Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Gả Thay

Chương 3

Edit: Ngọc

Beta: Thng

____

Chuyện kiểm tra của hồi môn của Giang Lâm rất đơn giản, ngày hôm qua người của phủ tướng quân đều thấy được, chỉ có vài món được mang vào theo chiếc kiệu. Nhưng hôm qua vào cửa trời đã tối, tuy nói thấy được nhưng không để ý lắm, bởi vì phần lớn sự chú ý của họ đều dồn vào chuyện cưới tiểu thư của phủ An Dương Hầu biến thành cưới công tử của họ.

Hôm qua Vệ lão phu nhân còn tức giận đến mức ném liên tục mấy chén trà, nói phủ An Dương Hầu không đặt phủ tướng quân vào mắt.

Con trai lớn không còn, mặc dù cụ bà yêu thích con trai út, nhưng cũng biết đức hạnh của Vệ An, Vệ gia muốn lão quản lý việc nhà thì không cần mấy tháng lão cũng có thể hủy hoại hết ngay.

Thế hệ con cháu vốn rất mong manh, cũng chỉ có đại phòng được hai đứa con trai, một là Vệ Vân Chiêu, một là Vệ Vân Kỳ, mà cậu nhóc này chỉ mới năm tuổi, không thể gánh vác việc nhà. Cho nên bây giờ Vệ Vân Chiêu là niềm hy vọng của Vệ gia.

Bởi vì Vệ Vân Chiêu vẫn luôn bất tỉnh nên người nhà Vệ gia lo lắng đến phát cáu, lúc này phủ An Dương Hầu còn chơi xỏ bọn họ, sao Vệ lão phu nhân có thể không tức giận được.

Nhưng hắn vẫn chưa tỉnh, Vệ gia thiếu đi chỗ dựa, hơn nữa trong cung có truyền lời đến, bảo cho dù phải lấy một nàng dâu nam, Vệ gia cũng phải cố nuốt cơn giận này.

Ngược lại không ngờ rằng phủ An Dương Hầu tự mang chuôi đến cửa, phủ tướng quân mang tới nhiều sính lễ như vậy, kết quả phủ An Dương Hầu đưa của hồi môn đến là hai bộ chăn nệm, đây rõ ràng là ném mặt mũi của Vệ gia xuống đất rồi giẫm lên, Vệ lão phu nhân nghe xong lời Tiểu Chu thị nói, trong lòng đã có tính toán.

Bà ta nhìn Giang Lâm: “Ngươi có muốn trở về phủ An Dương Hầu không?”

“Ngươi và Chiêu Nhi đều là đàn ông, theo lý đã không hợp, theo lời ngươi vừa nói thì ngươi cũng không tự nguyện xuất giá, nếu ngươi muốn trở về phủ An Dương Hầu, thì ta sẽ hi sinh mặt già này thay ngươi đi nói chuyện.”

Vệ lão phu nhân không muốn đứa cháu dâu nam Giang Lâm này, nhưng bà ta không thể nói rõ ra mà muốn nhằm vào cậu, lấy cớ cậu không muốn xuất giá để trả người về.

Giang Lâm vừa nghe xong đã hiểu, nhưng cậu không ngốc, phủ An Dương Hầu tự tiện thay người đã trái thánh chỉ, mặc dù cậu không biết bọn họ đã dùng cách gì để Hoàng đế không truy cứu. Nhưng nếu Vệ gia dám đến trả người, vậy chính là coi thường thánh uy, Hoàng đế sẽ không tha thứ việc bọn họ cứ kɧıêυ ҡɧí©ɧ thế này, trước giờ Vệ gia vốn đã bấp bênh rất có thể sẽ sụp đổ hoàn toàn.

Về phần Giang Lâm, cậu cũng không được gì tốt, phủ An Dương Hầu cũng không muốn cậu quay về.

“Không được!”

Giang Lâm vẫn chưa kịp trả lời, Vệ phu nhân Lý thị đã lên tiếng trước: “Mẹ, chuyện này không thích đáng, nếu như chọc giận Hoàng thượng, Vệ gia chúng ta…”

Lý thị còn chưa dứt lời, nhưng tất cả mọi người đều hiểu ý.

“Đại tẩu, có gì mà không ổn, chuyện này là do phủ An Dương Hầu có lỗi trước, rõ ràng trên thánh chỉ bảo con gái nhà bọn họ gả tới đây, đang yên đang lành lại bị đổi thành một đứa con trai không được thương, chúng ta còn gì mà không thể nói?”

“Hơn nữa ban đầu chúng ta đã không nói gì về chuyện thay người, cũng nhịn rồi, nhưng tẩu xem của hồi môn phủ An Dương Hầu mang tới, rõ ràng rất khinh thường Vệ gia chúng ta, chẳng lẽ chúng ta phải nhịn không lên tiếng nữa ư. Đại tẩu, tẩu không sợ nhịn riết rồi người ngoài sẽ chạy lại đi vệ sinh ngay lên đầu tẩu luôn à.”

Ở Vệ gia này, người Tiểu Chu thị không ưa nhất chính là vị đại tẩu này, cảm thấy bà quá mềm yếu, cứ lưỡng lự không thôi. Nhưng không còn cách nào khác, ai bảo chồng mình vô dụng, toàn bộ Vệ gia đều phải dựa vào đại phòng để sống. Dù Tiểu Chu thị không ưa Lý thị nhưng không dám thể hiện quá rõ.

Nhưng với việc này, Tiểu Chu thị không muốn để yên, Vệ Vân Chiêu có thể lấy bất cứ người đàn bà nào, nhưng không thể lấy đàn ông, huống chi… Tiểu Chu thị cho Giang Lâm một ánh mắt khinh thường, bà ta còn có ý định khác.

Trong lòng mỗi người đều có tính toán của riêng mình, sau đó chưa ai có thể thuyết phục được ai.

Giang Lâm nhân cơ hội này tỏ rõ thái độ: “Tổ mẫu, mẹ, con bằng lòng ở lại Vệ gia để chăm sóc tướng quân, về chuyện của hồi môn thì đợi đến hôm lại mặt con sẽ trở về phủ An Dương Hầu để đòi một lời giải thích, tổ mẫu có bằng lòng nghe con nói mấy câu không.”

Vệ lão phu nhân vẫn là chủ nhà, cũng chỉ có bà ta ra ngoài nói chuyện thì người khác mới nể mặt, nhất là vị nào đó trong cung.

Giang Lâm biết rõ khi gả đến Vệ gia rồi sẽ không thể quay lại làm trưởng tử phủ An Dương Hầu nữa, nữ chính sẽ không đồng ý, mẹ kế và hai người em trai của cậu lại càng không đồng ý, vậy nên thà sống ở Vệ gia còn hơn.

Vệ gia có Vệ Vân Chiêu, cậu cũng không muốn một võ tướng chinh chiến sa trường vì nước vì dân lại chết vì tính toán quyền mưu.

Bảo là nói chuyện riêng với Vệ lão phu nhân, nhưng bà ta không đồng ý cũng không từ chối, bảo Giang Lâm tiếp tục kính trà nhận lễ.

Cùng thế hệ với Vệ Vân Chiêu có tất cả bốn người, Vệ Vân Chiêu có một em trai và một em gái, cô em Vệ Vân Gia mới mười hai mười ba tuổi, là một cô nàng xinh đẹp, hẳn là đã từng tập võ, không phải kiểu tiểu thư khuê các yểu điệu thục nữ. Em trai Vệ Vân Kỳ là con út của Lý thị, mới năm tuổi, dáng người nhỏ nhắn, đáng yêu.

Ngoài ra còn có hai cô gái của ngũ phòng, Vệ Vân Tuyết và Vệ Vân Uyển, một người lớn bằng Vệ Vân Gia, một người lớn hơn Vệ Vân Kỳ một chút, tầm bảy tám tuổi, khuôn mặt cũng không tệ, các nàng không chống đối lại Giang Lâm giống như cha mẹ.

Kính trà xong, nói đúng hơn là thu lễ xong, Giang Lâm dẫn theo hai nha hoàn ôm một đống đồ đi.

Lúc này Vệ lão phu nhân không giữ cậu lại đặt ra quy củ, rõ ràng là đang suy nghĩ lời Giang Lâm nói với bà ta. Mà Vệ phu nhân thì càng không, dù sao Giang Lâm cũng là đàn ông, rất bất tiện.

Hai người họ tỏ thái độ thế này, những người khác càng không biết nói gì, chỉ có Tiểu Chu thị mỉa mai cậu vài câu, Giang Lâm đều coi tất cả là lời gió thoảng bên tai, hoàn toàn không để trong lòng.



Phủ tướng quân rất lớn, tên hai nha hoàn là Bạch Cập và Bạch Vi, vừa đi vừa giới thiệu cho Giang Lâm để cậu làm quen với nơi này.

Đi chưa được bao lâu, Giang Lâm phát hiện ra phía sau mình có một cái đuôi nhỏ đi theo, cậu ngoảnh lại nhìn, cái đuôi nhỏ còn muốn trốn đi, có điều bị Giang Lâm bế lên: “Thằng nhóc này, sao đệ lại theo tới đây, lại còn đi một mình?”

Cái đuôi nhỏ đó chính là Vệ Vân Kỳ, không biết đã bỏ rơi nha hoàn thế nào để chạy theo cậu. Cậu nhóc tò mò nhìn Giang Lâm, bị bế lên như thế cũng không giãy dụa, nhỏ giọng nói: “Đệ muốn đi thăm đại ca.”

Vệ Vân Kỳ còn nhỏ, Giang Lâm ôm cậu nhóc thấy mềm mềm, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn vo phối hợp với giọng nói của đứa trẻ, cảm giác như có thể bị vẻ đáng yêu của cậu nhóc làm cho tan chảy.

Thấy phía trước có một cái đình, Giang Lâm bế Vệ Vân Kỳ vào trong đình ngồi xuống, bảo hai nha hoàn đặt đồ lên trên bàn đá, rồi sai Bạch Cập đi gọi nha hoàn của Vệ Vân Kỳ. Một mình cậu nhóc chạy đi chắc hẳn sẽ khiến những người khác lo lắng.

Hơn nữa người của Vệ gia không tin tưởng cậu, để Vệ Vân Kỳ đi theo cậu, người của Vệ gia cũng không yên tâm, tốt nhất là gọi nha hoàn của Vệ Vân Kỳ đến, cậu nhóc đi chỗ nào thì họ theo chỗ đó.

Không được bao lâu, Bạch Cập đã trở về, đằng sau còn dẫn theo hai nha hoàn, còn có Vệ Vân Gia – người vừa nhìn thấy Vệ Vân Kỳ – đã chạy nhanh hơn cả. Cô bé vừa chạy đến đình đã ôm Vệ Vân Kỳ vào lòng, xoa đầu cậu nhóc hỏi: “Tiểu đệ, đệ không sao chứ?”

Rõ ràng Vệ Vân Gia rất muốn hỏi Vệ Vân Kỳ là Giang Lâm có làm gì cậu nhóc không, nhưng Giang Lâm ở đây, cô bé cảm thấy thẳng thắn quá không tốt, cho nên chỉ ôm và quan sát cậu nhóc một lúc.

Giang Lâm không thèm để ý thái độ của Vệ Vân Gia, với tình hình hiện tại của Vệ gia, mới gặp mặt lần đầu đã dịu dàng hiền hòa, coi cậu là người một nhà mới có vấn đề.

Vệ Vân Gia đang ở đây, Giang Lâm dẫn theo bọn họ đến Chiêu Vân Uyển thăm Vệ Vân Chiêu.

Khi trở về, Giang Lâm thấy trước cửa phòng có một người ăn mặc như thị vệ, ôm kiếm đứng nghiêm cạnh cửa.

Vệ Vân Gia dẫn theo Vệ Vân Kỳ đến nói chuyện với thị vệ: “Tuân Thất đại ca.”

Người đàn ông được gọi là Tuân Thất chào hỏi Vệ Vân Gia và Vệ Vân Kỳ, cũng không quên Giang Lâm, gọi Thiếu phu nhân.

Vệ Vân Gia: “Tuân Thất đại ca, hôm nay đại ca ta thế nào rồi, uống thuốc chưa?”

Tuân Thất: “Hôm nay thần sắc của tướng quân tốt hơn nhiều rồi, cho uống thuốc rất dễ, tin rằng chẳng bao lâu nữa tướng quân có thể tỉnh lại.”

Mặc kệ câu này là thật hay giả, hai chị em Vệ Vân Gia nghe xong đều rất phấn chấn, vui vẻ vào phòng thăm Vệ Vân Chiêu.

Vừa mới sáng sớm Giang Lâm đã bị hành hạ còn chưa ăn gì, đói phát sợ, thế là bảo Bạch Vy vào bếp lấy cho cậu chút gì đó để ăn, còn mình thì tựa vào cửa nói chuyện với Tuân Thất.

“Các ngươi ngày đêm đều có người trông coi tướng quân à?”

Tuân Thất do dự một lúc mới đáp: “Vâng.”

Giang Lâm: “Vậy thì tối hôm qua, người trông coi bên ngoài là ngươi à?”

Tuân Thất: “Vâng.”

Giang Lâm: “Thế tối hôm qua ngươi nhìn thấy cái gì?”

Tuân Thất hơi do dự nhưng vẫn nhanh chóng đáp: “Tối hôm qua Diệp ma ma đưa cho Thiếu phu nhân Tỵ Hỏa Đồ để Thiếu phu nhân động phòng với tướng quân, ban đầu Thiếu phu nhân không đồng ý. Nhưng sau đó Thiếu phu nhân muốn ngủ với tướng quân, Diệp ma ma lại không đồng ý, cho nên tối hôm qua Thiếu phu nhân không thể sung sướиɠ được.” Tuân Thất tổng kết.

Giang Lâm: “…”

Rất sâu sắc.

Còn cắt đúng điểm quan trọng.

Giang Lâm nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy ngươi hẳn nên cảm tạ ta, nếu không thì có lẽ hôm nay tướng quân của các ngươi đã ở cùng Diêm Vương rồi.”

Không biết Tuân Thất có bị thuyết phục bởi câu này của Giang Lâm không, thành thật nói câu: “Cảm ơn Thiếu phu nhân.”

Trong lòng Thiếu phu nhân thở dài, quá thành thật rồi..

May thay Bạch Vy cầm điểm tâm về, giúp Giang Lâm che đi sự lúng túng.

Vệ Vân Kỳ và Vệ Vân Gia đều chưa ăn, Bạch Vy cũng lấy luôn phần của hai chị em họ, ba người ở trong phòng ăn sáng.

Khi ăn, chị em Vệ gia đều không nói gì, Giang Lâm cũng không biết nên mở lời với họ như thế nào, cho nên bữa cơm này cực kỳ yên lặng.

Sau khi ăn xong Vệ Vân Gia không có định rời đi, ngược lại còn hỏi Giang Lâm chuyện sáng nay tắm cho Vệ Vân Chiêu.

“Tối hôm qua ngươi làm gì đại ca ta, vì sao lại có nhiều bùn đen như vậy?” Sau khi làm bẩn hai thùng nước sạch, còn làm bẩn cả chăn mền, chuyện này thật sự rất kỳ lạ, cho nên bọn nha hoàn không dám giấu, Vệ Vân Gia vừa vào phòng đã biết rồi.

Giang Lâm vẫy tay với Vệ Vân Gia, để cô bé đến gần thêm chút nữa, Vệ Vân Gia nghi ngờ ghé đầu qua, Giang Lâm nhỏ giọng nói: “Muội muốn đại ca minh sống hay chết nhỉ?”

Vấn đề này còn phải hỏi, Vệ Vân Gia lập tức trừng mắt, trên mặt đầy giận dữ.

Giang Lâm: “Sau này bùn đen vẫn sẽ còn, nếu muội muốn đại ca mình còn sống thì cố gắng giữ bí mật này, không được phép truyền đến tai người khác.”

Vệ Vân Gia: “Dựa vào cái gì bảo ta tin ngươi?”

Giang Lâm cười: “Chỉ bằng Tuân Thất đại ca của em cũng không biết ca đã làm gì.”