Trở Thành Cặp Đôi Hợp Đồng Với Đối Thủ Không Đội Trời Chung

Chương 61: Người up video

Hôm sau đồng hồ báo thức vang lên, Hạ Lâm Hạ cáu kỉnh mở mắt ra, thấy sắc trời bên ngoài vẫn còn tối đen, rì rầm vài tiếng mới sờ tay tìm di động ở đầu giường. Tìm kiếm hồi lâu vẫn không thấy, nhưng lại thấy một bàn tay hiện lên trước mắt cô, cầm di động của cô tắt đi bài tập thể dục theo đài.

“Hôm nay tôi không có sức làm bé khoẻ bé ngoan.” Hạ Lâm Hạ lẩm bẩm nói.

“Ừm, hôm nay không tập.” Quý Phùng Tuyết buông di động, xoa đầu cô, đưa đến một chiếc khăn lông ấm, “Lau mặt đi cho tỉnh ngủ.”

Hạ Lâm Hạ không muốn nhúc nhích, trở người tiếp tục nằm tê liệt. Sau đó, cô nghe thấy tiếng thở dài bất lực của Quý Phùng Tuyết, cuối cùng còn được chị ấy tự tay lau mặt cho mình.

Cô tưởng như mình sắp thành phế vật, cảm giác có người phục vụ thật thoải mái.

Quý Phùng Tuyết buông khăn lông, kéo tay cô rời giường, nhưng kéo kiểu nào cũng không ra, đành phải xuất chiêu tàn nhẫn: “Em có tin chị gọi điện thoại cho anh trai em không?”

Hạ Lâm Hạ nhảy phốc xuống giường, vuốt lại mái tóc rối bù, nghiến răng nói: “Xem như chị giỏi!”

Cô nheo mắt, mơ mơ màng màng chui vào toilet đánh răng rửa mặt. Bên ngoài có người gõ cửa, chị tưởng là Hạng Hoài Mộng hoặc Trần Niệm, nhưng bất ngờ lại là một cô gái xa lạ.

Giọng nói của cô gái ngọt ngào ấm áp, còn mang theo vẻ gần gũi, cô gái cười nói: “Đàn (chị). . . Cô Quý, em thấy mọi người vẫn chưa lên đường, sợ hai người dậy trễ.”

Cô gái tên Nhạc Thanh Di, là sinh viên năm cuối Đại học, trước kia từng đóng vai phụ trong một bộ web drama, nhờ thực lực nên lấy được vai nha hoàn này.

Quý Phùng Tuyết mỉm cười nói: “Cảm ơn đã nhắc nhở, em phải đi à?”

“Dạ vâng. À đúng rồi, đây là dưa muối mẹ em tự ngâm, em gửi cô nếm thử, hai hôm nay mọi người đều bận rộn nên không có cơ hội đưa.” Cô gái nói xong nhìn xuống đồng hồ, vừa ngẩng đầu chợt phát hiện Hạ Lâm Hạ không biết ra tới từ bao giờ, đang đứng sau lưng Quý Phùng Tuyết, híp mắt đánh giá chính mình, ánh mắt cũng không mấy thân thiện.

Cô gái vội vàng khom lưng, “Xin lỗi đã quấy rầy, em là fan của hai người. À, vậy em đi đến đoàn phim trước chờ hai người.” Nói xong liền chạy như bay mất dạng.

Quý Phùng Tuyết đóng cửa lại, xoay người, nhìn thấy vẻ mặt không vui của Hạ Lâm Hạ, “Khó chịu vì bị gọi dậy à?”

“Hừ!”

“Sao vậy?”

“Rõ ràng là cô ấy cố tình ve vãn chị!” Trong miệng Hạ Lâm Hạ vẫn còn đầy bọt kem đánh răng, cô chạy nhanh về toilet súc miệng, sau đó lớn tiếng trách cứ: “Rõ ràng là cô ấy đóng vai nha hoàn của tôi, thế mà chẳng thân thiết với tôi chút nào, ngược lại vừa nhìn thấy chị đã nói nói cười cười, sáng sớm tinh mơ còn tới gọi chị dậy!”

Ngôn từ mạnh mẽ, lời buộc tội đanh thép vang dội.

Quý Phùng Tuyết chớp mắt, sâu trong mắt là ý cười nhè nhẹ, vô tội nói: “Em hung dữ quá.”

“Ặc, thế này mà hung dữ?” Hạ Lâm Hạ tức giận chọc vào trán chị, “Chị đã quên chị treo cổ trên cái cây Tiêu Vũ Nhiên thế nào sao?!”

“Chị không quên.”

Hạ Lâm Hạ sửng sốt.

“Nhưng chị không chết, có người đã cứu chị.” Quý Phùng Tuyết nói.

“Ai vậy?” Hạ Lâm Hạ vô thức hỏi.

Quý Phùng Tuyết thoáng nhìn cô rồi cúi đầu nén cười, “Không có gì, cô bé kia là đàn em của chị, chỉ đơn thuần xem chị như thần tượng mà thôi.”

“Đàn em? Ngay cả chuyện này chị cũng biết?” Hạ Lâm Hạ nhíu mày, “Tại sao tôi còn không biết mà chị lại biết?”

“Hôm qua bọn chị có trò chuyện với nhau.”

“Nói khi nào?”

“Ngày hôm qua.”

“Nói cái gì?”

Quý Phùng Tuyết mỉm cười nhìn cô, “Sao vậy, em ghen à?”

Lông mi Hạ Lâm Hạ khẽ rung, “Ghen, ghen cái con khỉ. Quên đi, chị thích làm gì thì làm, liên quan gì đến tôi.”

Trên đường đến đoàn phim, Trần Niệm cảm thấy không khí có chút bất ổn, Hạ Lâm Hạ quay đầu đi, tựa hồ không muốn nói chuyện với mọi người, còn khoé môi Quý Phùng Tuyết thì luôn nhếch lên khiến người ta thật chướng mắt.

Sau khi xuống xe, cô kéo Quý Phùng Tuyết vào một góc, nhỏ giọng hỏi: “Không phải cô dùng vũ lực với cô ấy đấy chứ?”

Quý Phùng Tuyết ngạc nhiên nhìn cô ấy, “Cái đầu nhỏ của cô thế mà cũng nảy được sáng kiến nha, còn gì nữa không? Cho tôi thêm vài gợi ý đi.”

Trần Niệm: “. . . Cô đúng là ác quỷ ăn thịt người không nhả xương.”

Quý Phùng Tuyết: “Quá khen.”

Bên kia, Hạng Hoài Mộng cũng hỏi Hạ Lâm Hạ: “Không phải em lại lên cơn đấy chứ? Đã uống thuốc chưa?”

“Chị chết đi.” Hạ Lâm Hạ trợn trắng mắt với cô ấy.

“Vậy sao em lại khó chịu với cô Quý như vậy.” Hạng Hoài Mộng tức giận bất bình.

Hạ Lâm Hạ cũng không quay đầu lại hỏi: “Bây giờ chị ấy thế nào?”

Hạng Hoài Mộng quay đầu liếc nhìn Quý Phùng Tuyết ở cách đó không xa, “Cực kỳ xinh đẹp, để mặt mộc mà còn có thể đẹp như vậy, thế này không phải là ông trời thưởng cơm ăn nữa, mà là thưởng cho cô ấy cả một bữa Mãn Hán toàn tịch.”

“. . .” Hạ Lâm Hạ cạn lời, bà chị Hạng Hoài Mộng hôm qua chỉ nhìn thấy một thoáng như vậy mà đã bắt đầu xem Quý Phùng Tuyết như nữ thần rồi. Cô trừng mắt nhìn người đại diện bội bạc, nghiến răng nghiến lợi gằn giọng nói: “Em đang hỏi tâm trạng của chị ta!”

“Tâm trạng à. . .” Hạng Hoài Mộng lại liếc nhìn lần nữa, báo cáo: “Tâm trạng rất tốt.”

Hạ Lâm Hạ: “. . .”

Quý Phùng Tuyết chị giỏi lắm! Có gái trẻ tới gõ cửa là tức khắc vui vẻ như vậy!

Bất chợt, cô nhớ tới lời chị ấy vừa nói.

Có người cứu chị ấy khỏi cái cây kia là thế nào?

Có phải. . . chị ấy đã thích người khác không?

“Chị cảm thấy. . .” Hạ Lâm Hạ kiềm chế những suy nghĩ ngổn ngang trong lòng, che bên tai Hạng Hoài Mộng, nhỏ giọng nói: “Liệu có phải là Quý Phùng Tuyết thích em không?”

“Em nằm mơ tiếp đi.” Hạng Hoài Mộng ném cho cô cái nhìn xem thường, “Người ta là tiên nữ, sẽ thích mèo hoang suốt ngày gầm rú như em sao? Có nghĩ cũng đừng nghĩ, cô Quý là của mọi người!”

“. . .”

Hạ Lâm Hạ giận sôi máu, nhưng cẩn thận ngẫm nghĩ thì thấy khả năng kia đúng là không lớn. Quý Phùng Tuyết cũng từng nói cô không phải mẫu người chị ấy thích, chị ấy sẽ thích kiểu người dịu dàng đằm thắm như Tiêu Vũ Nhiên, vậy thì rốt cuộc chị ấy thích ai kia chứ?

Đúng lúc này, một bóng người lướt qua cô, chính là Nhạc Thanh Di mới vừa gặp đang cầm theo một cuốn sổ nhỏ, đi thẳng đến chỗ Quý Phùng Tuyết.

Không nghe được hai người kia nói chuyện gì, nhưng nhìn dáng vẻ tươi cười của họ thật sự vô cùng chói mắt. Sau vài câu qua lại, Nhạc Thanh Di vội chạy về đoàn phim, Quý Phùng Tuyết cúi đầu nhìn quyển sổ, mỉm cười.

Trong lòng Hạ Lâm Hạ giật thót, tầm mắt nhìn theo bóng dáng của Nhạc Thanh Di. . . đây không phải là Tiêu Vũ Nhiên phiên bản 2.0 sao?!

Tâm trạng đột nhiên chùng xuống, cô bị kéo đi trang điểm mà vẫn thất thần như lạc vào cõi thần tiên, hai mắt vô hồn nhìn vào ống kính. Sau một hồi như vậy, Quý Phùng Tuyết sầm mặt, đi đến véo má cô, “Hạ Hạ, hoàn hồn, chúng ta đang đóng phim.”

Hạ Lâm Hạ sờ vào bên má hơi đau của mình, liên tục nói xin lỗi với đạo diễn, lúc này mới gạt đi những suy nghĩ rối rắm trong lòng, tập trung vào cảnh diễn.

. . .

Vì mỹ nhân đã chọn lựa Lục Kha, một “nam nhân” với túi tiền ít ỏi nên khiến những người khác bất mãn, lập tức nổi lên tranh cãi. Trình Hữu Vi lẳng lặng ném vài người ra ngoài, trong lúc đó không biết là thủ hạ của ai xông lên, vô tình làm Mịch Hoan bị thương, tạo ra một vết cắt trên cánh tay trắng nõn của nàng, vết máu tràn ra, hoà làm một cùng hồng sa phơ phất.

Lục Kha hoảng hốt, chỉ kịp gọi một tiếng Trình Hữu Vi rồi vội vàng đưa Mịch Hoan lên lầu cầm máu.

Nha hoàn tìm tú bà xin băng gạc, sau đó chạy ra ngoài mời đại phu. Trình Hữu Vi ở lại xử lý đống hỗn loạn, trong căn phòng trên lầu chỉ có hai người. Lục Kha đổ bột thuốc, xé rách mảnh vải, tiến hành băng bó cho nàng ấy một cách thuần thục.

Mịch Hoan nghiêm túc nhìn nàng, mỉm cười, trong giọng nói không chút hoảng loạn: “Công tử thật tốt.”

Lục Kha cũng không ngẩng đầu lên mà nói: “Cái gì mà công tử? Không phải ngươi đã nhìn ra ta là nữ nhân sao?”

Vừa rồi, khi đối phương tiến đến ôm nàng, rõ ràng nàng cảm giác được nữ nhân này lén chạm vào ngực nàng.

“Là cô nương cũng tốt, ta đã lựa chọn ngươi, đêm nay ta chính là người của ngươi, ngươi muốn đối đãi với ta như thế nào đều được.” Tuy một tay của Mịch Hoan bị thương, nhưng tay kia vẫn đưa lên vuốt ve khuôn mặt nàng, yêu kiều quyến rũ nói.

Lục Kha bất lực quay mặt đi: “Đừng nhúc nhích, ngươi bao nhiêu rồi?”

Sau đó, Mịch Hoan kể cho nàng nghe về cảnh đời thê lương của mình, Lục Kha không đành lòng nhìn một nữ tử còn trẻ tuổi như vậy đã phải vùi thân ở nơi xảo ngôn lệnh sắc* chà đạp bản thân thế này, nàng nói: “Ta sẽ chuộc thân cho ngươi, để ngươi làm nha hoàn của ta.”

(*Xuất phát từ câu nói của Khổng Tử: Xảo ngôn, lệnh sắc, tiển hĩ nhân: những người thơn thớt nói cười, coi trọng bề ngoài thì ít có lòng nhân từ. Ý trong truyện là nói thanh lâu là nơi giả dối, dùng vẻ mặt tươi cười, gấm lụa vàng son để che lấp đi sự thối nát.)

“Không cần.” Mịch Hoan thẳng thừng từ chối, “Làm nha hoàn của ngươi có thể một đêm kiếm được ngàn vàng sao?”

“. . .” Tốt lắm, đây là nữ nhân tự nguyện sa đoạ.

“Trừ khi. . . ” Mịch Hoan cúi người nâng cằm nàng lên, gương mặt tiến lại gần, cười tươi như hoa, thổ khí như lan, “Ngươi cưới ta.”

“Đùa gì thế.” Lục Kha tăng thêm lực trên tay, thắt nút băng gạc, nàng đứng lên nghiêm túc nói: “Ngươi là nữ tử, ta cũng là nữ tử, sao có thể nói chuyện gả cưới.”

“Vì sao không thể?” Mịch Hoan co đôi chân dài đặt lên giường, đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên, nhưng trong mắt lại không có ý cười, “Nữ tử không thể thích nữ tử sao?”

Lục Kha sửng sốt, kinh ngạc quay đầu lại nhìn nàng ấy, nhất thời không thể tìm được từ nào để nói.

Bởi vì, những lời này không có trong kịch bản, là Quý Phùng Tuyết mới vừa thêm vào.

Hạ Lâm Hạ không nghe thấy tiếng hô “Cắt” của đạo diễn, lại thấy Quý Phùng Tuyết vẫn nằm đấy, nhìn mình bằng ánh mắt không rõ ý tứ, cũng không biết lời này nói cho ai nghe. Cô lấy lại bình tĩnh, vội vàng nói tiếp: “Thật ra không phải là không thể. Chỉ là ngươi hoàn toàn không hiểu chuyện chung đôi của hai người, hay là ngươi làm nha hoàn cho ta trước, ta mời tiên sinh dạy học cho ngươi được không?”

Mịch Hoan thấp giọng cười một tiếng, “Cô nương đối với ta tốt như vậy, lại không cần thân thể của ta, ngươi đang có ý đồ gì đây?”

Đương nhiên là mỹ mạo của ngươi, Lục Kha nghĩ như vậy.

Đào phạm trên đường chạy trốn còn không quên đến thanh lâu, hẳn là có thứ gì khiến hắn lưu luyến, mà thanh lâu ngoại trừ mỹ nhân thì còn có gì nữa?

Nếu đưa theo Mịch Hoan, không chừng có thể dẫn rắn ra khỏi hang. Hơn nữa, với thân phận “gặp qua vô số người” của Mịch Hoan, biết đâu còn có thể tận mắt nhìn thấy phạm nhân.

Bất kể là khả năng nào, giữ lại nữ tử này bên cạnh vẫn là giải pháp tốt nhất.

“Cắt.”

Hạ Lâm Hạ thở ra một hơi, cuối cùng cũng quay xong. Ánh mắt cô vô thức nhìn về người đang nằm trên chiếc giường được chạm trổ, chị đang cúi đầu chỉnh trang lại áo khoác ngoài, một mảng lớn da thịt trắng nõn trước ngực như ẩn như hiện, không khỏi suy nghĩ: liệu Lục Kha có thích cô gái này không?

Lúc này, cô thấy Nhạc Thanh Di đứng phía sau đạo diễn, vội nhấc chân bước tới, lặng lẽ đứng bên cạnh cô ấy xem đoạn phim được phát lại, nhưng đôi mắt lại không ngừng liếc nhìn người bên cạnh.

Nhạc Thanh Di không để ý đến hành động của cô mà hết sức chăm chú nhìn màn hình. Đột nhiên, nghe thấy một tiếng nói thong thả vang lên bên cạnh: “Xem gì mà vui vẻ vậy?”

“Tôi đang xem đàn chị và cô Hạ, wow, hai người họ giỏi thật đấy! Phản xạ tại chỗ đúng là tuyệt vời ông mặt trời!” Nhạc Thanh Di nói xong mới cảm giác giọng nói này khá quen tai, vừa quay đầu lại nhìn thấy Hạ Lâm Hạ, sắc mặt chợt đỏ bừng, “Hạ, cô Hạ.”

Cô Hạ!

Sao xưng hô này lại êm tai như vậy!

Hạ Lâm Hạ lập tức giống người đi trên mây, cô cố gắng kiềm chế khoé miệng đang không ngừng nhếch lên của mình, “Thế à? Cô cảm thấy tốt lắm sao?”

“Đúng rồi! Đặc biệt là đàn chị, nhìn biểu cảm của chị ấy mà chân giả của tôi cũng cứng lên luôn!” Nhạc Thanh Di vừa nhắc đến việc diễn xuất là không thể ngừng được, càng nói càng hưng phấn.

Khoé miệng Hạ Lâm Hạ chợt đông cứng, ra vẻ thân thiết khoác vai cô ấy bước ra ngoài.

Trần Liên Kiệt ngồi trên ghế cuối cùng cũng tìm lại được sự thanh tịnh, hoài nghi mình đã thành người tối cổ. Cái gì gọi là chân giả? Còn cứng lên? Suy nghĩ của người trẻ bây giờ thật lạ lùng!

Nhạc Thanh Di không ngờ sẽ được Hạ Lâm Hạ tiếp xúc thân mật như vậy, căng thẳng đến mức tim sắp nhảy ra ngoài, lắp ba lắp bắp nói: “Cô Hạ, cô muốn làm gì vậy?”

Hạ Lâm Hạ đưa cô ấy đến một góc, thoáng liếc nhìn xung quanh, không ngờ lại chạm vào ánh mắt Quý Phùng Tuyết đang ở đằng xa, cái nhìn của đối phương lạnh đến mức khiến cô rùng mình, lập tức quay đầu lại, muốn tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện ngay tại đây: “Tôi hỏi cô, sáng nay cô đưa gì cho bác Quý? Không phải là thư tình đấy chứ?”

“Đương nhiên không phải!” Nhạc Thanh Di sửng sốt, thẹn thùng nói: “Là tiểu sử nhân vật, lần trước tôi ở bên cạnh nghe được đàn chị dạy các cô làm thế nào để hoà nhập vào nhân vật, sau đó cũng tìm đàn chị nhờ chỉ dạy thêm, chị ấy bảo tôi viết tiểu sử nhân vật cho chị ấy xem.”

Nghe có vẻ ổn.

“Có phải cô rất thích đàn chị của cô không?” Hạ Lâm Hạ lại hỏi.

“Thích chứ!” Vẻ phấn khích hiện lên trên khuôn mặt Nhạc Thanh Di, “Tôi là đồng hương với chị ấy, chị ấy còn là thần tượng của tôi từ thời còn học trung học nữa kìa! Sau đó tôi đã hạ quyết tâm phải trở thành diễn viên ưu tú như chị ấy, làm rạng danh quê nhà!”

“. . .” Quý Phùng Tuyết còn có địa vị vẻ vang này sao?

Khoé miệng Hạ Lâm Hạ giật giật, cảm thấy cô gái này không còn giống phiên bản 2.0 của Tiêu Vũ Nhiên lắm, nhưng phòng bệnh hơn chữa bệnh, cô vẫn làm ra vẻ nói: “Được rồi, sùng bái thì sùng bái, nhưng cô đừng mê muội chị ấy.”

Nhạc Thanh Di trợn to mắt, khoé môi chợt hiện lên một nụ cười xấu xa, “Tôi hiểu rồi, cô sợ tôi tranh giành đàn chị với cô.”

“Cô câm miệng đi!” Hạ Lâm Hạ hoảng hốt bịt miệng cô ấy, “Tôi không phải, tôi không có, tôi chỉ sợ cô bị tổn thương thôi!”

“Ưm ưm ưʍ. . .”

Ở phía xa, Quý Phùng Tuyết nhìn thấy hai người bắt đầu trêu đùa nhau, chợt có chút khó chịu, không, là rất khó chịu, cất bước đi về phía này.

“Cô Hạ, Hạ Hạ, cô nghe tôi nói. . . ưʍ.” Nhạc Thanh Di thoát khỏi bàn tay cô, sau khi lấy lại tự do lập tức cười xấu xa, chọt vào vai Hạ Lâm Hạ, “Tôi có thể gọi cô là Hạ Hạ không? Tuy rằng cô là tiền bối của tôi, lại còn là idol tôi hâm mộ, nhưng tôi rất muốn gọi Hạ Hạ ở trước mặt cô.”

Hạ Lâm Hạ ngạc nhiên nhìn cô ấy.

Nhạc Thanh Di siết chặt hai tay, kích động nói: “Hạ Hạ cô yên tâm, Mùa Hạ szd! Mùa Hạ sẽ luôn kiên định trong lòng tôi!”

Hạ Lâm Hạ: “?”

“Hạ Hạ, có lẽ cô không biết tôi còn một thân phận khác.” Từ khi Nhạc Thanh Di vào đoàn phim đến nay vẫn luôn che giấu mình là fan cuồng của CP này, rốt cuộc cũng dám công khai tình yêu, “Tôi rất thích edit này nọ. . .”

“Cô là. . .” Đột nhiên Hạ Lâm Hạ nghĩ tới một người.

“Đúng vậy, tôi chính là người up video mà cô like đấy! Tương phùng nhất Hạ chính là tôi!”

Nghe vậy, bước chân của Quý Phùng Tuyết phía sau hơi khựng lại, tầm mắt dừng lại một chút trên khuôn mặt Nhạc Thanh Di, ngay sau đó nảy ra một ý tưởng mới, không khỏi cong khoé môi.

“Là cô?!” Đồng tử của Hạ Lâm Hạ chấn động, hơn nửa ngày mới lôi được ba hồn bảy phách trở về, cứng nhắc vỗ vai cô ấy, “. . . Cô làm tốt lắm, bàn tay thần thánh.”