Từ Ảnh Vệ Đến Hoàng Hậu

Chương 5

Tiêu Vị Minh bị đánh, vô cùng đáng thương núp trong góc tường không dám nhúc nhích, tự biết mình đuối lý.

Khi Tiêu Vị Tân xuất hiện thì Du Thư đã lanh tay lẹ mắt tìm chỗ trốn, vô cùng thức thời tránh xuất hiện trước mặt y, đề phòng vai chính ngủ dậy đang quạu nhìn thấy mình lại nổi nóng bắt mình làm bao cát.

Tiêu Vị Tân lạnh lùng ngồi cạnh bàn, sau khi bình tĩnh lại nhìn Tiêu Vị Minh mắng: "Ngươi là đồ ngu à? Ta đã dặn ngươi cách xa hắn ra chưa?"

"Đệ, đệ biết......" Tiêu Vị Minh lấm lét nhìn y rồi ủy khuất nói: "Nhưng, nhưng hắn sỉ nhục huynh trước mặt đệ, đệ không chịu được!"

Tiêu Vị Tân đạp tới một cước, hung dữ nói: "Hắn muốn sỉ nhục thì cứ kệ hắn đi! Tính tình Hạ Hoài Chương thế nào cả ngươi lẫn ta đều biết rõ rành rành, chẳng lẽ ta không nhịn được một câu nói của hắn à!?"

"Không được." Tiêu Vị Minh quệt nước mắt đứng dậy cố chấp nói: "Đệ không cho hắn nói huynh như vậy! Hắn là cái thá gì mà dám tơ tưởng huynh! Những lời dơ bẩn kia nếu đệ nghe thấy lần nữa thì vẫn muốn ra tay!"

Tiêu Vị Tân nhìn y căm phẫn không chịu nhận lỗi, thật lâu sau mới thở dài ném thanh kiếm xuống đất, trầm giọng nói: "Tới đây."

Tiêu Vị Minh khóc sướt mướt đến gần hai bước, khí thế vừa rồi lại yếu đi: "Thất ca, vậy đệ phải làm sao bây giờ?"

"Ngươi chỉ biết hành động theo cảm tính, giờ mới thấy rắc rối à?" Tiêu Vị Tân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Món nợ này của Hạ Hoài Chương ta sẽ ghi lại, sau này tất nhiên phải thanh toán, nhưng trước đây ta đã nhiều lần khuyên bảo ngươi nhất định phải nhẫn nhịn, trước khi làm việc gì nhất định phải suy xét hậu quả rõ ràng. Nếu ngươi không có năng lực gϊếŧ chết kẻ thù ngay lập tức thì bất kể ngươi có bao nhiêu lý do để gϊếŧ hắn cũng phải chịu đựng, biết chưa?"

Tiêu Vị Minh liên tục gật đầu nhưng vẫn ấm ức nói: "Nếu mẫu phi còn sống thì sao có thể để chúng ta chịu nhục thế này chứ?"

Mẫu phi của Tiêu Vị Minh là Thục phi trong số bốn phi tần, năm đó cùng mẫu thân của Tiêu Vị Tân là Hiền phi tình như tỷ muội, hai người hợp nhau ở điểm không thích tranh đoạt, thân phận địa vị của Thục phi cao hơn Hiền phi một chút, ngày xưa hết lòng che chở mẹ con Hiền phi không bị ức hϊếp, vì vậy khi Tiêu Vị Minh nhắc đến bà thì trong lòng Tiêu Vị Tân cũng chẳng dễ chịu gì.

Du Thư trốn trong bụi cỏ nhìn hai huynh đệ ưu tư mà nhịn không được thở dài, bởi thế hắn rất thấu hiểu dã tâm của Tiêu Vị Tân, người bị ức hϊếp đều muốn có được sức mạnh, có ai bị ức hϊếp mãi mà không muốn phản kháng đâu?

Đoạn này không có trong sách nên Du Thư cũng chẳng biết Tiêu Vị Tân muốn giải quyết thế nào, đành phải yên lặng theo dõi diễn biến.

Tiêu Vị Tân quả thực đau đầu, hiện giờ y phải hết sức kín tiếng nhưng Tiêu Vị Minh lại hay gây chuyện, y cũng không thể mặc kệ, thế là Tiêu Vị Minh liền kể hết đầu đuôi mọi chuyện.

"Đệ đang ăn cơm trong quán, ở phòng sát vách chính là Hạ Hoài Chương và mấy tên chó săn của hắn, lúc đầu đệ cũng không chú ý, chỉ nghe bọn hắn nói cái gì sửa cầu cái gì lương bổng quân đội, đệ cũng không quan tâm việc này lắm, nhưng bọn hắn càng nói càng hạ lưu, lát sau còn so sánh Thất ca với kỹ nữ, nói hết sức khó nghe nên đệ liền......"

Tiêu Vị Tân bình tĩnh nghe y kể chuyện ăn cơm lúc trưa, bàn tay không bị thương vô thức gõ mặt bàn, ánh mắt trầm ngâm tư lự: "Ngươi nói...... Ngươi nghe được chuyện sửa cầu à?"

"Đúng vậy, nhưng đệ không lắng nghe kỹ, chắc cũng chẳng quan trọng gì." Tiêu Vị Minh gật đầu lia lịa.

Tiêu Vị Minh hết nhịn lại nhẫn nhưng vẫn không thể nào kìm nổi: "Ngươi cái tên óc heo này! Chuyện cần nghe thì ngươi lại không nghe! Chuyện cỏn con thì giữ chặt không thả! Ngươi có phân biệt được nặng nhẹ không hả!?"

Tiêu Vị Minh tự dưng bị mắng, ủy khuất ngậm miệng.

"Thất ca, sao huynh cứ mắng đệ hoài vậy?"

Du Thư biết chuyện sửa cầu, đoạn này có viết trong sách. Năm ngoái phía Nam xảy ra lũ lụt làm chết mấy vạn người, thôn trang bị tàn phá vô số kể, lúc đó cẩu hoàng đế vô cùng tức giận nên chém đầu rất nhiều người, Tiêu Vị Tân còn thừa dịp này cài vào không ít người của mình, xem như chiếm lợi thế.

Sau đó cẩu hoàng đế liền bỏ ra mấy chục vạn lượng bạc để xây cầu sửa đập, việc này được giao cho Hạ thừa tướng bên ngoại mà hắn tin tưởng nhất, đương nhiên Hạ thừa tướng sẽ giao việc béo bở này cho con trai độc nhất Hạ Hoài Chương.

Nhưng ánh mắt Hạ Hoài Chương cực kỳ nông cạn, đừng nói là so với lão hồ ly phụ thân của hắn mà ngay cả Tiêu Vị Thâm cũng thua xa, vốn tham tiền háo sắc nên đương nhiên hắn chẳng hề khách khí chấm mυ'ŧ, thế mà nuốt hết mười vạn lượng bạc, số bạc còn lại chuyển xuống dưới bị tham ô hết cấp này đến cấp khác, vào tay người nhận chẳng còn bao nhiêu.

Hậu quả là phí xây cầu sửa đập thiếu thốn nghiêm trọng, sản phẩm làm ẩu tất nhiên không chống cự nổi trận lũ lụt tiếp theo. Tiêu Vị Tân đã nắm lấy cơ hội này, âm thầm nhúng tay tạo ra hiềm khích đầu tiên giữa Tiêu Vị Thâm và bên ngoại hắn, dù sao cẩu hoàng đế đối đãi với nhà ngoại không tệ mà bọn hắn vẫn tham lam muốn nuốt bạc sửa cầu, chẳng phải là không còn xem hắn ra gì sao?

Thì ra đoạn này bắt đầu từ đây, người thông minh như Tiêu Vị Tân nhất định có thể thông qua mấy câu nói kia để phát giác chân tướng, Du Thư không cần quan tâm.

Bên kia Tiêu Vị Minh lại bị mắng, Tiêu Vị Tân nhìn thấy y lại phiền lòng nên nói hai ba câu rồi đuổi người về, ngồi một mình trước bàn dưới hiên suy nghĩ miên man, y mặc áo trắng, tóc đen như mực, dù chỉ ngồi im cũng đẹp như tranh, Du Thư nhịn không được lại trầm trồ khen ngợi nhan sắc nam chính.

Không biết khi nào nữ chính mới xuất hiện, hai người họ đứng cạnh nhau nhất định sẽ rất đẹp đôi.

"Người đâu." Tiêu Vị Tân rốt cuộc mở miệng gọi.

Ảnh Ngũ lặng lẽ chọc eo Du Thư, hắn luôn e ngại Vương gia nên đẩy Du Thư ra ứng phó, Du Thư bất đắc dĩ đứng dậy tới nhận lệnh: "Có thuộc hạ."

Tiêu Vị Tân vừa ngước mắt đã nhớ ra hắn: "Lại là ngươi à?"

Du Thư thấp giọng trả lời: "Vương gia có gì sai bảo ạ?"

Vốn là có nhiệm vụ muốn sai người ra ngoài, nhưng Tiêu Vị Tân vừa thấy Du Thư thì lại hết nóng nảy, hôm nay không biết xảy ra chuyện gì mà y liên tiếp chú ý tới tiểu ảnh vệ này, chắc vì lần đầu gặp mặt đã có ấn tượng sâu sắc, y lười biếng hỏi: "Ngươi cũng là ảnh vệ sao?"

"Vâng." Du Thư quỳ một chân trên đất trả lời mà không ngẩng đầu lên.

Sắc mặt Tiêu Vị Tân hờ hững nhìn không ra vui buồn, lạnh lùng nói: "Ngẩng đầu lên."

Lời thoại kinh điển của tổng tài bá đạo trong phim ngôn tình đây mà......

Du Thư nghe lời ngẩng đầu, rốt cuộc ánh mắt mới dám nhìn thẳng vào đối phương.

Đây cũng là lần đầu tiên Tiêu Vị Tân nhìn thẳng hắn dưới ánh mặt trời, lúc sáng ở thư phòng u ám chỉ có thể thấy đại khái, giờ nhìn kỹ lại mới phát hiện tiểu ảnh vệ này quả là đẹp mã.

Rất ít người biết Lăng Vương điện hạ Tiêu Vị Tân mắc chứng nhan khống rất nặng, thị vệ và nha hoàn bên cạnh y không ai là không đẹp, bởi vì y hoàn toàn không chịu nổi những thứ xấu xí xuất hiện trong tầm mắt mình, hễ thấy là nổi nóng.

"Ngươi tên gì?" Tiêu Vị Tân hài lòng uống trà, cũng không ngẩng đầu lên hỏi.

Du Thư không biết ý nghĩ của vai chính, thành thật trả lời: "Bẩm Vương gia, danh hiệu của thuộc hạ là Ảnh Tam."

"Ảnh Tam?" Tiêu Vị Tân nghe thấy tên này thì nhanh chóng nhớ ra, "Ngươi chính là Ảnh Tam mà Tạ Phi Viên nhiều lần tiến cử với bản vương để sau này tiếp nhận lệnh bài của hắn đấy à?"

Tạ Phi Viên chính là tên thật của Ảnh Thủ đại nhân, Du Thư không biết hắn từng tiến cử mình trước mặt Tiêu Vị Tân, sau khi sửng sốt vội vàng trả lời: "Thuộc hạ hoàn toàn không biết việc này ạ."

"Hừ." Tiêu Vị Tân hừ lạnh một tiếng, "Cũng không kiêu ngạo không tự ti nhỉ."

Y nhớ lại lúc nãy bị đánh thức đã nghe hắn nói chuyện với Tiêu Vị Minh, cảm thấy Ảnh Tam này cũng là người thông minh, mà y thích người thông minh: "Đã là nhân tài thì ở cạnh bản vương hầu hạ đi, sau này chỗ tốt sẽ không thiếu ngươi đâu, hiểu chưa?"

Không cần ngươi nói ta cũng hầu hạ ngươi a......

Du Thư trịnh trọng đáp: "Vương gia yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ không phụ lòng Vương gia, nguyện vì Vương gia xông pha khói lửa, trung thành tận tâm, tuyệt đối không phản bội!"

Không biết lời tuyên thệ trung thành này có làm vai chính cảm động không nữa.

Tiêu Vị Tân rất hài lòng, tâm tình khá hơn một chút, y phất tay nói: "Ngươi lui xuống đi, nhân tiện gọi tên cẩu vật Vọng Trần kia tới cho ta! Hắn ngủ như chết hay sao mà không tới đây hầu hạ!"

"Vâng." Du Thư tuân lệnh rồi biến mất trong nháy mắt.

Mặc dù đều là hộ vệ nhưng cũng phân chia cấp bậc, như Kỳ Hàn và Vọng Trần là thị vệ thân cận ở bên cạnh Tiêu Vị Tân từ nhỏ đến lớn, ý nghĩa khác xa ảnh vệ, nếu nhất định phải chia cấp bậc thì người ta có biên chế chính thức, còn bọn hắn chỉ là cộng tác viên làm việc bẩn thỉu nặng nhọc, chỉ nhận được một nửa tiền lương mà còn không được coi trọng.

Mơ ước cả đời của hầu hết ảnh vệ chính là được chính thức trở thành thị vệ bình thường, ít nhất có thể sống quang minh chính đại, Kỳ Hàn và Vọng Trần xem như là thần tượng của bọn họ.

Mà thần tượng giờ phút này đang rất chật vật, vì dậy trễ mà bị Vương gia mắng nhiếc, sắc mặt tái xanh.

Ảnh Ngũ thấy thần tượng bị khiển trách thì đau lòng ghê gớm, nhịn không được bóp cánh tay Du Thư.

Du Thư yên lặng quay sang nhìn y, cái tên này bị bệnh gì vậy, không thích thì tự mình lao ra ngăn cản Tiêu Vị Tân đi, bóp hắn làm gì chứ?

Hôm nay ca trực kết thúc vừa yên bình lại vừa không yên bình, có thể vài ngày nữa mới đến ca trực tiếp theo vì sẽ có nhiệm vụ khác giao cho hắn, doanh trại ảnh vệ bình thường không chỉ bảo vệ Vương gia an toàn mà quan trọng hơn là tình báo.

Tình báo mới là đệ nhất.

Sắc trời dần tối, Tiêu Vị Tân đang chuẩn bị đi ngủ thì chợt hắt hơi mấy cái, Họa Xuân vừa trải xong giường chuẩn bị ra ngoài thì nghe thấy âm thanh, quay lại thấp giọng hỏi: "Vương gia thấy lạnh sao ạ?"

"Không lạnh, ra ngoài đi." Tiêu Vị Tân nóng nảy nói.

Họa Xuân khom người muốn đi, chợt nhớ ra điều gì lại nói: "Vương gia, trắc phi nương nương bên kia...... Hai ngày nữa là sinh nhật nàng, ngài có dặn dò gì không ạ?"

Nhắc đến trắc phi Chu thị kia, Tiêu Vị Tân liền căm ghét nhíu mày, dù sao cũng là người Tiêu Vị Thâm nhét vào nên không thể mặc kệ được.

"Ngày mai ngươi chuẩn bị mấy thứ để hôm sinh nhật nàng ta đưa tới đi, cứ nói là bản vương cố ý chọn, mấy ngày nữa sẽ đi thăm nàng ta."

Họa Xuân nhận lệnh đóng cửa đi ra.

Trong phòng chỉ còn mỗi mình Tiêu Vị Tân, y nhìn ngọn nến đỏ trên bàn, ánh mắt lập lòe nhìn không ra cảm xúc gì.

Cùng lúc đó, tám giờ tối, đúng giờ đến thay ca cho Du Thư và Ảnh Ngũ chính là Ảnh Cửu và Ảnh Lục, sau khi giao ca hoàn tất hắn mới yên tâm về ngủ, rửa mặt xong lại theo thường lệ lôi ra cuốn nhật ký từ rương sắt dưới giường, đây đã là thói quen của hắn.

Bút chì lại sắp mòn, ngày mai phải gọt một cây mới, Du Thư mở sổ ra bắt đầu ghi chép.

"Ngày X tháng X năm X"

Hôm nay là thời khắc huy hoàng nhất trong đời mình, bởi vì rốt cuộc Vương gia đã biết đến mình lần đầu tiên, đồng thời còn ôn hòa nói với mình rất nhiều.

Y còn cổ vũ mình làm rất tốt, mình cảm thấy y đang ám chỉ tương lai mình sẽ được thăng chức tăng lương.

Cuộc sống vô thường thế đấy, lúc nào cũng có thể tràn ngập niềm vui bất ngờ, mình nghĩ các huynh đệ khác sẽ hiểu được sự kích động của mình.

Không biết hôm nay tư thế oai hùng của mình có gây ấn tượng sâu sắc với y không nữa."

Du Thư viết xong thì thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ đặt cuốn sổ về chỗ cũ rồi nằm xuống giường, tung chưởng dập tắt ánh nến như mọi khi.

Lại là một đêm không mộng.