Tuy đang nắm trong tay bằng chứng Lý Lương cấu kết với Tây Nhung, nhưng Tiêu Vị Tân lại không hề sốt ruột chỉ thị lão làm bất cứ việc gì cho mình, chỉ nói lão trước tiên cứ trở về làm việc mình nên làm, khi nào có yêu cầu lại liên lạc sau.
Tâm trí của Lý Lương không bằng người anh em cột chèo của mình là Hạ thừa tướng, dưới tình huống như vậy, mặc dù trong lòng vẫn có chút giãy giụa nhưng lão cũng không còn cách nào khác. So với việc bị Tây Nhung phát hiện, lão lại càng lo sợ Lăng Vương sẽ đưa mấy thứ này đến chỗ của Hoàng thượng hoặc là Hạ thừa tướng, với tính tình độc ác tàn nhẫn kia của Hạ Mậu An, nếu biết được chuyện mình phản bội cấu kết với Tây Nhung, có ý đồ muốn diệt trừ lão, kết cục tất nhiên là sẽ thảm hại hơn gấp nhiều lần.
Cũng may Lăng Vương tuy đắn đo lão, nhưng tạm thời cũng không khiến lão phải khó xử, Lý Lương một đường thấp thỏm bước ra khỏi cửa hậu vương phủ mà lén lút quay về nhà, cũng không dám đi đến chỗ đại trạch nằm ở ngoại thành kia nữa.
“Trên kia viết những gì?” Du Thư âm thầm theo dõi Lý Lương hồi phủ, sau đó mới vòng vèo trở về, sắc trời mới vừa sáng sủa, nhớ tới tấm da dê kia liền muốn hỏi một chút.
Tiêu Vị Tân cười lạnh một tiếng, “Còn có thể viết cái gì chứ, đơn giản chính là muốn tìm hiểu bố trí trong cung thôi, cũng may Lý Lương kia không biết quá nhiều.”
Du Thư gật gật đầu, nhớ tới sự kiện tàn sát dân trong thành vào một năm sau ở trong sách, do dự không biết có nên để lộ ra một chút gì đó hay không, nhưng lại không biết làm sao để mở miệng, dù gì hắn cũng không có cách nào để giải thích cho việc mình biết trước chuyện sẽ phát sinh trong tương lai, nếu nói tới mấy chuyện như xuyên thư này, cho dù là Tiêu Vị Tân cũng chưa chắc sẽ tin hắn.
“Đang suy nghĩ gì vậy?” Tiêu Vị Tân ngẩng đầu thấy hắn chậm chạp không nói lời nào liền mở miệng hỏi.
Du Thư lắc đầu: “Thuộc hạ chỉ là suy nghĩ, Tây Nhung bên kia có thể sẽ ngóc đầu trở lại hay không.”
“Với loại tính tình của vị tân Hãn Vương kia, đó là chuyện sớm hay muộn.” Tiêu Vị Tân trả lời, “Chỉ cần hắn thăm dò ra được tình huống, rất nhanh chóng sẽ cho quân đánh tới. Chỉ tiếc Tiêu Vị Thâm quá mức kiêng kị Dương gia, lại có Hạ Mậu An ở giữa chi phối, đến lúc đó sợ là sẽ không có ai lãnh binh.”
Mà trong nguyên tác cũng đã thật sự xảy ra chuyện này, Du Thư vô cùng lo lắng: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Hiện giờ Lý Lương đang nằm trong tay của ta, ta sẽ sai lão thường xuyên truyền lại một ít tin tức giả cho bên kia, Tây Nhung hẳn là nhất thời sẽ khó mà thăm dò được tình huống thật sự.” Tiêu Vị Tân trầm giọng nói, “Đợi đến lúc ta thu thập xong hai tên cẩu đồ vật Hạ Mậu An và Tiêu Vị Thâm, sớm hay muộn cũng phải tiêu diệt Tây Nhung.”
Du Thư tin rằng y có thể làm được, chỉ là trước mắt trong nước đang có một tai họa ngầm là khởi nghĩa quân, bên ngoài lại có quân Tây Nhung vẫn luôn như hổ rình mồi, mà Vương gia nhà hắn thì vẫn còn một con đường rất dài phải đi, tình cảnh đích xác là vô cùng gian nan.
Bất quá trước nay con đường thành vương đều là như vậy, hắn nhất định sẽ bồi y đi đến cuối cùng.
Hai người ngồi ở thư phòng thương nghị trong chốc lát, bỗng thấy Họa Xuân đi đến, cẩn thận mà nói: “Vương gia, trắc phi nương nương ở bên ngoài cầu kiến.”
“Nàng ta tới để làm gì?” Tiêu Vị Tân không kiên nhẫn, “Không phải ta đã nói là không cho phép nàng ta tùy ý đặt chân đến gần thư phòng hay sao?”
Họa Xuân thở dài, “Nô tỳ tất nhiên biết rõ việc này, nhưng…… bọn nô bộc chúng ta cũng không thể cường ngạnh mà ngăn cản một người đường đường là trắc phi, nàng nói có chuyện quan trọng, nô tỳ cũng không còn cách nào.”
Tiêu Vị Tân biết nàng khó xử, sau lưng của Chu thị là Tiêu Vị Thâm, nàng cũng không thể không cho mặt mũi, y trầm giọng nói: “Người này thì có thể có chuyện quan trọng gì.”
“Bảo nàng ta chờ ở thiên viện, không cho phép tới gần.”
Họa Xuân liền cung kính lui ra ngoài.
Du Thư nghĩ nghĩ, cũng nói: “Vậy thuộc hạ xin cáo lui trước.”
“Ngươi ở lại.” Tiêu Vị Tân quay đầu nhìn hắn, “Đi cùng ta.”
Du Thư không hiểu ra sao, thầm nghĩ ngươi đi gặp nữ nhân của mình thì mang ta theo làm gì, nhưng lời nói đã tới bên miệng rồi lại bị hắn nuốt trở vào, sợ Tiêu Vị Tân tức giận liền muốn thu thập hắn.
Trong hoa viên ở thiên viện, Chu thị đang nhàn nhã uống trà, không hề có vẻ gì là có chuyện quan trọng, Tiêu Vị Tân đứng trong viện điều chỉnh tâm thái xong xuôi mới bước vào, một giây liền tiến vào hình thức ảnh đế, mặc dù đã nhìn quen nhưng Du Thư vẫn không khỏi âm thầm ca thán.
Vương gia nhà ta nếu sinh ra ở thời hiện đại, có thể đậu vào Bắc Ảnh(*) cũng không phải là nói chơi.
(*Học viện Điện Ảnh Bắc Kinh)
Chu thị nghe thấy động tĩnh liền quay đầu sang, vui sướиɠ đứng dậy quỳ xuống hành lễ: “Vương gia.”
“Đứng lên đi.” Tiêu Vị Tân không mặn không nhạt mà trả lời, cố ý đi tới bằng một dáng vẻ hư nhuyễn phù phiếm, “Nghe nói nàng có việc?”
Chu thị sóng mắt lưu chuyển, bộ dáng nhu nhược động lòng người, kiều thanh nói: “Đúng là có một việc.”
“Sinh nhật của Vương cũng sắp tới rồi, thϊếp thân muốn lưu cho ngài một ít lễ vật, nhưng lại không biết Vương gia yêu thích cái gì, liền muốn tới hỏi một chút.”
Tiêu Vị Tân phiền nhiễu không thôi, hàng năm đều phải diễn một màn như vậy, nữ nhân này một khắc cũng không chịu ngừng nghỉ, “Đã là sinh nhật thì liền ấn theo năm rồi mà xử lý, bổn vương không ưa phô trương, nàng xem mà làm đi.”
Trên mặt Chu thị có chút hỉ sắc, nhưng rồi lại ra vẻ u buồn sầu muộn: “Đây cũng là lần cuối cùng thϊếp thân lo liệu cho Vương gia rồi phải không? Lại qua mấy tháng nữa, chính phi nương nương hẳn đã vào cửa rồi.”
“Đang yên đang lành sao lại nhắc tới việc này làm gì?” Tiêu Vị Tân nhíu mày, nghe thấy tên của Hạ Ngâm Tú y lại càng thêm phiền.
Chu thị thấy y cũng không có vẻ gì là quá để bụng đến Hạ cô nương kia, đáy mắt có chút hiểu rõ, ngoan ngoãn nói: “Là do thϊếp thân lắm miệng.”
Ánh mắt của nàng ta dạo qua một vòng trên người của Du Thư đang đứng phía sau Tiêu Vị Tân, tò mò hỏi: “Hôm nay người hầu hạ đi theo Vương gia như thế nào lại không phải là Kỳ Hàn?”
“Chẳng lẽ mọi việc của bổn vương đều phải báo cho ngươi?” Tiêu Vị Tân không vui, “Có phải ngươi đang quản quá nhiều rồi không?”
Biết y tức giận, Chu thị liền vội dừng miệng mà nhận sai: “Chỉ là chưa từng thấy qua người hầu này, thϊếp thân sai rồi.”
Tiêu Vị Tân gật đầu, tựa như trấn an mà nói: “Cho dù về sau chính phi vào cửa, đãi ngộ của nàng vẫn không có gì thay đổi, bổn vương cũng sẽ không bên này nặng bên kia nhẹ, nàng không cần phải lo lắng.”
“Dạ.” Trên mặt Chu thị đều là ý cười, hệt như nàng ta thật sự rất ái mộ y vậy.
Chu thị vốn dĩ cũng không có việc gì quan trọng cần nói, ngồi một lát liền cực kỳ có ánh mắt mà đứng dậy rời đi. Mắt thấy nàng ta đã được thị nữ dìu đi xa, Du Thư vẫn không thể nghĩ thông suốt: “Sinh nhật mấy năm trước đều là tùy ý trải qua, sao năm nay nàng ta lại muốn cố ý tới hỏi thăm như vậy?”
“Vô sự hiến ân cần.” Tiêu Vị Tân trầm tư, “Tất nhiên là vì Tiêu Vị Thâm lại phân phó sai sự gì đó cho nàng ta, cho nên mới cố ý chạy tới dò hỏi một chút tiếng gió.”
“Cho người chú ý tới hướng đi của nàng ta một chút.”
Du Thư gật đầu, nữ nhân Chu thị này không tính là thông minh, nhưng dù sao cũng là nhãn tuyến của cẩu hoàng đế, thỉnh thoảng lại đột nhiên xuất hiện mưu tính gì đó, vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.
Hắn còn đang suy nghĩ đến chuyện của Chu thị, lại nghe Tiêu Vị Tân mở miệng nói, “Sinh nhật…… Ta quả thật đã quên mất việc này.”
“Từ sau khi mẫu phi mất, trên đời này thế nhưng lại không còn ai thật tình nhớ tới ngày này nữa.”
Du Thư nghe ra vẻ chua xót trong lời nói của y, trong lòng có chút đau nhói. Đã 6 năm từ khi Hiền phi nương nương qua đời, mấy năm nay Tiêu Vị Tân đều không được trải qua một ngày sinh nhật vui vẻ, được Họa Xuân khuyên nhủ hết lời mới qua loa ăn một bát mì trường thọ cho xong việc, có khi Du Thư ẩn ở chỗ tối nhìn y mặt vô biểu tình ngồi trước bàn chậm rãi ăn mì, thật sự có thể cảm nhận được sự đau đớn dày vò trong nội tâm của y.
Bởi vậy, Du Thư lại nghĩ tới bản thân mình, tuy rằng hiện giờ cũng không có ai tổ chức sinh nhật cho mình, nhưng ở kiếp trước người nhà của hắn đều cực kỳ coi trọng ngày này, hàng năm đều phải làm party, quà sinh nhật quý báu thế nào cũng mua được cho hắn, chị gái cũng sẽ đi máy bay trở về từ nước ngoài, gần như không có một lần sinh nhật nào mà không náo nhiệt.
Đối lập với nhau, cảnh ngộ hiện tại liền trông có chút thật thê lương, nhưng chỉ cần dựa vào những hồi ức trước kia, Du Thư liền không cảm thấy quá mức khổ sở. Nhưng mà Tiêu Vị Tân thì lại không giống như vậy, y và mẫu thân của mình nhiều năm sinh hoạt ở chốn thâm cung, không hề có nổi một ngày thư thái, cho nên những gì có thể hồi tưởng lại cũng chỉ có một chút ấm áp nhỏ nhoi.
Du Thư đã từng được yêu thương rất nhiều, bởi vậy cho nên nội tâm của hắn vĩnh viễn đều sẽ không hoang vắng. Mà Tiêu Vị Tân thì lại có được quá ít ỏi tình thương, Du Thư nguyện ý chia sẻ hết thảy niềm vui mà mình có được cho Tiêu Vị Tân, để y cũng có thể cảm thụ được một chút đáng giá của nhân gian.
“Sẽ có người nhớ rõ thôi, Vương gia.” Du Thư nhẹ giọng nói, “Về sau sẽ còn nhiều người hơn nữa.”
Chờ đến lúc ngươi làm hoàng đế, sinh nhật của ngươi sẽ có dân chúng khắp cả nước trải qua cùng ngươi, sẽ không còn một ai quên mất ngày đó nữa.
Tiêu Vị Tân mím môi, tựa hồ như cũng không cao hứng lên chút nào, bởi vì Du Thư hiển nhiên đã không lý giải được thâm ý trong lời nói của y.
“Người khác có nhớ hay không ta cũng không quá để ý.”
“Chỉ là lâu rồi không có ai tặng lễ vật cho ta, trên tay trống trải vô cùng.”
Y nói xong câu đó liền ra vẻ thản nhiên mà đi ra ngoài, không muốn để người khác nhìn ra mình thân là một Vương gia cao cao tại thượng, cư nhiên lại hèn mọn duỗi tay đòi lễ vật, nói ra sợ là mặt trong lẫn mặt ngoài đều mất hết.
Du Thư mới đầu còn chưa kịp phản ứng, nhưng đợi đến khi hắn suy nghĩ ra vấn đề thì Tiêu Vị Tân đã đi xa.
Cho nên…… Vương gia hu tôn hàng quý nhà hắn đây là muốn được tặng quà sao?
Du Thư lại bắt đầu sầu não.
Làm sao bây giờ, tiểu kim khố vừa mới đầy đặn một chút thì lại phải tiêu tiền nữa rồi, muốn tặng lễ vật cho Vương gia kim tôn ngọc quý nhà hắn thì không thể qua loa được, huống hồ hắn cũng luyến tiếc đưa cho y đồ vật rẻ tiền.
Mà thảm nhất chính là, cả hai đời hắn đều chưa từng đứng đắn tặng đồ gì cho người khác, chị gái em gái ăn sinh nhật đều trực tiếp hỏi hắn muốn cái gì liền mua cái đó, vậy nếu ăn sinh nhật của Vương gia…… Chẳng lẽ hắn cũng trực tiếp đưa ngân phiếu sao?
Hắn đã có thể tưởng tượng ra bộ dáng bạo nộ của Tiêu Vị Tân.
Du Thư ưu sầu.
Ai, nói chuyện yêu đương thật phiền toái, dưỡng tức phụ đúng là tốn kém mà.
……
Thời tiết ngày một trở nên nóng bức, đảo mắt liền tới tháng sáu.
Bởi vì tiết trời quá mức oi bức, Tạ Phi Viên liền rất ít an bài nhiệm vụ cho bọn hắn, thời điểm không có việc gì để làm, mọi người đều sẽ tránh dưới tàng cây ở hậu viện Ảnh Vệ doanh hóng mát, một đám soái ca vai trần quần cộc động tác nhất trí mà ngồi xổm gặm dưa hấu.
Du Thư cũng theo chân bọn họ tới ngồi chung, nhưng Vương gia không cho hắn trần trụi nửa thân trên mà đi ra ngoài, vì thế hắn cũng chỉ có thể rụt rè mặc một cái áo ngắn, sau đó liền bị mọi người vô tình nhạo báng, đều là đại lão gia cả rồi, mặc áo ngắn thì che được cái quái gì chứ.
Du Thư khổ mà không nói nên lời, chỉ đành bù đầu mà gặm dưa.
Lúc chạng vạng hoàng hôn ngả về tây, trong thành rốt cuộc cũng có chút khí lạnh, thời điểm nhóm ảnh vệ còn đang tụ lại một chỗ nói chuyện phiếm, bỗng nhiên nghe thấy cửa sau truyền đến một vài tiếng động. Những ai có thể đi bằng cửa này đều là người trong nhà, Tạ Phi Viên sợ bọn họ một đám chen chúc trở về quấy nhiễu Vương gia nghỉ ngơi, liền cố ý làm một cái cửa nhỏ để ra vào, người có thể biết được nơi này chỉ có đám người bọn họ.
Ảnh Cửu nghe thấy tiếng động liền quay đầu nhìn qua, quả nhiên trông thấy có một người lén lút đi vào.
Người nọ quần áo tả tơi đầu bù tóc rối, trên người còn tỏa ra một mùi hôi thối khiến người ta cảm thấy cực kỳ không khỏe, không biết đã mấy ngày không tắm rửa. Mọi người đều đồng loạt dừng lại động tác ăn dưa, như hổ rình mồi mà liếc qua, Ảnh Lục thậm chí đã duối tay ấn lên chuôi đao.
Chỉ có Ảnh Tứ là xem xét trong chốc lát, không xác định mà hỏi: “Các ngươi xem, tên khất cái này…… hình như có chút giống lão bát của chúng ta?”
Chỉ một câu như vậy liền khiến cho tất cả mọi người đều phải híp mắt nhìn kỹ.
Người nọ vén lên mái tóc ổ quạ của mình, sau khi xác nhận khuôn mặt của những người có mặt ở nơi này, rốt cuộc cũng không kiềm nén được nữa:
“Con mẹ nó! Lão tử cuối cùng cũng trở lại rồi!”
“Ngao ô ô ô ô ô ô……”
Ảnh Bát mang theo một khuôn mặt dơ dáy mà gân cổ lên khóc, Tạ Phi Viên đang uống rượu, nghe tiếng liền xách roi chạy tới, “Tên nào dám ở đây cắt tiết gà vậy hả?”
Ảnh Bát “bịch” một tiếng quỳ xuống, gào khóc:
“Ảnh Thủ đại nhân! Thuộc hạ cuối cùng đã không cô phụ gửi gắm của ngài mà sống sót trở lại rồi!”
“Ô ô ô ô ô……”
Du Thư biết mọi người hẳn là đều có tâm đồng tình, nhưng nhìn thấy bộ dáng xui xẻo của Ảnh Bát, hắn vẫn không nhịn được mà phì cười.
Khóe mắt của Tạ Phi Viên giật giật, “Ngươi thật sự là một đường xin cơm trở về?”
Ảnh Bát chảy xuống những giọt nước mắt khuất nhục, thậm chí còn giơ tay chộp lấy miếng dưa trong tay Ảnh Thập còn đang ngơ ngác mà gặm điên cuồng.
Nhóm ảnh vệ còn lại đều phát ra những tiếng cảm thán kinh ngạc, tụ lại vây xem thảm trạng của Ảnh Bát, ai nấy cũng đều hỉ khí dương dương giống như đang ăn tết.
Tạ Phi Viên nhìn bọn họ mà một lời khó nói hết, phi thường tức giận.
Con mẹ nó, sao ta chỉ toàn dưỡng ra một đám kỳ ba thế này!