Hành Trình Xuyên Thư Hướng Nam

Quyển 1 - Chương 16

Chương 16: Tôi có thể cắm vào được chưa?

Hướng Nam hút núʍ ѵú như nụ hoa mới nở kia sưng lớn thành trái mâm xôi đỏ rực chín mọng, như là chỉ cần chọc một cái thì sẽ chảy ra chất lỏng ngon ngọt.

Bùi Mẫn thở hổn hển, tiếng suyễn trầm khàn thô nặng khiến người nghe được nhiệt huyết sôi trào.

Hậu huyệt vì tự bảo hộ phân bố không ít dịch ruột, lỗ thịt non mềm co rút lại có tràng dịch bôi trơn nên cũng không kẹp chặt như trước khiến người khó chịu.

Hướng Nam từ trước ngực Bùi Mẫn ngẩng đầu lên, vẻ mặt hưng phấn, cậu thử thọc rút dươиɠ ѵậŧ, tuy vẫn rất chặt, nhưng đã đỡ hơn trước nhiều.

“Tôi động nha.” Cậu thông báo cho Bùi Mẫn một tiếng, cũng mặc kệ anh có đáp ứng hay không, bắt đầu thọc rút.

Bùi Mẫn bị dươиɠ ѵậŧ thô to căng khó chịu, miệng huyệt hơi đau rát. Hướng Nam thọc rút làm anh có ảo giác ruột mình sẽ bị dươиɠ ѵậŧ lôi khỏi khoang bụng.

Mày hơi nhăn, biểu cảm như đang chịu đựng cơn đau lại như đang bình phẩm cảm giác trên thân thể, một bàn tay theo bản năng đặt trên vai Hướng Nam.

Dịch trơn không đầy đủ chỉ có thể miễn cưỡng bôi trơn, Hướng Nam thọc vào rút ra vẫn có chút khó khân, vì vậy đâm rút không nhanh.

Theo cậu đưa đẩy, thịt ruột phì mềm phấn hồng cũng bị cậu mang ra một chút, mềm mụp bóng nước. Khi cậu liên tiếp cắm rút mười mấy cái, sẽ bị dươиɠ ѵậŧ mang ra một đoạn thịt non sung huyết màu đỏ, mềm mại mà sắc tình.

Bùi Mẫn vẫn hơi khó chịu, Hướng Nam là tay mới, đấu đá lung tung, không hề đi tìm điểm mẫn cảm của Bùi Mẫn, chỉ lo chính cậu sướиɠ, làm Bùi Mẫn phải chịu đựng khó chịu.

Anh thở hổn hển, nhìn Hướng Nam, vẻ mặt cậu hưng phấn và tò mò đang không ngừng thọc rút thăm dò:

“Cậu… Cậu lùi ra trước, dùng… Dùng thêm bôi trơn…” Dươиɠ ѵậŧ cọ xát hậu huyệt vẫn hơi đau, vì để chính mình thoải mái hơn chút, Bùi Mẫn chủ động đề nghị.

Tuy Hướng Nam đang rất hưng phấn nhưng cũng không phải người chỉ lo cho mình hưởng thụ.

Cậu rút dươиɠ ѵậŧ ra, đôi mắt trông mong nhìn Bùi Mẫn, vẻ mặt như một con chó ngốc chờ chủ nhân cho xương.

Bùi Mẫn khe khẽ thở dài trong lòng, cầm gel bôi trơn chưa dùng hết bóp ra một đống, dùng ngón tay đưa vào hậu huyệt.

Hai ngón tay cắm vào dễ dàng, bởi vì đã ngậm cục bự kia một lúc lâu. Tuy Hướng Nam rút dươиɠ ѵậŧ ra rồi nhưng miệng huyệt hơi sưng vù chỉ hơi khép lại, không kẹp chặt như trước, hai ngón tay tìm tòi đến miệng huyệt, lỗ thịt dịu ngoan bị ngón tay cắm vào.

Miệng huyệt màu đỏ thẫm chầm chậm co rút, mép ngoài bị va đập hồng một mảnh, theo hai ngón tay xâm nhập, miệng huyệt mấp máy co rút, vừa sắc tình vừa đáng yêu.

Hướng Nam nhìn đột nhiên cảm thấy hoa cúc này cũng có vài phần đáng yêu, không phải xấu lắm.

Đầu ngón tay cậu hơi cựa quậy, có chút nóng lòng, cậu đột nhiên muốn dùng ngón tay sờ thử xem… Có phải xúc cảm như tưởng tượng hay không?!

Quả nhiên, người đều là thật thơm, đều không trốn được định luật thật thơm.

Bùi Mẫn tỉ mỉ bôi gel bôi trơn lên mỗi nếp uốn đường ruột, đầu ngón tay truyền đến xúc cảm ướt mềm làm anh hơi lúng túng, cảm thấy thẹn.

Lần này, anh cắm ngón thứ ba vào hoa cúc, mà phát hiện cắm vào dễ dàng… Bùi Mẫn nghĩ, có lẽ là bị dươиɠ ѵậŧ căng lớn.

Đối diện với biểu cảm trông chờ, nóng vội của Hướng Nam, trong lòng Bùi Mẫn dâng lên chút ưu sầu, anh đường đường là lão đại của bang Kiêu, thế mà phải ra sức bán cúc thế này, cũng thật là…

Thấy Bùi Mẫn ngừng tay, Hướng Nam chờ mong hỏi: “Tôi có thể cắm vào được chưa?”

Cắm cắm cắm, suốt ngày chỉ nghĩ cắm hoa thôi, không thèm quan tâm cảm thụ của hoa gì cả, ai làm thụ của cậu, ai xui xẻo. Bùi Mẫn ưu phiền bị một câu hỏi của Hướng Nam đánh tan, anh thầm mắng Hướng Nam trong lòng.

“Chờ chút nữa.”