Mây Họa Ánh Trăng (Moonlight Drawn By Clouds)

Chương 75: Ta yêu nàng

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Nếu muốn chạy trốn thì đi ngay bây giờ đi, cơ hội chỉ có một lần này thôi." Lee Young cất giọng bên tai Ra On.

"Người đang nói gì vậy?"

"Ta đếm đến ba."

"Điện hạ..." Ta còn chưa chuẩn bị tâm lý xong mà.

"Một."

Lee Young cầm lấy đôi tay đang chìm trong nước của Ra On.

"Hai."

Môi hắn áp sát lại.

"Ba."

Cánh môi mềm mại chỉ còn cách nhau trong tích tắc.

"Bây giờ đã không còn cơ hội nữa rồi. Bắt đầu từ giờ khắc này, nàng mãi mãi là của ta. Mãi mãi."

Xen kẽ giữa hai đôi môi quấn quýt, Ra On nghe hắn thốt ra từng chữ tựa như câu ma chú bao trùm lấy người nàng.

Hơi thở hai người hòa làm một. Nhưng nụ hôn ngắn ngủi trước khi Ra On hiểu rõ chuyện gì thì đã kết thúc.

Rời khỏi môi nàng, Lee Young nghi hoặc nhìn Ra On, bởi vì lúc này nàng đang ngơ ngác muốn đứng lên khỏi bồn tắm.

"Nàng đang làm gì vậy?"

"Điện hạ nói là ta có thể chạy trốn mà."

"Cái gì?" Lee Young buồn cười nhìn Ra On.

Trong tình hình như thế này, cách nghĩ của Ra On vừa hoang đường lại vừa đáng yêu.

Lee Young phì cười rồi lại ấn Ra On ngồi lại trong bồn tắm.

"Đã muộn rồi, chẳng phải ta đã nói rồi sao? Nếu nàng muốn đi thì khi ta đếm 3 tiếng đếm, nàng nên đi đi."

"Người đâu có cho ta đi, từ nãy giờ người vẫn luôn cầm chặt tay ta mà."

"Đúng vậy, vì không thể để nàng đi được."

"Cái gì?"

Lee Young không trả lời mà nắm lấy tay Ra On, hắn nhìn thấy tay nàng đỏ ửng cả lên.

"Ta biết ngay là thế này, mấy ngón tay đông cứng đến bị thương rồi này. Mang theo những hành lý không cần thiết, lại còn cố chấp như thế, bây giờ thế này rồi thấy chưa?"

Môi hắn đến gần những ngón tay của nàng, hắn muốn lưu lại dấu vết chỉ thuộc về hắn, vậy nên hắn cúi xuống hôn từng ngón tay của nàng. Cảm nhận được độ ấm từ môi Lee Young, bờ vai Ra On khẽ run rẩy.

"Người đang làm gì vậy?"

"Đây chẳng phải chuyện nên làm à? Người bằng hữu đáng quý của ta đang bị thương đây này."

Bằng hữu, lại là bằng hữu, thật là bực bội. Vừa rồi còn hôn người ta, vậy mà giờ vẫn nói là bằng hữu như cũ. Nhưng buồn bực cũng chẳng giải quyết được vấn đề. Hoàn cảnh của bản thân nàng sao có thể trở thành bằng hữu của điện hạ chứ. Tuy rằng biết là thế nhưng vì sao cứ luôn cảm thấy buồn thế này?

"Chắc không phải đối với bằng hữu nào cũng đều làm giống vậy chứ?" Vì thấy khó chịu nên Ra On bĩu môi hỏi.

"Làm sao có chuyện đó được."

"Nhưng vì sao lại đối với ta như thế?"

"Không biết thật nên mới hỏi sao? Bởi vì nàng là bằng hữu đặc biệt của ta."

"Bằng hữu đặc biệt? Bằng hữu đặc biệt lại là gì nữa?"

"Không biết. Cái đó làm sao dùng ngôn ngữ để diễn đạt được?"

Lee Young cụp mắt xuống im lặng. Trong mắt hắn lúc này lóe lên tia sáng kì dị, ánh mắt này rõ ràng cho thấy hắn đang đùa dai với Ra On.

Môi Lee Young hôn ngón tay Ra On, rồi hướng dần đế mu bàn tay của nàng. Tựa như cảm giác kiến bò trên tay, ngứa ngứa nhột nhột, Ra On bỗng chốc nổi da gà.

"Không, đừng làm vậy mà."

Ra On cử động cổ tay muốn phản kháng, nhưng Lee Young không cho phép. Một tay hắn cầm lấy tay nàng, tay còn lại đặt lên vai nàng, khiến nàng chẳng để nhúc nhích.

"Đừng nhúc nhích."

Môi hắn dời từ mu bàn tay lên cánh tay nàng, thẳng hướng đến bờ vai mảnh khảnh, để lại từng dấu hôn. Sau đó hơi thở ấm nóng của hắn phảng phất đến gần chiếc cổ trắng ngần của Ra On.

Ra On gần như chẳng thể chống đỡ, nhưng khi cảm nhận được luồng hơi thở ngày càng gần, nàng mở to mắt, dùng hết sức đẩy Lee Young một cái.

"Đừng vậy mà!"

Dưới sự phản kháng của nàng, người Lee Young bị đẩy mạnh qua phía bên kia bình phong.

Bốp!

Đẩy mạnh quá rồi sao?

Nghe thấy tiếng động lớn như vậy, Ra On bỗng thấy rất có lỗi.

"Chẳng phải ta đã nói là đừng làm như vậy rồi sao? Sao điện hạ chẳng chịu nghe lời người khác nói vậy? Đó là một thói quen xấu, cần phải sửa đổi."

Nhưng vì sao lại yên tĩnh như thế?

Ra On cắn môi chuẩn bị nhoài người qua bình phong xem tình hình.

Chẳng có tiếng động gì cả, lúc này điện hạ nên nổi trận lôi đình đứng lên rồi mới đúng, sao lại chẳng có phản ứng gì thế này? Sao vậy? Có chuyện gì vậy?

"Điện hạ? Người làm sao vậy? Đầu bị đập vào đâu rồi sao? Điện hạ? Điện hạ?"

Mặc kệ nàng gọi thế nào cũng chẳng nghe thấy tiếng trả lời. Trái tim nàng lúc này như rơi xuống hầm băng. Nếu vừa rồi nàng đẩy thế tử điện hạ đập đầu bất tỉnh, chìm trong nước thì sao?

Ra On cố hết sức nhoài người qua tấm bình phong để xem tình hình, nhưng nhìn thế nào cũng chẳng thấy được bóng dáng của ai cả.

"Điện hạ?"

Nửa người của nàng đã nhoài sang hết bên kia bình phong nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng Lee Young đâu.

"Điện hạ, người không sao chứ?"

Ra On hoảng loạn đứng lên rồi gấp gáp nhìn khắp phòng.

Chính vào lúc đó.

Bỗng có một đôi tay bàn tay im hơi lặng tiếng xuất hiện, xuyên qua bình phong, ôm chặt lấy Ra On.

"Á!" Ra On thốt lên một tiếng kinh ngạc.

"Bây giờ mới được thấy rõ khuôn mặt người mà ta muốn nhìn đây."

Bật lên tiếng cười trầm thấp, Lee Young đứng lên ôm trọn lấy Ra On, nhấc bổng nàng qua tấm bình phong rồi đặt nàng vào trong bồn tắm phía bên hắn. Nàng và hắn hiện tại cùng ngồi trong bồn tắm, y phục ướt dính sát vào người hắn, hiện lên khuôn ngực rắn chắc. Ra On xấu hổ quay mặt đi.

"Người... người muốn làm gì?"

"Nói chuyện nhoài người qua tấm bình phong bất tiện lắm."

"Cho dù là vậy cũng không được làm thế."

"Giữa bằng hữu với nhau có gì không được chứ?"

"Vừa rồi người làm gì vậy hả? Ta còn tưởng xảy ra chuyện gì rồi, lo muốn chết. Lần nào cũng đùa như vậy vui lắm sao?"

"Ta chỉ thích đùa như thế này với nàng."

"Thật không thể chấp nhận nổi."

Lee Young khẽ áp sát Ra On: "Lo lắng lắm sao?"

"Đương nhiên là lo rồi."

"Vì sao?"

"Cái gì?"

"Vì sao lại lo lắng như thế?"

Nghe thấy câu hỏi của Lee Young, Ra On mang vẻ mặt đương nhiên mà nhìn hắn: "Chẳng phải điện hạ từng nói rồi sao? Chúng ta là bằng hữu, là những bằng hữu vô cùng đặc biệt."

Lee Young mỉm cười dịu dàng, ôm lấy Ra On từ đằng sau.

"Ngoài lí do này ra còn gì nữa không?" Vừa nói, Lee Young vừa chôn mặt vào hõm vai Ra On.

Cơ thể nàng ấm áp, mùi thơm nữ tính tràn ngập khoang mũi. Sự ấm áp và mềm mại này khiến hắn cảm thấy thật say mê, không nhịn được lại muốn nhiều hơn.

"Điện hạ..." Ra On khẽ cất tiếng nói: "Điện hạ và ta không thể làm thế được."

"Vì sao?" Lee Young lơ đãng hỏi.

"Ta không phải người mà điện hạ muốn, người không biết sao?"

"Người mà ta muốn là người thế nào?"

Ra On xoay đầu lại. Nàng và hắn nhìn nhau trong chốc lát, nhưng cũng tựa như đã nhìn nhau rất lâu. Cuối cùng, nàng cắn môi nói.

"Điện hạ đã biết rồi mà, không phải sao?"

"Hôm nay lạ thật đấy, ta biết cái gì? Đừng nói những lời chung chung thế nữa, nói rõ ràng ra đi. Người mà ta muốn là người thế nào? Còn nữa, vì sao nàng lại không thể trở thành người mà ta muốn?"

"Ta..." Ra On nuốt nước miếng: "Ta là nữ nhân."

"..."

"Ta đã nói dối điện hạ. Không, ta đã lừa hết tất cả mọi người quen biết ta, là nữ nhân mà lại dám nhập cung làm thái giám, đã vi phạm cung quy. Ta không phải người mà điện hạ muốn, không thể trở thành người mà điện hạ muốn."

Cuối cùng cũng nói ra được rồi, thật nhẹ lòng, nhưng đồng thời cũng sợ hãi vô cùng. Dù đã biết điện hạ đã biết từ lâu, nhưng vẫn thấy sợ phản ứng của Lee Young. Sợ ánh mắt của hắn khi nhìn nàng sẽ hoàn toàn thay đổi.

Nhưng mà... ánh mắt của Lee Young nhìn Ra On chẳng hề thay đổi, vẫn dịu dàng như cũ. Hắn cứ thế nhìn Ra On một cách chăm chú.

Một lúc sau, cuối cùng hắn cũng mở miệng nói.

"Bây giờ mới chịu nói với ta."

Ra On ngạc nhiên: "Người đang đợi ta sao?"

"Phải, ta đang đợi nàng. Ngày nào ta cũng đợi nàng nói sự thật ra với ta, đợi rồi lại đợi."

"Vì sao?"

"Vì đó là nàng, Hong Ra On, ta tin rồi nàng sẽ nói cho ta biết."

"Nhưng ta vốn định mãi mãi giấu người."

"Không đâu, rồi sẽ có một ngày nàng nói cho ta biết." Khi nói chuyện, ánh mắt hắn tràn ngập tin tưởng với Ra On.

"Không tò mò vì sao ta che giấu sự thật sao?"

"Đương nhiên sẽ có chuyện khó mà nói được. Nhưng bất kể là chuyện gì, chỉ cần là chuyện của nàng, ta không có lí do gì không thông cảm được cả."

Nghe câu này, Ra On vội hỏi: "Vậy nếu thật sự có nguyên nhân to lớn không thể nói thì người sẽ làm sao?"

"Nói thử xem rốt cuộc chuyện đó là chuyện gì đi đã rồi ta sẽ trả lời nàng. Ta sẽ xem xem đó là chuyện không thể hiểu nổi, hay là chuyện chỉ cần ta cố gắng hiểu thì sẽ hiểu được."

"Đó là..." Ra On khó xử, cúi đầu xuống: "Ta chẳng biết phải bắt đầu từ đâu."

Quá trình vì sao là nữ nhân mà nhập cung làm thái giám, chỉ cần nói vài câu là hết chuyện rồi. Nhưng nguyên nhân vì sao trong cuộc sống bình thường cũng phải giả trang làm nam nhi thì lại không thể nói. Mẫu thân nói bắt buộc phải dùng thân phận này mà sống. Bảo rằng chỉ có như vậy mới sống được, không còn cách nào khác. Nội tình phức tạp trong đó làm sao mà nói rõ đây.

"Gì cơ? Vẻ mặt rõ ràng là có chuyện lớn lắm, kết quả lại nói là không biết ư?"

"Ta không đùa đâu, là thật đấy."

"Vậy à? Tạm thời mặc kệ nguyên nhân sâu xa bên trong là gì đi vậy. Nói thật lòng, ta vẫn luôn nhẫn nhịn chờ đợi chính miệng nàng nói chuyện nàng là nữ nhân cho ta biết. Sắp nhịn hết nổi luôn rồi."

"Không phải không muốn nói, là không thể nói."

"Vì sao?"

"Tội mà ta đã mắc phải là tội tru di tam tộc."

Lee Young nghĩ một lát rồi gật đầu: "Phải. Có thể sẽ như thế. Với ta thì chỉ là một lời nói thật, nhưng với nàng thì chuyện này có liên quan đến tính mạng nàng. Còn là chuyện lớn liên quan đến cả nhà, quả là muốn nói mà không thể."

So với bản thân mình thì đầu tiên sẽ nghĩ đến người nhà trước. Nàng ấy vốn là người như thế, vậy nên không thể nói, đúng là có thể hiểu được.

Ra On ngẩng đầu lên nhìn Lee Young, nói: "Ta cũng có một chuyện thấy tò mò."

"Chuyện gì?"

"Từ khi nào người biết sự thật? Từ khi nào biết ta không phải nam nhân?"

Nghe thấy câu hỏi của Ra On, Lee Young mỉm cười. Qua một lúc, hắn đưa tay vuốt mái tóc dài của nàng rồi nói.

"Lần đầu tiên nhìn thấy nàng trong y phục nữ nhân." Từng lọn tóc dài tán loạn trên vai Ra On bị hắn cầm nghịch trong tay: "Ngay lần đầu tiên nàng thắt bím tóc dài này, mặc vào trang phục nữ nhân, là ta đã biết."

"Nhưng chẳng phải điện hạ không phân biệt được khuôn mặt của nữ nhân sao?"

"Ừ nhỉ."

"Nhưng mà làm sao nhận ra được mặt ta?"

"Ta cũng không rõ nguyên nhân lắm, nhưng chắc nàng sẽ biết."

"Chẳng lẽ vì từ đầu đã không xem ta là nam nhân không?"

"Cũng không rõ, mà cũng có thể là..."

"Có thể là gì?"

"Không chừng ngay từ ban đầu bản năng của ta đã mách bảo nàng là nữ nhân. Tóm lại, ngay từ đầu ta đã chấp nhận chuyện nàng là nữ nhân. Vậy nên những câu như nàng không phải người ta muốn thì đừng nói nữa. Nàng chính là người mà ta muốn."

"Điện hạ."

"Rõ ràng ta đã từng nói, mặc kệ nàng là ai cũng không sao. Cho dù nàng là nam nhân, hay là nữ nhân đều không sao hết. Chỉ cần ta thích, thì nàng là Hong Ra On là đủ rồi."

"Dù có nói thế đi nữa, nhưng người không giận thật sao?"

"Tức là bây giờ ta phải tức giận mới vừa lòng nàng đúng không?"

"Vì dù cho có nguyên nhân khổ sở khó nói gì đi nữa thì ta cũng đã lừa dối điện hạ, vậy nên xin hãy giáng tội cho ta. Mặc kệ là hình phạt gì, ta cũng đều sẽ nhận."

"Thật sự mặc kệ là hình phạt gì cũng sẽ nhận chứ?"

"Đúng, hình phạt thế nào cũng đều chấp nhận." Nàng vừa nói vừa cúi thấp đầu.

Bàn tay to của hắn buông những lọn tóc trong tay ra, khẽ thở dài.

"Nàng nói những lời đó trong hình huống như thế này có ý nghĩa như thế nào nàng biết không? Là biết nên mới nói hay sao?"

"Vậy là sao?"

Lee Young kéo Ra On sát vào l*иg ngực của mình.

"Qua đây."

"Không phải nói sẽ trừng phạt ư?"

"Đây chính là sự trừng phạt của ta. Bây giờ ta sẽ không nổi nóng với nàng, cũng sẽ không phạt nàng. Bây giờ ta chẳng thể trừng phạt gì nàng cả."

"Vì sao?"

"Nàng đang hỏi cái gì vậy?"

Lee Young nhìn nàng say đắm, không nhịn được yết hầu khẽ nhúc nhích, nuốt nước miếng.

"Bởi vì ta đã yêu nàng rồi, biết chưa?"