Du Thư cẩn thận băng bó kỹ vết thương cho Tiêu Vị Tân rồi quay lại nhìn thoáng qua mấy mảnh vỡ, tính tự giác và chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nổi lên khiến hắn tự động cầm chổi tới quét dọn sạch sẽ, trong khi làm còn tập trung nín thở để không quấy rầy chủ nhân.
Theo lý mà nói thì việc này cũng không tới phiên ảnh vệ, những việc như quét rác tất nhiên sẽ có nha hoàn tới làm, nhưng Du Thư cảm thấy dù sao cũng không phải chuyện gì to tát, hơn nữa trong phòng này cũng không có người hầu, hắn tiện tay quét dọn cũng chẳng mất gì.
Mặc dù động tác của hắn rất nhẹ nhưng vẫn làm Tiêu Vị Tân chú ý, bàn tay bị thương của y được xử lý thoả đáng nên hầu như không còn cảm giác đau, tiểu ảnh vệ này làm việc thật cẩn thận.
Y cũng không muốn bận tâm những chuyện kia nên dứt khoát ngồi nhìn Du Thư thu dọn tàn cuộc, dù sao lãnh đạo nào cũng thích thuộc hạ tinh ý và chịu khó, Du Thư thức thời như thế cũng là ưu điểm.
"Vương gia, mọi việc đã xử lý thỏa đáng, thuộc hạ có cần lui ra không ạ?" Du Thư quét dọn xong liền cung kính hỏi khẽ.
Tiêu Vị Tân uể oải không trả lời, cũng chẳng biết là có nghe hắn nói hay không, có lẽ vì hôm nay tâm tình y thực sự tồi tệ nên vẻ mặt vẫn lạnh như băng, ai cũng không dám bén mảng tới gần.
Y một mực không lên tiếng, Du Thư cũng không thể đứng dậy nên đành giữ nguyên tư thế quỳ.
Hắn cúi đầu nhìn chằm chằm sàn nhà, gạch trong thư phòng này đã được lát một thời gian nhưng bề mặt đá bạch ngọc vẫn bóng loáng, nếu cạy một miếng đem ra ngoài bán chắc sẽ được không ít tiền, ít nhất cũng đủ lộ phí chạy trốn.
Bất kể thế nào thì cẩu hoàng đế về mặt tiền tài chưa bao giờ bạc đãi các đệ đệ, nhất là với Tiêu Vị Tân thì hầu hết mọi yêu cầu đều được thỏa mãn, vì vậy ngoại trừ những sản nghiệp bí mật bên ngoài, Tiêu Vị Tân chỉ dựa vào bổng lộc cũng có thể sống dư dả.
Du Thư nghĩ ngợi lan man.
Chẳng biết qua bao lâu, Tiêu Vị Tân dường như đã lấy lại tinh thần, nhìn ảnh vệ còn quỳ bên dưới phất tay nói: "Ngươi ra ngoài đi, ở đây không cần người canh gác."
Du Thư tuân lệnh đứng dậy, chỉ trong một giây đồng hồ đã biến mất trước mặt vai chính, tuyệt đối không dây dưa dài dòng.
Tiêu Vị Tân dõi theo tiểu ảnh vệ kia nhanh nhẹn phóng ra ngoài qua cửa sổ, nhíu mày nhìn hồi lâu. Người khác lui ra đều là quang minh chính đại đi bằng cửa chính, rốt cuộc ai đã dạy tên vô lại kia đi cửa sổ thế chứ?
Nhờ câu nói của Vương gia mà Du Thư không cần ở lại thư phòng ngột ngạt đếm cừu nữa, đúng lúc đến giờ cơm, nội tâm hắn nhảy cẫng như sói hoang được thả ra khỏi l*иg, chân không chạm đất vội vã chạy tới nhà ăn. Vai chính, Vương gia, sự nghiệp, nữ chính gì đó đều bị ném ra sau đầu, giờ phút này bọn họ còn chẳng quan trọng bằng tô chân giò lớn trên bàn ăn.
Nhà ăn vào giờ cơm rất đông, cơm nước ở doanh trại ảnh vệ ngon có tiếng nên những người hầu từ chỗ khác trong Vương phủ thường kéo tới ăn chực, bởi vậy Du Thư phải đến cho mau, nếu chậm chân thì sẽ hết sạch đồ ngon.
Hắn bưng thau cơm của mình quy củ xếp hàng, vừa liếc mắt liền trông thấy một bóng dáng quen thuộc đứng phía trước, đó là Lạc Dao - nha hoàn chủ sự bên cạnh Vương gia vừa gặp sáng nay.
Nói đến nha đầu Lạc Dao này, Du Thư không nhịn được ngắm thêm một chút, dung mạo của nàng đáng yêu hệt như Loli nhà bên, nếu sống ở thời hiện đại chính là nữ thần của các trạch nam, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn, nhìn có vẻ mong manh yếu đuối không có chút lực sát thương nào, ngọt lịm như một viên kẹo.
Nếu Du Thư chưa từng tận mắt nhìn thấy nàng bẻ cổ người bằng một tay.
Nhớ lại hình ảnh kia, Du Thư bất giác rùng mình, sao một thiếu nữ đáng yêu thế kia lại có thể làm chuyện đáng sợ như vậy, hơn nữa nàng ăn cơm hình như còn nhiều hơn cả mình, rõ ràng là hung thú Thao Thiết, hoàn toàn trái ngược với bề ngoài mang tính lừa gạt của nàng.
Thông thường nha hoàn cấp cao như Lạc Dao và Họa Xuân đều có bếp riêng, phúc lợi đãi ngộ còn hơn cả tiểu thư nhà giàu bình thường, sơn hào hải vị gì cũng từng ăn qua, thực sự không cần phải tự hạ mình chạy đến doanh trại ảnh vệ này giành cơm.
Nhưng không biết vì lý do gì mà chỉ cần nàng rảnh rỗi thì lại đến mua cơm khiến các huynh đệ khác trong doanh trại ảnh vệ cuống quýt lẩn đi như tránh tà, chỉ sợ đắc tội nàng bị gọt.
Có lẽ nhận ra ánh mắt của Du Thư nên Lạc Dao quay đầu nhìn hắn, lập tức lộ ra một nụ cười ngọt ngào, thanh âm cũng mềm mại du dương: "Là ngươi à."
Du Thư gật đầu, bưng thau cơm không lên tiếng.
Tính cách Lạc Dao còn thoải mái hơn nam nhân, cũng không rõ bắt đầu từ lúc nào mà nàng luôn vô tình hay cố ý tìm Du Thư nói chuyện, nhưng toàn nói những chuyện không đứng đắn gì: "Sáng nay ngươi trực đúng không?"
Nàng nói rất nhiều, ríu rít nói mãi không xong, Du Thư không biết tại sao nàng luôn có nhiều thứ để kể như vậy, hơn nữa đều là mấy chuyện lông gà vỏ tỏi vụn vặt, ngay cả hai người hầu cãi nhau mà nàng cũng kể say sưa ngon lành hết nửa ngày.
Nữ tử các ngươi đều thích buôn chuyện thế sao?
Du Thư rất không hiểu, hắn ở doanh trại ảnh vệ lâu quá rồi, xung quanh đều là hán tử cẩu thả thô kệch khiến người ta giận sôi, ngay cả chó giữ cửa cũng là đực nên không thích ứng được với nữ tử bên ngoài, thực sự không biết mình nên biểu hiện ra sao mới đúng, hay là cứ dứt khoát làm mặt lạnh chẳng nói lời nào, như vậy chắc sẽ không phạm sai lầm.
Nhưng Lạc Dao lại là nha hoàn tâm phúc bên cạnh vai chính, nếu biểu hiện tốt thì biết đâu sẽ có cơ hội tiến cử mình.
Vừa nghĩ tới gầy dựng sự nghiệp, Du Thư càng đứng thẳng lưng hơn.
Lạc Dao cũng không để ý hắn làm ngơ mình mà vẫn thao thao bất tuyệt, Du Thư nhận cơm xong thì bưng thau tới ngồi chung với các huynh đệ, Lạc Dao dù gì cũng là nữ nhân nên không thể đi theo, đành phải tiếc nuối mang hộp cơm ra ngoài, còn mập mờ liếc nhìn về phía Du Thư.
Du Thư vừa ngồi xuống thì Ảnh Tứ cười hì hì xúm lại: "Lạc Dao cô nương sao lại thích nói chuyện với ngươi thế?"
"Sao ta biết được?" Du Thư nhíu mày, không muốn nói thêm về vấn đề này nữa.
Ảnh Bát thần bí cười hề hề: "Lão Tam, hay là ta xem cho ngươi một quẻ nhé? Hoa đào trên trán ngươi sắp nở rồi, ta thấy sao Hồng Loan chắc sẽ rơi trúng ngươi sớm thôi!"
"Xưa nay lão Bát xem bói đều trật lất, nhưng ta cảm thấy lần này có thể chuẩn đấy." Ảnh Cửu vừa lạnh nhạt nói vừa uyển chuyển đưa tay vuốt tóc, vì thường xuyên bị cử đi chấp hành mấy nhiệm vụ kỳ quái nên hắn phải cải trang làm nữ tử lâu dài, nếu không phải khớp tay hắn thô to thì e là sẽ bị người ta xem như nữ tử thật sự.
Du Thư vẫn không nói gì, hắn thấy đám đồng nghiệp này của mình rảnh quá nên ngày nào cũng buôn chuyện về mình và Lạc Dao. Khoan nói đến việc hắn và Lạc Dao khác xa nhau đến nỗi đại bác bắn không tới, dù có một phần vạn cơ hội thì hắn cũng chẳng thích.
Cô nàng xinh xắn như Lạc Dao để ngắm thì được chứ tính cách thực sự không phải hình mẫu lý tưởng của hắn, nếu có thể lựa chọn thì hắn vẫn thích cô gái như nữ chính Hạ Ngâm Tú, dịu dàng điềm tĩnh thông minh động lòng người, không bao giờ gây rắc rối cho người khác, là nữ thần mà hắn tha thiết mơ ước.
Đương nhiên nữ chính tốt như vậy chỉ có thể là của nam chính mà thôi.
Thấy hắn im lặng suốt nãy giờ, Ảnh Nhị nghiêm túc nói: "Các ngươi đừng dông dài nữa, mau ăn đi, chiều nay huấn luyện không được lười biếng đâu đấy."
Về mặt nào đó Ảnh Nhị có thể đại diện cho Ảnh Thủ đại nhân, vì vậy các tiểu đệ đành phải ngoan ngoãn ngậm miệng ăn cơm, Du Thư khẽ thở phào ném cho hắn ánh mắt cảm kích, Ảnh Nhị lắc đầu tỏ ý không cần cám ơn.
Bữa cơm nhanh chóng ăn xong, Du Thư ra khỏi nhà ăn, hai tiếng buổi trưa là thời gian nghỉ ngơi của mọi người trong Vương phủ, người cổ đại rất xem trọng ngủ trưa, ngay cả đám người hầu đều được nghỉ ngơi một lát, đương nhiên nhóm ảnh vệ cũng không ngoại lệ.
Nhưng Du Thư vốn làm việc tận tâm nên vẫn lựa chọn đi trực, giữa trưa Vương gia ngủ trong sảnh ngoài còn hắn canh gác dưới hiên ngoài phòng khách, ôm kiếm ngẩn người nhìn lá cây khô héo, mỗi ngày đều trôi qua như vậy khiến hắn đôi khi cũng thấy rã rời, chẳng biết lúc nào mới kết thúc.
Để diễn kịch cho trọn, sinh hoạt mỗi ngày của Tiêu Vị Tân cực kỳ buồn tẻ, không có việc gì quan trọng thì không ra khỏi phủ, vì vậy Du Thư cũng chưa từng đi xa, mặc dù đã xuyên qua đây hơn mười năm nhưng kỳ thật hắn vẫn chưa biết thế giới bên ngoài ra sao.
Thỉnh thoảng hắn lại nghĩ nếu sau này thành công đi đến cuối câu chuyện và được tự do, hắn cũng muốn ra ngoài nhìn xem ngàn dặm non sông cổ đại có thật sự hùng vĩ như trong sách mô tả hay không.
Nhưng có lẽ đây là chuyện rất lâu sau này, dù sao từ lúc câu chuyện bắt đầu đến khi vai chính lên ngôi thành công còn phải trải qua nhiều năm nữa, tuy hắn biết diễn biến cốt truyện nhưng lại không dám tự tiện hành động vì sợ bị người khác hoài nghi.
Ảnh Ngũ đang ngủ chảy dãi trong bụi cỏ dưới hiên phòng khách, Du Thư thở dài thu hồi suy nghĩ của mình.
Một lát sau có người lén lút đi tới phòng khách, Du Thư giương mắt nhìn, chính là Tần Vương Tiêu Vị Minh.
Giờ đang là lúc mọi người nghỉ trưa, Tiêu Vị Minh mang vẻ mặt đau khổ chạy đến tìm Thất ca của y, đưa tay cạy cửa lạch cạch, hoàn toàn mặc kệ người bên trong có ngủ hay không. Khi Tiêu Vị Tân bị đánh thức rất dễ cáu kỉnh, Du Thư cũng không dám khiêu chiến nên vội vã hiện thân ngăn cản hành vi tìm đường chết của Tiêu Vị Minh.
"Tần Vương điện hạ, Vương gia nhà ta còn đang nghỉ ngơi."
"Ta biết." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Vị Minh đầy ủ dột nhìn không giống thân vương chút nào, "Ta tìm Thất ca thương lượng chút chuyện."
Du Thư chẳng cần đoán cũng biết là chuyện gì, Tiêu Vị Minh không chỉ là đứa con ngu ngốc nhất của tiên đế mà còn là kẻ đốt tiền nhất và hay gặp rắc rối nhất, xài tiền như nước, thường xuyên vì hết tiền hoặc gây họa mà chạy đến tìm Tiêu Vị Tân giải quyết.
Năm xưa hai mẫu phi của bọn họ khi còn sống tình cảm rất tốt, trước khi lâm chung mẫu thân Tiêu Vị Minh còn giao phó y cho Tiêu Vị Tân nhờ chăm sóc giúp, mặc dù Tiêu Vị Tân cảm thấy phiền phức nhưng vẫn đáp ứng, thế là từ đó đội thêm một tảng đá trên đầu, suốt ngày bị y làm cho nhức đầu.
"Điện hạ đợi Vương gia thức dậy rồi hãy nói". Du Thư thấp giọng trả lời, "Hôm nay tâm trạng Vương gia không tốt, điện hạ đừng nên quấy rầy."
Tiêu Vị Minh thoáng do dự nhưng vẫn nghe lời đi theo hắn tới ngồi trước bàn dưới hiên, Du Thư âm thầm đạp Ảnh Ngũ đang ngủ như chết để hắn tránh đi, khi Du Thư định lui ra thì Tiêu Vị Minh đột nhiên hỏi.
"Chuyện đêm qua...... là do Thất ca làm sao?"
Du Thư quay lại, cúi mặt xuống thấp không để lộ dấu vết: "Bẩm Tần Vương điện hạ, thuộc hạ không biết."
"A......" Tiêu Vị Minh ngây thơ gật đầu, y gãi đầu một cái rồi lại nói: "Vậy hôm nay tâm trạng không tốt là không tốt thế nào?"
Du Thư không hiểu: "Điện hạ nói vậy là sao ạ?"
Tiêu Vị Minh liên tục xoa tay, có chút khẩn trương nói: "Chính là...... Ta ở Thiên Hương Lâu đắc tội con trai Hạ thừa tướng Hạ Hoài Chương, nhất thời nổi nóng làm hắn u đầu mẻ trán. Ngươi nghĩ Thất ca có giúp ta giải quyết không?"
Du Thư: "......"
Ta nghĩ ngươi tự sát còn đáng tin hơn đấy.
Hạ Hoài Chương là ai? Đây chính là cháu ruột của mẫu thân cẩu hoàng đế - Hạ Thái hậu! Con trai độc nhất của Hạ thừa tướng! Con trai của đệ nhất trùm phản diện trong truyện!
Ngươi đánh người ta u đầu mẻ trán mà còn có mặt mũi đến hỏi nữa sao???
Đã thế còn gây chuyện ngay thời điểm nước sôi lửa bỏng này, Thất ca của ngươi chắc chắn sẽ róc xương lóc thịt ngươi trước tiên!
"Thứ lỗi cho thuộc hạ nói thẳng." Du Thư lạnh nhạt trả lời, "Điện hạ vẫn nên tìm cách trốn đi, Vương gia nhà ta mà thức dậy e là sẽ bất lợi cho ngài."
Tiêu Vị Minh thê thảm nằm bò ra bàn, chỉ thấy đại nạn của mình sắp tới.
Tiêu Vị Tân đã bị đánh thức cầm kiếm đằng đằng sát khí xông tới cười lạnh: "Hắn nói không sai, trước hết bản vương phải đánh chết ngươi rồi đi tạ lỗi với Hạ Hoài Chương!"
Tiêu Vị Minh hoảng sợ hét toáng lên rồi run rẩy chui xuống trốn dưới gầm bàn.