Bùi Mẫn hơi tưởng tượng thì hiểu ra tại sao Hướng Nam nói như vậy, anh duỗi tay đẩy Hướng Nam ra: “Tôi sợ cậu bị cảm, lây bệnh cho tôi thôi.”
Hướng Nam bĩu môi: “Èo, tôi không tin.”
“Tin hay không, tùy cậu.” Bùi Mẫn khập khiễng đi vào phòng tắm.
Hướng Nam nhìn bóng dáng Bùi Mẫn, tay xoa cằm, vẻ mặt như là hồ ly trộm được cá: “Haizz, người nào đó hình như luân hãm rồi, quả nhiên, mình là người đàn ông tràn đầy mị lực, đồng tính cũng vì mình khuynh đảo.”
Đang điên cuồng tự luyến…
Hướng Nam đã phát hiện Bùi Mẫn khác thường từ sớm, chỉ là hôm nay mới hơi xác định, Bùi Mẫn có tình cảm khác thường với mình. Tuy rằng chưa đến mức thích với yêu, nhưng khẳng định là có thiện cảm.
Hướng Nam đã nhận ra Bùi Mẫn có tình cảm với mình, có nên lảng tránh hay không đây, cậu lựa chọn thuận theo tự nhiên, duyên phận ấy à, tùy nó tới, cũng tùy nó đi, không chống đẩy, không chấp nhất.
Nói trắng ra là, không cự tuyệt cũng không tiếp thu. Hướng Nam, lão tra nam.
Ở trong phòng tắm, Bùi Mẫn dùng nước lạnh rửa mặt, miễn cưỡng xua tan hơi nóng trên mặt.
Qua một lúc lâu, Bùi Mẫn mới đi ra, anh chỉ mặc một cái qυầи ɭóŧ, phô bày thân thể trần trụi trước mắt Hướng Nam.
Dưới ánh đèn, da thịt màu đồng bóng ánh mật, không phải kiểu người tập thể hình có cơ bắp gồ ghề, mà mỗi khối cơ bắp đều làm người cảm thấy có sức mạnh, chỗ nên kiện thạc thì kiện thạc, chỗ nên gầy thì gầy nhưng rắn chắc, tỉ lệ hoàn mỹ.
Nếu là quá mức hoàn mỹ sẽ làm người cảm thấy không chân thật cho nên vết sẹo trên người làm anh có một chút tỳ vết, nhưng tỳ vết như vậy lại càng khiến người nhiệt huyết bành trướng.
Dáng người này thì dù là khác phái hay là đồng tính đều sẽ rất tán thưởng, Hướng Nam không phải lần đầu tiên biết dáng người Bùi Mẫn được lắm, nhưng lại là lần đầu tiên cảm thấy dù Bùi Mẫn không làm xã hội đen, làm tiểu bạch kiểm cũng có thể có cuộc sống rất khá. Sẽ có rất nhiều phú bà nguyện ý chi lượng lớn tiền tài bao nuôi anh.
Hướng Nam tiến đến gần Bùi Mẫn, da^ʍ tà nhìn cơ ngực với cơ bụng của anh, duỗi tay sờ sờ, cơ bắp cứng rắn có khối có hình, làm Hướng Nam lộ ra biểu cảm hưởng thụ: “Uây ~, sờ thích ghê.”
Bùi Mẫn hơi mất tự nhiên nhưng vẫn tùy ý Hướng Nam da^ʍ tà giở trò với mình, nếu thân thể anh không cương cứng thì nhìn qua có vẻ bình tĩnh lắm.
Hướng Nam há mồm lại bắt đầu đáng khinh lải nhải: “Đường Mật, chắc thời trẻ có không ít phú bà muốn bao nuôi anh nhỉ?” Câu này quá nhiều điểm thiếu đòn, trong lúc nhất thời, Bùi Mẫn không biết nên trọng điểm chú ý cái nào, cái gì gọi là thời trẻ, tôi bây giờ già lắm à, còn cả phú bà bao nuôi… Bùi Mẫn nắm chặt tay, muốn đấm Hướng Nam.
“Đúng rồi, anh kết hôn chưa? Có con chưa?” Hướng Nam rất nhanh chuyển đề tài.
“Không kết hôn, cũng không có con.” Giọng Bùi Mẫn bắt đầu khó chịu, trên mặt ẩn ẩn tản ra âm khí.
“Thế à.” Thì ra là đàn ông trung niên goá bụa. Hướng Nam kịp thời dừng miệng, cậu có thể cảm giác được trên người Bùi Mẫn tỏa ra giận hờn.
“Chúng ta, ấy…” Cậu xoa xoa tay, có chút chờ mong.
Bùi Mẫn cũng theo cậu chuyển đề tài, thằng nhóc này nói chuyện toàn làm người ta tức giận, nhưng anh không lỡ đánh, lỡ làm con chó nhỏ này khóc, mình lại phải dỗ.
Có lẽ diện mạo Hướng Nam quá có tính lừa gạt, luôn cho Bùi Mẫn ảo giác là cậu nhóc này mềm yếu lắm phải cẩn thận chăm sóc, cho nên rất nhiều lúc Bùi Mẫn sẽ theo bản năng chiếu cố cảm xúc của Hướng Nam.
Hình như Bùi Mẫn đã quên, Hướng Nam có thể nhấc bổng anh lên bế công chúa, lần đầu tiên Hướng Nam thấy anh là lúc anh bị vây đánh cũng không hề kinh sợ lo lắng, dù gì Hướng Nam cũng là cảnh sát, sao có thể tay trói gà không chặt.
“Cậu muốn dùng tư thế gì?” Bùi Mẫn hỏi lại Hướng Nam.
“Chân của anh thế này cũng không dùng được tư thế gì, cứ dùng tư thế bình thường nhất đi.”