Edit: Ngọc
Beta: Thng
____
Dùng đủ hai thùng nước to, Giang Lâm mới tắm sạch cho Vệ Vân Chiêu.
Cậu gọi nha hoàn vào thay ga giường và chăn mền, cũng thành công thấy được vẻ mặt khó tin, đầy mông lung của các nàng, rõ ràng các nàng thực sự không nghĩ ra rằng tại sao tướng quân và phu nhân động phòng, lại ra nhiều thứ màu đen bẩn thỉu đến vậy?
Không chỉ người bẩn mà trên giường cũng bẩn, nhìn sang hai thùng nước đen sì được mang đi, quả thực không thể làm lơ được.
Không lẽ là do Tỵ Hỏa Đồ mà Diệp ma ma mang tới?
Nhưng đám nha hoàn cũng không dám hỏi, chỉ có thể nghe theo chủ phân phó đi đổi chăn mền, trải giường chiếu. Đợi sau khi giường được dọn dẹp sạch sẽ, Giang Lâm lại cắn răng nghiến lợi ôm Vệ Vân Chiêu trở lại giường, rồi mới đi mở tủ quần áo của Vệ Vân Chiêu.
Khi nha hoàn vào dọn giường, Giang Lâm cũng nhìn thấy của hồi môn mà phủ An Dương Hầu chuẩn bị cho cậu, một gã sai vặt tên Thường An. Ngoài ra còn đưa tới hai rương đồ cưới, mỗi rương có một bộ chăn đệm.
Nói ngắn gọn là ngay cả một bộ quần áo phủ An Dương Hầu cũng không cho cậu.
Sống như vậy thực sự thảm quá rồi, vì thế cậu đành đi tìm xem Vệ Vân Chiêu có bộ quần áo nào mà cậu mặc vừa không.
Vì việc tắm rửa cộng chuyện quần áo tốn khá nhiều thời gian, khi Giang Lâm mặc tạm một bộ quần áo cũ của Vệ Vân Chiêu ra khỏi phòng, mặt trời đã treo trên đỉnh đầu, cậu nói với hai nha hoàn vẫn luôn đứng ở ngoài cửa: “Đi thôi, các ngươi đi trước dẫn đường đi.”
Hai nha hoàn nhìn quần áo trên người Giang Lâm, lại nhìn đôi tay trống không của cậu: “Thiếu phu nhân, ngài đi tay không ư?” Một nha hoàn trong đó hỏi.
Một nha hoàn khác ở bên cạnh bổ sung: “Thiếu phu nhân, lần đầu tiên ra mắt người ở phủ tướng quân, ngài nên chuẩn bị chút quà gặp mặt.”
Giang Lâm đã đọc không ít tiểu thuyết, nên cậu cũng biết chuyện này.
Cậu vuốt ve ống tay áo, chẳng qua là ngay cả một bộ quần áo phủ An Dương Hầu cũng không cho cậu, đừng nói chi quà ra mắt.
Giang Lâm mở miệng nói: “Có lẽ cha ta và mẹ kế chướng mắt phủ tướng quân, cho nên không cho chuẩn bị.”
Hai nha hoàn đều giật mình, rõ ràng không ngờ Giang Lâm sẽ nói như vậy.
Giang Lâm mặc kệ họ nghĩ cái gì, nhanh chân ra khỏi viện tử, phủ An Dương Hầu đã dám làm, vậy tại sao cậu không dám nói chứ, dù sao hiện tại cậu chân trần không sợ mang giày.
…
Chỗ kính trà nằm trong viện của Vệ lão phu nhân, Giang Lâm tới muộn, những người khác của Vệ gia đã ở trong phòng ngồi chờ cậu từ rất sớm.
Khi nha hoàn vén màn sang một bên, ánh mắt của mọi người đồng loạt đổ dồn lên người cậu.
Giang Lâm nhìn lướt qua căn phòng, Vệ gia âm thịnh dương suy, trong phòng chỉ thấy hai, ba người đàn ông, trong đó có một cậu nhóc chưa cao bằng cái ghế.
“Ô kìa, chịu đến rồi, trưởng tử của phủ An Dương Hầu quả là quý nhân, để cả phòng trưởng bối đợi ngươi cả một buổi sáng.”
Giang Lâm vừa mới bước vào cửa, đã nghe được câu quái gở đó.
Giang Lâm nhìn sang nơi phát ra tiếng, thấy một phu nhân ăn mặc giàu sang, khoảng chừng ngoài ba mươi. Bên cạnh bà ta là một người đàn ông, cũng chính là người đàn ông trưởng thành duy nhất trong căn phòng này.
Giang Lâm vừa nhìn đã biết người đang nói chuyện chính là phu nhân của Vệ ngũ gia Vệ An.
Mặc dù nguyên thân không thường lui tới Vệ gia, nhưng cũng biết được một chút tình huống của gia đình này.
Vệ lão phu nhân sinh được năm người con trai, hai người con gái, con gái lấy chồng sớm, đều gả đến nơi khác. Năm người con trai thì có người thứ hai ba bốn đã chết trên chiến trường khi còn trẻ, chỉ để lại nữ quyến trong nhà, ngay cả hậu nhân cũng không có.
Cha Vệ Vân Chiêu – Vệ Túc là trưởng tử, trước khi Vệ Vân Chiêu lớn lên, toàn bộ phủ tướng quân đều do ông gánh vác.
Về phần Vệ An, lão là con trai út của cụ bà, có câu nói rằng, con trai út cháu đích tôn. Vệ lão phu nhân sợ con út của mình cũng sẽ chết trên chiến trường giống như mấy người anh, cho nên từ khi con út còn nhỏ đã nuôi dưỡng ở bên cạnh mình, nuông chiều hết mực, nuôi hư mất người.
Bây giờ tuổi lão đã hơn ba mươi, văn không được võ chẳng xong, vẫn phải dựa vào công trạng của Vệ gia để sống. Nhưng trong thâm tâm Vệ An vẫn luôn muốn sống phóng túng, vốn không nghĩ tới việc làm một viên quan nhỏ, hàng ngày chỉ biết xin bạc cụ bà ăn chơi lêu lổng.
Vệ An còn là một kẻ đa tình, trong năm người con trai của Vệ gia, chỉ có lão là có một đống thϊếp thất thông phòng, toàn bộ đều được nuôi bằng tiền của lão phu nhân.
Nhưng không biết do nguyên nhân gì, mặc dù Vệ An có rất nhiều phụ nữ, nhưng không có nổi một đứa con để nối dõi, chỉ vẻn vẹn được hai cô con gái do vợ cả Chu thị sinh ra.
Tiểu Chu thị chính là cháu gái của Vệ lão phu nhân, ỷ có Vệ lão phu nhân nâng đỡ, rất hay ra oai ở Vệ gia, ngay cả việc châm biếm Giang Lâm cũng không chịu kém cạnh.
Giang Lâm có thể dựa trên nét mặt của những người ở Vệ gia này, mà đoán rằng đa số bọn họ không thích cậu.
Giang Lâm đoán được đại khái, một là bởi vì thanh danh của nguyên chủ không tốt, hai là cậu giới tính nam.
Giang Lâm không để ý đến Tiểu Chu thị, đi thẳng đến trước mặt Vệ lão phu nhân, quỳ gối nâng chén để kính trà với bà.
Gương mặt Vệ lão phu nhân lạnh lùng, không có ý muốn nhận trà: “Phủ An Dương Hầu thật là tài tình, chuyện tứ hôn nói thay người là thay.”
Giang Lâm cúi đầu dâng trà, không trả lời, thật ra cậu cũng tò mò rốt cuộc phủ An Dương Hầu đã dùng cách gì để cậu có thể lấy thân phận trưởng tử gả đi, còn tránh bị Vệ gia kiếm chuyện.
“Ta không quan tâm trước đây ngươi có thân phận gì, từng hư hỏng như nào, nhưng bây giờ ngươi đã bước vào cửa Vệ gia thì chính là con dâu của Vệ gia, sau này phải giữ gìn phép tắc, nếu không, sẽ xử theo gia pháp!”
Giang Lâm nghe vậy, từ từ ngẩng đầu lên, vừa vặn đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Vệ lão phu nhân.
Giang Lâm giơ tay lên, giọng điệu nhẹ nhàng, thái độ ngoan ngoãn: “Mời tổ mẫu uống trà”, hoàn toàn không có chút bất mãn nào sau khi bị mắng.
Rõ ràng Vệ lão phu nhân vẫn chưa nói xong, nhưng bị Giang Lâm chặn lại như thế, bà ta mà nói tiếp sẽ lộ vẻ hẹp hòi.
Vệ lão phu nhân bất mãn nhận trà của Giang Lâm, bảo người hầu bên cạnh đưa cho Giang Lâm một cái hộp, đây là quà gặp mặt tặng cho cậu.
Sau đó, nha hoàn đi theo Giang Lâm tự giác nhận lấy, Giang Lâm cung kính nói lời cảm ơn với Vệ lão phu nhân.
Cùng lúc đó cũng thấy rõ khuôn mặt của người phụ nữ đưa chiếc hộp, chính là bà lão tối qua bảo cậu động phòng với Vệ Vân Chiêu, chẳng trách hôm qua thái độ như vậy với cậu, ra là người bên cạnh Vệ lão phu nhân.
Xem ra chuyện tối qua cũng là làm theo những gì được phân phó.
Giang Lâm thản nhiên nhìn bà một cái, sau đó đi đến trước mặt Vệ phu nhân quỳ xuống dâng trà cho bà.
Vệ phu nhân là mẹ ruột của Vệ Vân Chiêu, con dâu từ nữ đổi thành nam, sau này có thể còn ảnh hưởng đến dòng dõi của con trai, nghĩ đến việc này, Vệ phu nhân liền không thích Giang Lâm. Nhưng cuối cùng vẫn là con dâu mình, bà cũng nể mặt, chỉ dặn dò Giang Lâm vài câu, bảo cậu chăm sóc cho Vệ Vân Chiêu đàng hoàng, rồi uống trà.
Uống trà xong cũng tặng cho Giang Lâm quà gặp mặt, nha hoàn vừa nhận lấy, Giang Lâm cảm ơn ngay, sau đó đi kính trà cho Hứa thị của nhị phòng.
Bầu không khí trong phòng có chút kỳ quái, nhất là ánh mắt trên người Giang Lâm, là một cảm giác rất khó tả, dường như ai cũng có điều muốn nói, nhưng há miệng lại không nói ra được.
Nhị, tam, tứ phòng chỉ còn lại nữ quyến, cũng không có gì để nói với cháu dâu nam như Giang Lâm, chỉ chúc mấy câu đơn giản, uống trà rồi tặng quà.
Khi bước đến trước mặt ngũ phòng, Tiểu Chu thị cười lạnh một tiếng: “Phủ An Dương Hầu dạy dỗ thật tốt, chưa từng thấy tân nương nhà nào lần đầu ra mắt trưởng bối lại đi tay không, chẳng lẽ đây là chủ ý của các ngươi, cố ý đến phủ tướng quân bọn ta vơ vét của cải?”
Tiểu Chu thị khinh thường, mắt sắp trợn lên tận trời, bà ta tự cảm thấy mình đủ keo kiệt rồi, nhưng hôm nay lại khiến bà ta được mở mang tầm mắt.
Có Tiểu Chu thị mở đầu, Vệ lão phu nhân đã nhịn hồi lâu cũng hừ một tiếng: “Đây là đến thăm hỏi Vệ gia ta, định thu hết lễ vật rồi trở về phủ An Dương Hầu của ngươi hả?”
Rõ ràng Vệ phu nhân cũng không đồng ý, nhưng dù sao cũng là con dâu nhà mình, nên kìm nén không mở miệng.
Phản ứng của những người khác cũng khá giống nhau, chẳng qua lại ghét Giang Lâm thêm một chút.
Trong bầu không khí này, đôi mắt Giang Lâm từ từ hoe đỏ, cậu bước hai ba bước đến trước mặt Vệ phu nhân, khóc nức nở gọi một tiếng: “Mẹ!”
Vệ phu nhân giật mình, những người khác hiển nhiên cũng không ngờ mới nói có hai câu mà một người đàn ông như Giang Lâm lại bật khóc.
Giang Lâm vừa oan ức vừa đáng thương nắm lấy tay Vệ phu nhân: “Mẹ, con biết con không chuẩn bị quà gặp mặt cho mọi người là sai, nhưng con không còn cách nào nữa.”
Giang Lâm để Vệ phu nhân nhìn bộ quần áo mình đang mặc trên người: “Mẹ, người nhìn xem bộ quần áo này có quen không?”
Vệ phu nhân cẩn thận xem xét, đúng là có hơi quen mắt, nhưng ấn tượng không sâu, vẫn là nha hoàn bên cạnh nhắc nhở bà: “Phu nhân, đây là quần áo trước kia của tướng quân.”
Giang Lâm thấp hơn Vệ Vân Chiêu nửa cái đầu, không cường tráng như Vệ Vân Chiêu, đồ Vệ Vân Chiêu hồi mười lăm mười sáu tuổi cậu mới mặc vừa, ngay từ đầu người của Vệ gia thật không nhìn ra.
Được nha hoàn nhắc nhở, Vệ phu nhân mới vội hỏi Giang Lâm: “Đang yên đang lành, sao con lại mặc đồ cũ của Chiêu Nhi?”
Sau đó Giang Lâm lại nói: “Mẹ, người biết không, từ lúc con còn nhỏ mẹ con đã mất rồi, cha lấy vợ kế, bà ta sinh cho cha mấy đứa trẻ, ông ta chỉ thích bọn họ, không thích con.”
“Con cũng không biết vì sao đột nhiên lại gả vào phủ tướng quân, tướng quân là công thần Đại Việt, con kính trọng y, nhưng chưa từng nghĩ đến việc sẽ gả cho ngài ấy, con biết thanh danh của mình không tốt, sẽ vấy bẩn danh tiếng của tướng quân, con làm sao có thể làm thế.”
“Con biết cha con không thích con, nhưng con thực sự không ngờ rằng ông ta vì thế mà ném con cho phủ tướng quân, sáng hôm nay con mới biết hôm qua con xuất giá, phủ An Dương Hầu không cho con bất kỳ của hồi môn nào, ngay cả y phục cũng không cho nổi một bộ, lúc này con mới…”
“Mẹ, xin lỗi người, con không biết cha con không thích con nên giận chó đánh mèo với phủ tướng quân, là con có lỗi với mọi người.” Giang Lâm nói chuyện mang theo tiếng khóc nức nở, nước mắt muốn rơi lại không rơi chỉ treo ở hốc mắt, trông khuôn mặt trắng ngần mang theo vài phần trẻ con làm sao không khiến người ta thương yêu được.
Ngay cả xuất giá cũng không cho một bộ quần áo nào, ai sẽ tính tới chuyện chuẩn bị quà gặp mặt.
“Lẽ nào lại như vậy!”
Giang Lâm vừa nói xong, Vệ gia đã hiểu được ý đó, Vệ lão phu nhân phát cáu trước nhất, đập tay vào chiếc bàn bên cạnh, nắp chén trà nảy lên tạo thành tiếng vang.
Vẻ mặt Vệ lão phu nhân đầy giận dữ: “Phủ An Dương Hầu khinh người quá đáng, như vậy là không để Vệ gia vào mắt rồi.”
Vệ lão phu nhân chống gậy đứng lên: “Phủ An Dương Hầu được lắm, hôm nay nếu ta không đòi được một lời giải thích, hắn thực sự coi Vệ gia ta không có người à!”
Vệ lão phu nhân vừa cử động một tí, những người khác đã rối rít đứng ra khuyên ngăn, dù muốn giải thích nhưng cũng không cần phải vội vàng như vậy, cần bàn bạc kỹ hơn.
Tiểu Chu thị đi đến bên cạnh bà ta: “Mẹ, phủ An Dương Hầu này đúng là vô lý, nhưng Giang Lâm này cũng là người bên đó, ai mà biết được nó nói thật hay giả”, Tiểu Chu thị hạ giọng nói: “Cô mẫu, chúng ta cần cẩn thận chút, chớ tìm hắn nói đạo lý, hiện giờ phủ tướng quân chúng ta không giống như trước kia.”
“Cô mẫu à, trước tiên cứ điều tra rõ chuyện này, đến lúc đó chúng ta không chỉ yêu cầu giải thích, tốt nhất là trả Giang Lâm về, cô mẫu, Vệ gia chúng ta cũng không thể có một nàng dâu là nam được, rất mất thể diện.”