn.
Làn tóc của Leo cũng chứa đầy cám dỗ không kém, anh thấu hiểu được người nào mà không xiêu hồn lạc phách trước rèm mi đen dài và đôi mắt xanh biếc huyền hoặc ấy, đôi mắt như chứa hết mọi bí ẩn đông phương.
“Ước gì tối qua mình nói chuyện lâu hơn chút nữa, Tôi ngọt ngào nói, “nhưng không sao vẫn còn những tối khác. Trăng sáng làm nơi này thành một nơi lãng mạn nhất mà tôi từng thấy.”
“Tôi cũng nghĩ như vậy.” Tyrone hưởng ứng.
“Có lẽ mình nên cùng nhau ngắm chung.” tôi nhỏ nhẹ đề nghị.
“Đương nhiên rồi. Nhưng mình cũng không nên phí phạm thời gian ban ngày.”
“Ồ không, không nên, vì tôi rất thích đi xem tàu của ông.”
Tôi nhìn anh một lúc rồi nói.
“Tôi sẽ kêu David đi chơi tennis. Đi với David chán ghê lắm, anh ấy chỉ biết lang thang vớ vẩn thôi trong khi có rất nhiều điều tôi muốn ông kể cho tôi nghe, nhiều điều tôi cần ông giải thích.”
“Ý kiến hay!” Tyrone hưởng ứng. “Bây giờ cậu nên đi dàn xếp với David, còn tôi đi gặp chị tôi.”
Anh đứng lên định đi đến villa, Leo cũng đứng lên theo. Mọi cử động của Cậu đều có nét quyến rũ riêng, thật khó mà tin được lúc này trong bộ y phục trắng và mái tóc đỏ óng mượt cậu lại là hiện thân của nham hiểm như anh từng biết đến, ngay từ giây phút đầu tiên họ quen biết nhau.
“Tôi mong được tiếp cậu trên Moulay.”
“Thật là thú vị!” Tôi trả lời, liếc anh dưới hàng mi dài, kiểu nhìn mà Tyrone nghĩ thầm chắc cẬu ta đã dày công tập luyện.
Họ cùng nhau sóng bước chậm rãi về phía villa, khi vừa đến cầu thang trắng dài dẫn lên trên ấy thì bắt gặp David chạy ào xuống.
“Không xong rồi, LEo. Tờ giấy biến mất rồi, nhưng lúc anh ta về anh sẽ anh ta nhờ đi chuyến nữa.”
“Em nghĩ mình làm vậy không được tử tế lắm…”
Tyrone không muốn nghe thêm điều gì, cứ để cho họ nói chuyện với nhau còn anh thì đi thẳng tới phòng ngủ của chị mình.
Anh biết chị không hay thức sớm, nhưng giờ này lại thấy Helen đang ngồi trên giường mặc bộ áo màu xanh dương, trông rất lôi cuốn giữa những chiếc gối viền ren.
“Chào em, Tyrone, chị đang muốn gặp em.”
Anh cúi đầu hôn lên trán chị, rồi ngồi xuống mép giường, cầm lấy tay Helen.
“Em ngủ ngon không? Sáng nay trông em đẹp trai lắm, chị đang mong giới thiệu em với bạn bè chị, cho họ biết chị có người em tốt như thế nào.”
“Thật không may, em muốn nói cho chị nghe một tin xấu.”
Anh thấy Helen sững người lại.
“thằng bé đó đã thuyết phục David không đi Phi châu.”
“Ồ không, không thể nào.” Phu nhân Merill thảng thốt kêu lên. “Chị đã suy nghĩ suốt cả đêm qua, Tyrone, và thấy rõ đó là điều David nên làm. Nó đã quá đau khổ buồn bã từ khi ThẰNg bé đó đến đây.”
“Em hiểu được.”
“Lúc thì cậu ta khuyến khích nó, lúc thì lại làm nhục nó thật tàn nhẫn mà chị không thể nào chịu nổi nếu chuyện này cứ tiếp diễn.”
“Tại sao cẬu ta lại hành xử như vậy?”
“Có lẽ để tỏ ra quyền uy. Đối với người nào cậu ta cũng làm y như vậy. Bọn nó phải qùy lụy như vậy thằng bé đó mới hài lòng. Lord Dundonald cũng tuyệt vọng giống như chị về Charles.”
“Chị mời cậu ta ở chơi bao lâu?”
“Thêm ba tuần nữa!” phu nhân Merill trả lời. “Có trời mới biết được nó còn gây ra chuyện gì nữa.”
Lời than van này em bà đã quá thấu Hiểu ,nhớ lại suýt chút nữa là chuyện đáng tiếc xảy ra tối qua.