Từ Ảnh Vệ Đến Hoàng Hậu

Chương 62

Thời điểm cuối tháng 5, thời tiết ở kinh thành đã trở nên cực kỳ nóng bức, tuy chỉ vừa mới vào hạ nhưng sóng nhiệt lại tới sớm hơn năm ngoái.

Mỗi năm cứ đến khoảng thời gian này là nhóm ảnh vệ lại than thở dậy trời, nhóm người bọn họ da dày thịt béo năng lực kháng hàn siêu cường, lại có nội lực hộ thể, ngồi canh gác trên nền tuyết cả ngày cũng có thể tung tăng nhảy nhót như thường, nhưng vào mùa hè mặt trời chói chang ở trên đỉnh đầu, mọi việc liền trở nên khó nhai.

Trước kia Du Thư đều cùng các huynh đệ tránh nóng dưới tàng cây hoặc trong bụi cỏ, thời tiết lúc nào cũng nóng bức đến độ hận không thể ôm khối băng theo bên mình, nước đá ở thời cổ đại là cực kỳ đáng quý, người nhà thường dân đều không cách nào hưởng thụ được, nhóm ảnh vệ bọn hắn thì lại càng miễn bàn, chỉ có thể trông chờ nhà ăn ngẫu nhiên sẽ bào chút vụn băng mà ăn cho đỡ thèm.

Nhưng năm nay lại không giống như vậy, Tiêu Vị Tân nào chịu được cảnh Du Thư phải ngồi dưới ánh nắng chói chang chịu tội, đơn giản liền bắt hắn ngồi ở trong phòng không cho ra ngoài. Du Thư giờ phút này đang thoải mái ngồi trước án thư, trước mặt bày một chậu dưa hấu ướp lạnh, bốn góc xung quanh đều có đặt một cái bồn to chứa băng giải nhiệt, trong phòng mát mẻ như tiết trời thu, không thua kém gì điều hòa.

Con người ai mà không thích hưởng thụ, Du Thư tất nhiên là cũng không ngoại lệ. Nhưng hắn rốt cuộc vẫn có chút cảm giác tội lỗi, các huynh đệ đều đang ngồi chịu khổ dưới tàng cây cách đây không xa, còn hắn thì lại ở trong phòng hưởng thụ, ngẫm lại liền không khỏi cảm thấy chột dạ.

“Không thích sao?” Tiêu Vị Tân buồn bực, dưa hấu cống phẩm năm nay còn ngọt thanh hơn cả năm ngoái, Tiểu Thư như thế nào lại thất thần như vậy.

Du Thư ôm dưa hấu, cảm giác lạnh lẽo truyền đến từ vỏ dưa vẫn luôn thấm vào trong lòng hắn, hắn giương mắt nhìn Tiêu Vị Tân, lắc đầu nói: “Không có gì, chỉ là lo lắng cho các huynh đệ thôi.” Hắn thở dài nói: “Vốn dĩ đều mang thân phận giống nhau, nhưng ta lại ở đây hưởng lạc, mà bọn họ thì phải ở bên ngoài phơi nắng, trong lòng có chút hổ thẹn.”

“Việc này thì có gì (mà phải hổ thẹn)?” Tiêu Vị Tân nhíu mày, “Ngươi sớm hay muộn cũng phải đến bên cạnh ta, thân phận so với bọn họ cách biệt một trời, ngày sau ngươi chính là một chủ tử đường hoàng, nào có chuyện chủ tử lại đi đau lòng cho hạ nhân.”

Du Thư hơi hé miệng, muốn nói ngươi nghĩ như vậy là không đúng, nhưng đây là thời cổ đại, cho dù Tiêu Vị Tân đối đãi với hắn không giống như những người khác, nhưng dù gì vẫn mang tính cực hạn, nếu nói với y mấy thứ gì mà tôn trọng bình đẳng linh tinh, ước chừng y sẽ cảm thấy đầu óc mình có hố.

“Đều là con người, thông cảm cho nhau cũng là chuyện bình thường.” Du Thư cắn dưa, nhẹ giọng nói, “Nếu như ta không may mắn được Vương gia nhìn trúng, có lẽ lúc này ở trong mắt của Vương gia, ta chẳng qua cũng chỉ là một hạ nhân có chết cũng không đáng nhắc đến.”

Tiêu Vị Tân sửng sốt trong chốc lát, theo bản năng liền nói: “Ngươi và bọn họ nào có thể giống nhau chứ?”

“Không giống nhau ở đâu?” Du Thư cắn ba phát xong một miếng dưa, thở dài: “Ta cũng là ảnh vệ đấy thôi.”

Lý luận mà nói, muốn bồi dưỡng một ảnh vệ phải bỏ ra không ít tiền tài thời gian và tinh lực, tuyệt đối tốn kém hơn gấp mấy lần so với việc nuôi một gã sai vặt, nhưng sở dĩ ảnh vệ lại có thân phận thấp kém như vậy, chủ yếu là bởi vì mục đích bồi dưỡng ra bọn họ vốn chính là không thể nhìn thấy ánh mặt trời.

Đại quan quý nhân có đôi khi sẽ thưởng phạt hạ nhân tôi tớ của mình, tâm tình tốt một chút còn có khả năng sẽ thưởng thức trọng dụng bọn họ, nhưng rất ít chủ tử nào lại nguyện ý thả tự do cho ảnh vệ. Thà gϊếŧ bọn họ chứ không thể thả chạy, dù gì trong tay ảnh vệ nắm giữ quá nhiều tin tức, ai biết được ngày sau những kẻ này có bán đứng chủ trước của mình hay không.

Du Thư âm thầm bất bình thay bọn họ, hắn cũng từng lén lút nghĩ tới, tương lai nếu thật sự có thể làm được một phen đại sự nghiệp, khôi phục lại thân phận tự do, hắn cũng phải quay lại làm chút gì đó cho nhóm đồng liêu còn ẩn mình trong bóng tối kia.

Tiêu Vị Tân nhận thấy giữa mày của hắn có chút u buồn, ước chừng cũng biết được hắn đang suy nghĩ cái gì: “Năm đó khi Tạ Phi Viên sáng lập ra Ảnh Vệ doanh, ước nguyện ban đầu là vì muốn bảo hộ cho mẫu phi của ta, hắn vốn chính là lão đại của một tổ chức sát thủ đệ nhất giang hồ, khả năng bồi dưỡng tân nhân tất nhiên là không tầm thường.”

“Nếu như ngươi thật sự không buông xuống được, chờ sau khi sự thành, ta có thể cam đoan với ngươi, sẽ trả lại cho bọn họ thân phận tự do.”

Du Thư bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn y, trong mắt có chút chấn động lẫn khó tin. Việc này đối với một người thượng vị mà nói đã là thiên đại nhân từ, đặc biệt Tiêu Vị Tân vốn chính là một người mẫn cảm cẩn thận, có thể nói ra những lời này, có thể thấy được y thật sự muốn làm cho hắn vui vẻ.

Trong mắt Tiêu Vị Tân hiện lên một tia ý cười, “Đợi ta đăng cơ, Ảnh Vệ doanh cũng không còn lý do để tồn tại nữa, gϊếŧ hay lưu cũng đều không có gì khác biệt. Nếu như ta vừa thượng vị liền tru sát bọn họ, vậy cũng không khỏi có vẻ quá mức tàn nhẫn độc ác qua cầu rút ván. Huống chi, cho dù ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng Tạ Phi Viên nhiều ít cũng có để ý đến các ngươi.”

Tâm cảnh của Du Thư liền trở nên rộng mở, nhân sinh bỗng nhiên thật sự có hy vọng, hắn cố gắng kiềm chế biểu tình của bản thân sao cho không quá mức lộ liễu, nhưng vẫn không giấu được ý cười nơi khóe miệng: “Vương gia đã nói những lời này thì phải làm được, quyết không thể nuốt lời!”

“Đương nhiên.” Tiêu Vị Tân cười khẽ, “Ta sẽ không lừa ngươi.”

Tâm tình của Du Thư cực kỳ tốt, nháy mắt liền lấy lại sự thèm ăn, nửa chậu dưa hấu cũng bị hắn quét sạch sành sanh.

Ảnh Ngũ ngồi xổm dưới tàng cây ở cách thư phòng không xa mà thở ngắn than dài: “Đúng là mệnh tốt mà! Nhìn đi, đều là con người với nhau, nhưng lão tam lại được Vương gia ưu ái, ngồi trong phòng mát cơm ngon rượu say, còn mấy tên chúng ta thì chỉ xứng ở nơi này thè lưỡi nóng chết cẩu.”

“Ai.”

Ảnh Tứ ngậm cỏ trên môi bắt chéo chân lắc lư, vui cười hỏi: “Nếu ngươi có bề ngoài tốt như lão tam, ngươi liền có thể đi theo mà hưởng lạc.”

“Ta cũng đâu kém gì.” Ảnh Ngũ gãi gãi đầu, “Trong doanh của chúng ta nếu bàn về tướng mạo thì lão tam là đệ nhất, còn ta xếp thứ hai, như vậy cũng không ai có dị nghị gì đi?”

“Phi!” Ảnh Tứ trợn trắng mắt, “Ngươi thì tính là cái rắm gì, ngay cả tiểu thập còn tuấn tiếu hơn ngươi!”

Ảnh Ngũ hừ một tiếng, nghĩ nghĩ lại nói: “Ngươi có cảm thấy Vương gia của chúng ta thực sự động thật cách với lão tam hay không? Ta chưa từng thấy y ưu đãi người nào đến như vậy, mấy thứ đồ bổ của Họa Xuân cô nương đều như nước chảy mà trôi hết vào bụng của lão tam, đó đều là thiên kim nột đấy!”

Ảnh Tứ nghĩ nghĩ, cực kỳ tán đồng mà nói, “Chẳng lẽ miệng quạ đen của lão bát thật sự hiển linh rồi sao?”

“Ngươi khỏi có nhắc tới tên hỗn đản kia đi.” Ảnh Ngũ giơ tay lau mồ hôi trên trán, híp mắt nhìn nhìn thời gian, “Với lại, lão bát đi cũng đã nửa tháng có hơn rồi, như thế nào mà một chút động tĩnh cũng không có chứ?”

“Ai biết.” Ảnh Tứ thất thần, “Hồ Châu bên kia chính là địa bàn của phiến quân phản loạn, có lẽ đã bị nhốt ở đó rồi cũng không chừng.”

Hai người câu được câu không mà trò chuyện, sắc trời rất nhanh liền chuyển tối.

Du Thư và Tiêu Vị Tân đang ở trong thư phòng uống trà, bỗng nghe Vọng Trần vội vã chạy tới, “Vương gia, Lý Lương kia quả thực có động tĩnh!”

Tiêu Vị Tân hơi gật đầu, trao đổi một ánh mắt trong lòng hiểu rõ mà không nói ra với Du Thư.

Đêm đó, Tiêu Vị Tân liền cho Du Thư đi theo dõi tình hình bên kia.

Du Thư canh giữ ở ngôi nhà nằm ở ngoài thành kia khoảng ba canh giờ, mãi cho đến khi trăng treo trên đầu cành liễu, trong nhà mới mơ hồ truyền đến một ít tiếng động nhỏ vụn. Âm thanh “kẽo kẹt” khi đại môn bị mở ra vừa vang lên, bằng thị lực cực tốt của mình, Du Thư lập tức nhìn ra thân ảnh chợt lướt qua của lão tặc Lý Lương kia.

Chờ đến khi cửa đã đóng lại, hắn mới nhảy ra khỏi chổ ẩn nấp, lặng yên không một tiếng động mà đuổi theo.

Ngôi nhà kia trước đó hắn đã từng tới một lần, cơ bản vẫn còn nhớ rõ đường đi, dễ như trở bàn tay liền tìm thấy gian thư phòng đang sáng ánh nến kia. Bên ngoài thư phòng có mấy thị vệ đứng thủ, Du Thư không dám tùy tiện tiến lên, nấp ở trên cây tiếp tục canh chừng.

Quả nhiên lại thấy có một người khác cũng bước nhanh về phía thư phòng, nương theo ánh trăng, hắn có thể thấy rõ người nọ ăn vận trang phục của người Trung Nguyên, nhưng tiếng bước chân lại nặng nề khệnh khạng, nghe như dáng đi của một người ưa cậy mạnh, không giống thói quen đi đường của người Trung Nguyên.

Thị vệ ở cửa chỉ gật đầu với người nọ một cái liền cho đi, Du Thư trầm tư trong chốc lát, bẻ một quả vải trên cây ném ra ngoài. Mấy tên thị vệ kia nghe thấy động tĩnh, cho rằng có người xông vào liền cuống quýt chạy qua điều tra, đúng lúc này ánh trăng lại bị mây đen che khuất, Du Thư nương theo vài giây sơ hở ngắn ngủi này mà phóng người lên nóc nhà.

Trên mái nhà không có một bóng người, Du Thư cẩn thận vạch một mảnh ngói ra cúi người nghe ngóng, xuyên qua lỗ trống, Du Thư nhìn thấy hán tử Tây Nhung kia đưa cho Lý Lương một tấm da dê, mà Lý Lương cũng móc từ trong ống tay áo ra một phong thư đưa qua, hai người này dường như đang trao đổi thư từ gì đó, cũng không có quá nhiều giao lưu ngôn ngữ.

Du Thư ở trên đỉnh đầu của hai kẻ này nghe được tên hán tử Tây Nhung kia dùng một thứ tiếng Hán đông cứng mà nói một câu “Chờ tin tức tốt của Hãn Vương.”, sau đó liền nhanh chóng bước ra khỏi thư phòng, vội vàng giống như khi hắn vừa tới, Lý Lương ở trong phòng nhét lá thư kia vào áo trong của mình, tiếp tục đợi thêm nửa canh giờ mới cẩn thận rời đi.

Chờ đến khi lão đã một lần nữa ngồi lên xe ngựa, Du Thư cũng đuổi theo tới chỗ một cánh đồng rộng lớn, trước tiên dùng bẫy rạp chặn bánh xe, sau đó liền lưu loát gây mê toàn bộ thị vệ và gia đinh, nhấc rèm xe lên một thân sát khí đi vào.

Lý Lương vừa nhấc đầu liền trông thấy một hắc y nhân bịt mặt cực kỳ khủng bố đang đứng ở trước mặt mình, còn chưa kịp gào lên thì đã bị Du Thư dùng chân đá cho bất tỉnh, Du Thư tiến lên moi tấm da dê từ trong lòng ngực của lão ra, sau đó lại trói chặt Lý Lương lại, đánh xe ngựa của lão một đường trở về vương phủ.

Trước khi hừng đông, xe ngựa rốt cuộc cũng về tới Lăng Vương phủ, Du Thư xác nhận ở phía sau không có người theo dõi mới tiến vào từ cửa hậu vương phủ.

Lý Lương bị xách vào trong thư phòng, Tiêu Vị Tân cầm tấm da dê kia đọc trong chốc lát, Du Thư không chút khách khí mà dùng tay tát tỉnh Lý Lương còn đang chết ngất, lạnh giọng nói: “Còn chưa chịu tỉnh lại?”

Lý Lương run run mở mắt ra, phát hiện trước mắt thế nhưng lại là Lăng Vương, nhất thời ngây ngốc, lão như thế nào cũng không thể ngờ được, bản thân đã đủ cẩn thận, nhưng cư nhiên vẫn để lộ tin tức ra ngoài.

“Xem ra, ngươi cũng không được tân Hãn Vương coi trọng.” Tiêu Vị Tân châm chọc mà nói, “Tất cả những gì được viết trên đây đều là nói suông có lệ, hứa đưa cho ngươi thứ tốt, nhưng đến lúc đó e là một điều cũng sẽ không thực hiện.”

“Ta rất muốn biết, ngươi lén lút liên lạc với Tây Nhung, hơn nữa còn bán đứng lão tặc Hạ Mậu An kia, lão có biết việc này không?”

Sắc mặt của Lý Lương lập tức trắng bệch, lão còn hơi đâu mà suy nghĩ cẩn thận vì sao Lăng Vương lại xuất hiện ở trước mắt mình, cả người run rẩy cầu xin: “Cầu Vương gia khai ân, ngàn vạn đừng để lộ việc này cho Thừa tướng đại nhân!”

“Hạ quan, hạ quan chính là nhất thời hồ đồ.”

Tuy có quan hệ anh em cột chèo, Lý Lương nhiều năm nay vẫn luôn an phận nghe theo lời của Hạ Mậu An, để lão lợi dụng làm tấm mộc, nhưng ngày tháng dài lâu ai mà không muốn xuất đầu kia chứ? Hạng người dối trá hai mặt như Lý Lương ngày thường đều vờ như hai tay trong sạch, nhưng kỳ thật trong xương cốt còn tham lam hơn cả Hạ Mậu An, lão hận không thể sớm một chút thay thế Hạ thừa tướng mà trở thành người có quyền thế nhất ở toàn bộ kinh thành.

Nhưng lão không có gia cảnh chống đỡ, cũng không có đầu óc nhạy bén, Tây Nhung bên kia chỉ thoáng dùng một chút thủ đoạn liền dễ dàng khiến lão mắc câu, Hãn Vương hứa hẹn với lão, chỉ cần lão nguyện ý hợp tác, tương lai sau khi sự thành liền cho lão vị trí thừa tướng.

Mặc dù biết đây rất có thể là bẫy rạp, nhưng Lý Lương thật sự quá mức muốn áp đầu Hạ Mậu An, lại bị mỹ nhân do Tây Nhung phái tới dỗ ngọt khiến cho đầu óc choáng váng, không bao lâu liền quy phục, có thể nói là ngu xuẩn đến cực điểm.

Tuy Hạ Mậu An cũng có cấu kết với Tây Nhung, nhưng lão khẳng định là cũng không hề biết việc Lý Lương đã tự lướt qua đầu mình mà cũng đang lui tới với Tây Nhung.

Như vậy xem ra, vị tân Hãn Vương này quả thực dã tâm bừng bừng, một tay gảy hai bàn tính, cũng đồng thời lừa gạt cả hai bên, chỉ là Lý Lương ngu dốt hơn nhiều so với Hạ Mậu An, khi hành sự đã để lộ ra sơ hở, liền lập tức bị người khác bắt thóp.

Tiêu Vị Tân hơi mỉm cười, đáy mắt có chút lạnh lẽo, châm chọc nói: “Lý đại nhân ngày thường có vẻ chính trực, nhưng hóa ra cũng là một thường nhân cũng có thất tình lục dục, bổn vương thật sự đã cho rằng ngươi hai tay trong sạch không hỏi thế sự cơ đấy.”

Lý Lương mồ hôi lạnh chảy ròng.

Tiêu Vị Tân hừ một tiếng, nói tiếp: “Có điều ngươi cứ yên tâm, nếu bổn vương đã cố ý thỉnh ngươi tới vào lúc đêm khuya thế này, tất nhiên cũng sẽ không báo lại việc này cho Thừa tướng đại nhân.”

Lý Lương run rẩy một chút, trên mặt cũng không hề có một chút cao hứng nào, lão biết việc này khẳng định là còn có hậu chương.

Quả nhiên Tiêu Vị Tân lại nói: “Nếu ngươi có thể hợp tác với Tây Nhung, vậy không lý nào lại cự tuyệt ta, có phải hay không?”

Lý Lương bỗng nhiên ngẩng đầu, “Ý của Vương gia là gì?”

Tiêu Vị Tân nhẹ nhàng mỉm cười: “Giữa các ngươi có những hành động gì bổn vương đều không có hứng thú, ngươi làm thừa tướng hay không ta cũng không quan tâm, bổn vương một lòng chỉ muốn diệt trừ Hạ Mậu An. Như vậy xem ra, chúng ta chẳng phải là có cùng một mục tiêu hay sao? Ngày sau khi ta báo thù thành công, Lý đại nhân cũng có thể được như ước nguyện, đẹp cả đôi đường.”

Lý Lương căn bản không thể đoán được lời của người này có phải là thật hay không, trước nay lão đều không để vị Vương gia ốm yếu nhàn tản này vào mắt, nhưng hiện giờ lão lại không cách nào nhìn thấu được Lăng Vương, không thể phân rõ y rốt cuộc đang ôm tâm tư gì.

Du Thư thấy Lý Lương do dự, liền tiến lên rút chủy thủ bên hông ra đặt lên cổ lão, “Đại nhân tốt nhất nên suy xét cho kỹ rồi hẵng nói, đao kiếm không có mắt.”

Trên cổ Lý Lương một mảnh lạnh lẽo, lưỡi đao kia hiểm hiểm liền sắp sửa cắt vỡ da thịt, lão giương mắt nhìn gương mặt cười như không cười của Lăng Vương mà không thể nào nắm bắt được suy nghĩ của người này. Âm thầm châm chước hồi lâu, nếu không đáp ứng, trước mắt mình lập tức sẽ chết, nhưng nếu đáp ứng cũng có thể sẽ phải đắn đo sợ bị y bán đứng, chỉ có thể trách lần này bản thân hành sự đích xác là có chút xúc động, bị lợi ích trước mắt che mờ lý trí, bạch bạch để kẻ khác nắm lấy nhược điểm.

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng lão vẫn dứt khoát đồng ý, cái khác không tính, trước mắt cứ sống tạm mới là quan trọng nhất.

Du Thư âm thầm phỉ nhổ một phen, xưa nay những kẻ nhu nhược này đều xứng đáng bị người khác khinh thường, một chút khí khái cũng không có mà còn tự cao tự đại cho mình là văn nhân thanh cao, ngay cả một tên pháo hôi cũng không bằng.