*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Người nói gì cơ?"
"Ta yêu nàng."
"Bây giờ... người đang nói yêu ta sao?"
Thật sự không thể tin được, tuy rằng vừa nghe được từ đó một cách rất rõ ràng, nhưng lại có cảm giác như đang mặc y phục của người khác vậy, vừa xa lạ lại kì cục. Vậy nên càng sợ hãi, cũng càng kích động.
Tiếng yêu kia như đánh thẳng vào tim Ra On, khiến hốc mắt nàng chảy xuống một hàng nước mắt. Nàng cũng chẳng biết vì sao lại khóc. Nhưng khi nghe Lee Young nói ra lời yêu thương, đột nhiên nàng thấy đau lòng, nước mắt cứ thế trào ra. Nàng cúi đầu xuống, chẳng dám nhìn hắn.
Hay tay Lee Young áp lên má nàng, sau đó hơi dùng sức ép buộc nàng ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn: "Ta yêu nàng, ta yêu nàng, Hong Ra On, nàng nghe thấy không? Ta yêu nàng."
Nước mắt Ra On lại càng không ngừng rơi xuống: "Ta không thể làm được việc gì cho điện hạ cả."
"Từ trước đến giờ ta chưa từng mong nàng vì ta làm gì cả."
"Cho dù điện hạ không mong, ta cũng muốn làm. Tâm trạng muốn làm chút gì đó vì người mình ái mộ, bất kể là nam nhân hay nữ nhân thì cũng như nhau."
Ra On rất buồn phiền, nàng thấy mình thật vô dụng. Còn Lee Young lại đột nhiên mỉm cười.
"Như vậy là ta mãn nguyện rồi."
"Là sao?"
"Tình yêu của nàng, có được nó là ta mãn nguyện rồi. Ngoài điều đó ra, ta không cần nàng làm gì cho ta cả. Nàng chỉ cần thật lòng yêu thương ta là được. Không phải vì ta mà trở thành một người như thế nào, cũng không phải vì ta mà làm chuyện gì đó."
"Nhưng mà..."
"Để ta làm. Ta sẽ trở thành người nam nhân mà nàng mong muốn."
Từ trước đến giờ hắn chưa từng trải qua cảm giác này. Cái cảm giác mà lúc trước hắn tưởng cả đời này hắn chẳng thể trải nghiệm. Hắn chưa từng nghĩ đến việc một ngày nào đó sẽ vì ai đó mà thay đổi để trở thành người mà người đó muốn, cũng không nghĩ sẽ vì ai đó mà làm gì đó. Nhưng bây giờ lại có. Tất cả vì người con gái ở trước mắt này, vì nàng, cái gì hắn cũng muốn làm.
"Điện hạ."
Trong giọng nói của Ra On có thể nghe được tiếng nghẹn ngào. Cánh mũi nàng phập phồng, đỏ ửng. Lee Young dùng đầu ngón trỏ khẽ chạm vào mũi nàng rồi nói.
"Nhưng mà..."
"Nhưng mà sao?"
"Về sau không được phép trốn ta nữa. Với lại, giữa ta và nàng không được có bất kì bí mật nào nữa."
Ra On ngoan ngoãn gật đầu. Mà cũng thật kỳ lạ, điện hạ Hoa Thảo vốn chẳng lớn tiếng, cũng không hề mắng nàng, ấy vậy mà nàng vẫn cứ khóc, càng lúc càng khóc dữ hơn.
"Mà sao nàng cứ khóc vậy?"
"Không biết nữa, cứ khóc mãi thôi."
"Đừng khóc nữa."
"Vâng."
Tuy đã nói thế nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi. Có lẽ bởi vì đã lâu lắm rồi nàng chẳng thể khóc một cách thoải mái như thế trước mặt ai.
"Đừng khóc nữa."
"Vâng."
"Nàng mà cứ khóc như thế là ta phạt thật đấy."
"Vâng ạ."
Tuy Ra On đã gật đầu liên tục, nhưng nước mắt nàng vẫn ướt đẫm gương mặt.
Lee Young không nỡ nhìn nổi nữa. Hắn cúi xuống hôn lên đôi má nàng. Theo những nụ hôn nhỏ nhặt của hắn, nước mắt dần biến mất. Hôn xong hai má, hắn lại hôn lên chóp mũi nàng, hôn lên đôi mắt, cuối cùng hắn hôn lên môi nàng. Hai đôi môi khẽ chạm, xen lẫn ngọt ngào và mằn mặn của nước mắt.
Ra On nhẹ nhàng hôn đáp trả hắn, khẽ mυ'ŧ môi hắn.
Lee Young nhìn thấy mắt nàng ngấn lệ, đang ngượng ngùng hôn trả hắn, tựa như một đứa trẻ ỷ lại vào hắn, điều này khiến trái tim hắn đập càng lúc càng nhanh. Nhìn thấy nàng đáng yêu thế này, xinh đẹp thế này, hắn cảm thấy lý trí của hắn đang dần trở nên mất khống chế.
"Ra On à."
"Điện hạ..."
"Ta hỏi lại lần nữa, nếu muốn chạy thì bây giờ chạy đi."
"..."
"Không, đổi ý rồi. Bây giờ nàng có muốn chạy thì ta cũng không cho phép."
Vừa nói, hắn vừa ôm chặt lấy nàng, áp mặt vào cần cổ trắng nõn của nàng.
Không muốn rời xa cảm giác ấm áp này. Không muốn rời xa cảm giác tê dại này.
Ngay từ thời khắc hắn từ bụng mẫu thân sinh ra, hắn đã không phải là con trai của ai đó, mà là căn cơ của quốc gia này, là thế tử của Joseon. Đó chính là tên hắn, cũng là gông xiềng khóa chặt hắn. Từ buổi sáng khi mở mắt dậy, cho đến tối khi nhắm mắt lại, hắn bắt buộc phải là một thế tử.
Không được phép có một món đồ riêng tư nào. Tất cả ánh mắt của những người trong cung đều đang nhìn hắn. Ngoại trừ chẳng có kí ức gì đặc biệt lúc nhỏ ra thì hắn vẫn nhớ một chuyện, mẫu thân hắn chưa từng ôm hắn.
Phòng của tiểu thế tử rộng cực kì, rộng đến mức khiến người ta thấy lạnh lẽo. Ở trong căn phòng rộng đến đáng sợ đó, lúc nào hắn cũng chỉ có một mình. Từ lúc buổi sáng mở mắt ra, cho đến buổi tối nhắm mắt lại, luôn luôn chỉ có một mình.
Hắn ra đời với tư cách là một người có mọi thứ trong tay, nhưng lại chẳng có thứ gì mà hắn thật sự muốn có. Hắn muốn cái ôm của mẫu thân, muốn nhận được ánh mắt hiền từ của phụ thân. Nhưng trong số biết bao người xung quanh hắn, không một người nào thật lòng chúc phúc cho hắn.
Ai cũng bảo hắn bất kể là khi nào cũng đều phải nhẫn nhịn. Tương lai muốn trở thành vị vua tôn quý thì chỉ có thể nhẫn nhịn mới thành nhân vật lớn. Tương lai muốn trở thành người cha của bách tính thì dù cho có cô đơn cũng phải nhẫn nhịn. Cho dù có cô đơn, đau khổ, hay nửa đêm giật mình tỉnh giấc vì ác mộng cũng chẳng ai cho hắn một cái ôm vỗ về.
Suốt những năm tháng ấy, hắn chỉ nhớ đến những đêm dài đằng đẵng, trời bên ngoài tối đen, hắn cứ thế ngồi ở trên giường. Chẳng biết từ lúc nào, hắn bị mất ngủ. Chỉ cần nhắm mắt lại, hắn sẽ có cảm giác bốn bức tường từ bốn phía đang ép hắn lại, không sao thở được. Những ngày tháng bị ác mộng quấy nhiễu khiến hắn chẳng dám ngủ ấy càng lúc càng nhiều.
Nhưng bên cạnh chẳng có ai canh chừng giấc ngủ cho hắn. Bên cạnh hắn trước giờ chưa từng có ai cả. Không muốn một ai, chẳng muốn để cho ai ở bên cạnh hắn.
Mọi người đều nói cuộc sống của một thế tử chính là phải cô độc như thế. Cho dù mặc y phục dày nhất, mang những đôi giày ấm chân nhất thì vẫn cảm thấy lạnh. Đây chính là cuộc sống của thế tử.
Vậy nên, phải nhịn, nhất định phải nhẫn nhịn, nhẫn nhịn, nhẫn nhịn rồi lại nhẫn nhịn.
Hắn được dạy rằng quân vương không được quá yêu thích một món đồ nào. Muốn trở thành người của bách tính thì không được quá yêu quý một ai. Cho dù có người mà mình mong muốn, cũng không được làm gì.
Thế nhưng... người con gái tên Hong Ra On này, hắn chỉ muốn có nàng. Không muốn nhẫn nhịn. Nàng đã trở thành người mà hắn mong có được, người duy nhất hắn muốn ôm vào lòng. Suy nghĩ này không ngừng hiện lên trong hắn. Không, hắn không muốn ngừng suy nghĩ này.
Lee Young đỡ Ra On ngồi thẳng dậy nhìn vào mắt hắn, sau đó hắn từ từ cúi đầu xuống. Đôi môi hắn còn vương nước mắt nàng lại một lần nữa hôn lên đôi môi hồng hào kia. Hơi thở tựa như đang run rẩy của Ra On lập tức tràn vào khoang miệng hắn, tựa như hương thơm của hoa dành dành. Đắm chìm trong hương hoa thơm ngát, hắn thật sự muốn nàng.
Cho dù đang ôm nàng trong lòng, hắn cũng sợ nàng sẽ như ảo ảnh mà biến mất. Nụ hôn càng lúc càng sâu. Tựa như muốn nàng dung nhập vào cơ thể hắn. Lúc này Ra On trước mắt hắn dường như có chút không chân thật, khiến hắn không chịu nổi. Vậy nên lại càng ôm chặt lấy nàng.
Lần đầu tiên biết được con người ta có thể không uống rượu mà say. Chính ở trong thời khắc này, trong không gian này, hắn muốn có tất cả mọi thứ của Ra On. Cơ thể nhỏ nhắn đang run rẩy của nàng, con tim đập nhanh của nàng, Lee Young muốn biến những điều này thành một phần cơ thể hắn.
Trong lòng hắn, đóa hoa du͙© vọиɠ nở ra đỏ thắm.
Đôi tay ôm lấy Ra On càng thêm chặt chẽ, ngón tay vuốt ve cần cổ nàng càng thêm mãnh liệt. Những ngón tay thon dài của Lee Young men theo cần cổ của nàng mà vuốt ve. Nước ấm và ngón tay mát lạnh của hắn mang lại hai luồng cảm giác trái ngược cho Ra On, khiến nàng không nhịn được rên khẽ, nhưng tiếng rên này cũng bị nụ hôn của hắn nuốt mất. Hơi thở của nàng, tiếng rên của nàng, mùi hương của nàng, tất cả đều thuộc về hắn.
Lee Young ôm khư khư lấy Ra On không chịu buông. Hắn không cách nào kiềm chế bản thân rời khỏi môi nàng. Nụ hôn giữa họ cứ kéo dài, kéo dài như mãi mãi.
"Điện hạ..."
Ra On mơ màng gọi, bên tai nàng chỉ vang lên tiếng tim đập như trống dồn của mình. Trong đầu nàng chẳng nghĩ được gì cả, cũng chẳng muốn nghĩ gì cả.
Môi Lee Young từ từ dời xuống. Cần cổ trắng ngà, xương quai xanh xinh đẹp. Tất cả đều vô cùng quyến rũ trong mắt hắn.
Đêm nay hắn không phải là thế tử, hắn chỉ muốn trở thành một người nam nhân bình thường. Không phải là người tôn quý được đào tạo và phải làm gương cho quốc gia này. Đêm nay, hắn muốn trở thành một nam nhân dịu dàng ôm lấy người mình thương yêu vào lòng. Lee Young dùng đôi mắt tràn ngập du͙© vọиɠ nhìn Ra On.
Ra On cũng không lãng tránh tầm mắt của hắn.
"Ra On à..."
Cùng với tiếng gọi Ra On kia, hơi thở nóng rực của hắn cũng phả lên người nàng. Bên tai nghe được tiếng tim hắn và tim nàng đang đập càng lúc càng nhanh, nhưng cũng dần dần chung một nhịp, bụng hắn nóng lên. Thân thể hắn càng nóng chừng nào thì du͙© vọиɠ trong mắt hắn cũng càng mãnh liệt theo chừng đó. Sợ hãi bản thân sẽ cứ thế mà nổ tung, nhưng lại không kiềm lòng được mà nghĩ bây giờ có cùng nàng biến mất cũng không có gì hối tiếc. Hắn ôm lấy nàng, nhẹ nhàng cẩn thận như với một món đồ sứ dễ vỡ.
***
"Bà Ok Seon." Thiếu nữ chớp chớp đôi mắt to rồi rơi vào trầm tư. Nhưng chốc sau nàng lại nói: "Là một bà lão rất nổi tiếng sống ở gần đây."
"Rất nổi tiếng sao?" Han Sang Ki ngồi đối diện thiếu nữ hỏi: "Nổi tiếng thế nào?"
Nghe thấy câu hỏi kia, thiếu nữ giơ một ngón tay lên chỉ vào đầu mình rồi xoay vòng xoay vòng.
"Bà ấy bị điên à?" Park Do Young đang ngồi kế bên nướng khoai lang lập tức nói chen vào.
Park Do Young và Han Sang Ki đã ăn tối rồi mà hiện tại vẫn đang ngồi ăn vặt với thiếu nữ nọ trong sương phòng của Jeong Ah Young.
Không nhìn thấy Tam Mi tiên sinh đâu cả, chỉ có một người hầu cao to tên Jeong Ah Young đang đứng canh chừng cho họ.
Park Do Young nằng nặc đợi Lee Young trở về, vậy nên Jeong Ah Young cho họ vào trong sương phòng này đợi.
Han Sang Ki hiện rất tò mò bà lão tên Ok Seon này là ai. Bắt đầu từ lúc nãy khi họ bước vào đây đã nghe người hầu trong này nhắc đi nhắc lại tên bà lão ấy.
"Đó là một bà lão buồn cười, tự cho mình là tiên nữ của Ngọc Hoàng trên trời."
"Tiên nữ của Ngọc Hoàng? Đúng là điên thật rồi." Park Do Young vừa cắn hạt dưa vừa nói.
"Phải, nếu chỉ có vậy thôi thì không nói. Đằng này những người ở trọ chỗ bà ấy đều trải qua những chuyện dở khóc dở cười vì bà ấy."
"Đúng là một bà lão kì lạ."
"Trước khi biến thành khờ khạo như bây giờ thì bà ấy là một bà lão tốt bụng." Thiếu nữ cảm khái rồi thấp giọng kể: "Con trai của bà lão không nộp đủ tô thuế nên bị sung quân. Nếu không phải vì thế, bà lão cũng không đến mức bị như vầy. Trước khi bị đãng trí thì bà ấy là bà lão có trí nhớ tốt nhất ở cái huyện này đấy."
"Bà ấy ở nhà bị bệnh sao?"
Nghe Han Sang Ki hỏi xong, thiếu nữ gật đầu.
"Phải, con trai bà ấy vốn đã đính hôn rồi, vậy mà bị bắt đi sung quân. Sau đó khi đang xây dựng tường thành chống giặc ngoại xâm thì tường thành bất ngờ đổ ập xuống đè chết con trai bà ấy. Từ đó về sau, bà ấy cứ bệnh liên miên. Bắt đầu từ năm ngoái thì trở nên lúc tỉnh lúc lẫn."
Là nỗi đau của một người mẹ mất con. Đó là nỗi đau đứt từng khúc ruột, là nỗi đau giày xé tâm can, người hứng chịu nỗi đau như thế, thần trí mất tỉnh táo cũng là chuyện dễ hiểu.
"Trước kia cũng có rất nhiều lúc bà ấy tỉnh táo, nhưng gần đây thì không có nữa. Tóm lại, từ đó về sau, nhiều người ở trọ ở đó gặp phải chuyện khó nói lắm."
"Chuyện khó nói? Rốt cuộc là chuyện gì?"
"Chuyện đó... chuyện đó..."
"Là chuyện gì?"
"Nam nhân với nữ nhân... đó đó..."
Lúc thiếu nữ nói câu này rõ ràng cực kì gượng gạo. Lúc nãy còn đang liến thoắng không ngừng mà lúc này mặt thiếu nữ lại đỏ hết cả lên.
Park Do Young nhìn biểu hiện trên mặt nàng rồi cười: "À, là chuyện đó đó hả?" Vẻ mặt đầy vẻ "không cần nói thì ta cũng hiểu".
Thiếu nữ đỏ mặt gật đầu: "Đúng vậy."
"Chà, cho dù bị đãng trí thì cũng phải chú ý chứ, sao có thể làm ra chuyện như thế. Nhưng mà không có ai cố tình đi đến đó sao?"
Thiếu nữ nghi ngờ nhìn Park Do Young đang đầy vẻ nhiều chuyện, như thể chuyện này không liên quan đến mình.
"Cô nương nhìn gì vậy?"
"Nhưng mà... đại nhân không lo lắng sao?"
"Lo lắng?" Park Do Young cắn hạt dưa, hỏi.
"Người tôn quý mà đại nhân theo hầu đến đây ấy."
"Người đó làm sao?"
"Người đó đi đến chỗ bà lão rồi, không thấy lo à?"
"..."
"..."
Đột nhiên tất cả im bặt.
Qua một lúc, dường như cuối cùng đã tiêu hóa xong thông tin này, Park Do Young bật dậy.
"Cái gì? Chủ nhân của cô nương để thế tử tôn quý của ta đi đến nhà trọ của bà lão đãng trí đó sao?"
"Lão họ Park, giờ ông mới hiểu sao?" Han Sang Ki khinh thường nhìn Park Do Young rồi lắc đầu.
Park Do Young nổi giận cãi: "Họ Han kia! Cái ông lão này, biết nãy giờ rồi sao không nói? Sao ông còn bình tĩnh ngồi đây được vậy?"
"Thật ra ta đang nghĩ có nên đi ngủ không."
"Lão già này, còn không mau đi tìm điện hạ!"
"Trời tối đen như mực thế này biết dùng cách gì đi vào rừng? Còn đang có tuyết rơi nữa chứ. Trước khi gặp được điện hạ thì đã xuống gặp Diêm Vương rồi."
"Cho dù là vậy cũng không thể ngồi đây mặc kệ được!"
"Đừng lo lắng, cắn hạt dưa ăn tiếp đi." Han Sang Ki lại bốc một nắm hạt dưa thả vào tay Park Do Young: "Thế tử cũng đâu có đi đến chỗ đó với nữ nhân nào đâu. Là đi với tiểu tử Hong Ra On mà, có gì phải lo chứ?"
***
"Đừng có nhìn nhé. Không được... hắt xì!"
Ra On đang từ bồn tắm bước ra, cởi y phục ướt và bắt đầu mặc y phục khô mà bà lão chuẩn bị.
"Thật sự không được quay đầu lại nhìn đâu đấy... hắt xì."
"Chẳng phải ta đã nói là sẽ không nhìn rồi sao?"
Lee Young vẫn ngồi đối diện bức tường mà trả lời nàng. Nghe nàng hắt hơi, hắn nhíu mày. Có lẽ là ở trong nước lâu quá rồi.
12
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com
Trước Sau