Trở Thành Cặp Đôi Hợp Đồng Với Đối Thủ Không Đội Trời Chung

Chương 60: Hoảng loạn

Kết thúc công việc thì đã rạng sáng, bên phía Quý Phùng Tuyết vẫn còn mấy cảnh quay đơn phải bổ sung.

Hạ Lâm Hạ vội vàng theo Khâu Tinh Châu trở về khách sạn, hai người ngồi cùng một chiếc xe, cô nhìn xung quanh, nghiêm mặt nói: “Anh cảm thấy cảnh vừa rồi thế nào?”

“Được lắm, từ sau khi được cô Quý chỉ bảo, anh như được khai thông kinh mạch. Cảnh diễn vừa rồi không bị mắc lỗi nào, dù ống kính không quay đến thì anh vẫn duy trì được cảm xúc.” Khâu Tinh Châu tự khẳng định.

“Không phải hỏi anh, em đang hỏi. . .”

“Em nói em à?” Khâu Tinh Châu liếc mắt nhìn cô từ trên xuống dưới, xác nhận lời nói của những người khác, “Có sự thay da đổi thịt mạnh mẽ, đặc biệt là trong cảnh quay cùng cô Quý, co giãn vừa khéo! Cảnh này nhất định sẽ khiến khán giả hét toáng lên!”

Khoé môi Hạ Lâm Hạ không nhịn được nhếch lên, lại hỏi: “Vậy còn bác Quý? Anh cảm thấy chị ấy thế nào?”

Khâu Tinh Châu nhìn cô bằng vẻ mặt “ngu lâu dốt bền khó đào tạo”, “Em nghĩ vì sao lần này lại thuận lợi như vậy, một phát ăn ngay?”

Hạ Lâm Hạ giả tạo nói: “Bởi vì kỹ thuật diễn xuất của bọn em đều tốt.”

“Chúng ta nhiều lắm chỉ là đạt tiêu chuẩn thôi, mấu chốt là ở chỗ cô Quý quá xuất sắc.” Khâu Tinh Châu thành thật nói: “Một diễn viên giỏi hẳn là phải giống như cô Quý vậy, chỉ cần một ánh mắt, một động tác nhỏ là có thể thúc đẩy cảm xúc của các diễn viên khác.”

Hạ Lâm Hạ không tỏ ý kiến, quay đầu nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ.

“Nói thật, nếu đổi người khác diễn vai Mịch Hoan, có lẽ em sẽ không thể hiện tốt như vậy.” Khâu Tinh Châu từ tốn nói.

“Biểu hiện của em tốt lắm sao?” Cô nhịn không được hỏi lại một câu, muốn nghe lời khen.

“Chuyện đấy thì đương nhiên, bọn anh ở ngoài thấy rõ ràng, ánh mắt của hai người dường như sắp xẹt ra tia lửa điện ấy!” Khâu Tinh Châu nói đến hứng khởi, còn lấy hai ngón trỏ chạm vào nhau, “Giống thế này này, hấp dẫn lẫn nhau.”

Hạ Lâm Hạ che mặt.

Cô còn chưa dám xem lại đoạn phim.

Khâu Tinh Châu lại cảm thán: “Nhưng cô Quý đúng là đẳng cấp thật, lúc đầu khi nhận được kịch bản, anh còn đoán mò xem ai sẽ đóng vai này, cũng thử tìm một vòng những nhân vật có vẻ ngoài quyến rũ trong giới, bao gồm cả em. Nhưng ngàn lần không nghĩ tới lại là cô Quý, hiệu quả cuối cùng lại. . .” Nhất thời anh ta không tìm được từ nào để hình dung.

“Chấn động lòng người.” Hạ Lâm Hạ bổ sung.

“Cũng gần như vậy đấy.”

Hạ Lâm Hạ gật gù, trong lòng nhủ thầm: hoá ra không chỉ riêng mình có suy nghĩ này. Cô suy nghĩ một lúc, lại hỏi: “Vậy lúc anh nhìn thấy dáng vẻ đấy của bác Quý có động tâm không?”

“Không có.”

“Tại sao chứ?!” Hạ Lâm Hạ khó tin nhìn về phía anh ta, “Chị ấy hấp dẫn như vậy mà không thể làm anh động lòng, anh có còn là đàn ông không vậy?!”

“Đương nhiên là phải, lại còn là một người đàn ông vô cùng dũng mãnh nữa đấy.” Khâu Tinh Châu vỗ ngực, lại liếc mắt nhìn người đại diện và tài xế trên xe, hạ giọng, “Nhưng nếu anh dám động lòng, bạn trai anh không đập gãy chân anh mới lạ.”

“Sặc.” Bất thình lình đớp phải cẩu lương khiến người ta khó lòng nuốt xuống.

Xe dừng lại, Hạ Lâm Hạ nhìn anh ta khom người xuống xe, lúc đứng thẳng người thân hình vạm vỡ, vai rộng eo hẹp, cao to mạnh mẽ, dù ở trong giới giải trí thì ngoại hình cũng được xếp vào hạng nhất nhì, nhìn thế nào cũng khó tưởng tượng đây là một anh gay.

Đó là một câu chuyện dài. Năm ấy hai người diễn cảnh hôn nhau luôn bị NG, đặc biệt là vẻ mặt giống như ăn phải shit của Khâu Tinh Châu khiến cô giận sôi gan. Sau khi kết thúc công việc, cô dự định đi hỏi cho ra lẽ, rốt cuộc anh ta không hài lòng điểm nào ở cô, không ngờ lại nghe thấy đối phương đang gọi điện thoại.

“Anh về nhà chưa, em nhớ anh lắm.”

“Em cũng không biết khi nào phát sóng, nhưng anh đừng xem thì tốt hơn, không hay đâu, em và nữ chính có cảnh hôn nhau, quay không tốt lắm.”

“Làm gì có, dù cô ấy rất xinh đẹp, nhưng em cũng sẽ không phim giả thành thật đâu.”

“Đương nhiên là vì em đã có người mình thích, em tin người đó cũng nhận ra được.”

Lúc ấy Hạ Lâm Hạ tưởng rằng anh ta đang nói chuyện với bạn gái, khi cô quay người định rời đi thì nghe anh ta gọi to vào điện thoại: “Anh à”.

Cô giật mình, vô tình dẫm vào cành cây, Khâu Tinh Châu ôm di động ngẩng đầu lên. . .

“Còn ngây người ra đấy làm gì, mau xuống xe đi.” Khâu Tinh Châu quay đầu lại vẫy tay với cô.

Cô lấy lại tinh thần, cùng anh ta lên lầu. Khâu Tinh Châu vừa mở cửa, cô đã lao ngay vào trong.

“Có việc à?” Khâu Tinh Châu cởi cúc áo sơ mi, ngồi xuống trước bàn, bắt chéo đôi chân dài, nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa đầy thâm ý, “Người bạn nhỏ, có tâm sự thì nói bố nghe xem nào.”

Lần này Hạ Lâm Hạ không xé toạc miệng anh ta mà ngồi xuống ghế mây, do dự cạy ngón tay. Hồi lâu sau cô mới quay đầu nhìn anh ta, vẻ mặt nghiêm túc, “Anh và bạn trai bắt đầu hẹn hò từ khi nào vậy?”

Khâu Tinh Châu chợt nghẹn: “Sao đột nhiên em lại tò mò chuyện này, trước đây không phải ghét nhất anh kể những chuyện này à?”

“Thì chỉ hiếu kỳ chút thôi, cảm thấy mối quan hệ của hai người có vẻ rất tốt.” Hạ Lâm Hạ nói.

Hầu như thời gian nghỉ ngơi Khâu Tinh Châu đều tranh thủ gọi điện thoại!

“Chỉ là. . .” Cô sắp xếp lại từ ngữ, gian nan hỏi: “Các anh không phải trúc mã sao? Quen biết nhau nhiều năm như vậy, không phải giống như tay trái nắm tay phải à, làm sao đến bây giờ mới ở bên nhau, không cảm thấy không quen sao?”

“Nhưng anh thích anh ấy lâu lắm rồi.” Khâu Tinh Châu nói, “Từ rất lâu trước kia, nhưng vì không dám nói cho nên mới kéo dài đến tận bây giờ, sau này anh mới biết được anh ấy cũng giống như anh.”

“Quào. Vậy trong hai người ai động lòng trước?”

“Không biết nữa, cũng không có thứ tự trước sau gì cả, chờ đến khi nhận ra thì trong lòng đã có đối phương.” Hiếm khi Khâu Tinh Châu nghiêm túc trò chuyện cùng cô thế này, anh không khỏi mỉm cười, “Còn em và cô Quý? Trước đây chẳng hé răng nửa lời với anh, khi anh ở nước ngoài đọc được tin hai người yêu nhau, suýt chút nữa thì hét sập nhà giữa chừng.”

“?”

Hạ Lâm Hạ tinh ý bắt được trọng điểm: “Hét sập nhà giữa chừng? Vậy lúc đấy anh đang ở đâu?”

Khâu Tinh Châu ngẩn ra, xấu hổ sờ mũi: “Giường.”

“. . .”

“. . .”

“Nhưng anh không cảm thấy kỳ lạ khi thích đàn ông à? Dù sao thì cái gì anh ta có anh cũng đều có.” Tuy rằng bình thường, thỉnh thoảng Hạ Lâm Hạ sẽ đùa cợt chuyện người lớn với anh ta, nhưng khi nói chuyện nghiêm túc vẫn không khỏi đỏ mặt.

“Chuyện này thì có gì chứ, mặc dù bọn anh đều có đặc thù của đàn ông. . .” Khâu Tinh Châu dừng một chút, trên mặt cũng nổi lên vài tia đỏ ửng, “Nhưng anh thích kích cỡ của anh ấy, ừm.”

“!” Hạ Lâm Hạ xấu hổ che mặt.

Hai người im lặng hồi lâu, Khâu Tinh Châu chà xát đầu gối, “Mà nhóc không cảm thấy cha con chúng ta trao đổi về vấn đề tình cảm thế này rất quái sao?”

“Em cũng thấy vậy, làm phiền rồi, tạm biệt.” Hạ Lâm Hạ đứng dậy chạy ra ngoài.

Vừa mở cửa đã thấy Quý Phùng Tuyết trở về, đang mở cửa đối diện, chị ấy nghe tiếng quay đầu lại, ánh mắt chợt tối sầm.

Bốn mắt nhìn nhau, có cảm giác rất giống bị bắt gian tại trận.

Cô cũng không biết có phải dây thần kinh nào của mình bị chập hay không, sợ đối phương hiểu lầm nên vội dặn dò Khâu Tinh Châu lấp liếʍ: “Thằng con hư hỏng này, nhớ dùng viên bổ thận bố mua, toàn là tình yêu của bố cả đấy.”

“. . .” Khâu Tinh Châu ở phía sau véo lưng cô một cái.

Hạ Lâm Hạ nhăn mặt quay về phòng, vừa đóng cửa liền nhìn thấy Quý Phùng Tuyết uể oải đặt đồ xuống, không nói lời nào bắt đầu tẩy trang.

Cô bước đến đứng bên bàn trang điểm, nâng cằm nhìn chị tẩy trang, hớn hở nói: “Đêm nay chị thật sự rất đẹp.”

Tay Quý Phùng Tuyết chợt khựng lại, hờ hững liếc mắt nhìn cô.

Hạ Lâm Hạ không ngừng cố gắng: “Vai diễn này của chị nhất định sẽ thành công lớn, thật đấy, tôi dám lấy thân đảm bảo.”

Quý Phùng Tuyết vẫn thờ ơ.

“Sao chị giận vậy?” Cô ghé người vào bàn, ngước mắt nhìn từng lớp trang điểm mất dần đi, mỹ nhân câu hồn đoạt phách đêm nay lại hiện ra trước mắt cô, cô nhịn không được đưa tay chọc chọc vào mặt chị, “Sao chị lại có được khuôn mặt thế này cơ chứ?”

Động tác của Quý Phùng Tuyết cứng đờ, cúi đầu nhìn cô, một lúc lâu sau mới hỏi: “Em vào phòng Khâu Tinh Châu làm gì?”

“Thì. . .” Lời vừa định thốt ra quay một vòng trên đầu lưỡi, cuối cùng lại nuốt vào, cô chột dạ dời mắt đi, “Tìm anh ấy tập thoại.”

“À.” Quý Phùng Tuyết lại quay nhìn vào gương, vẻ mặt không có nhiều thay đổi, “Em không sợ ngày mai báo chí đưa tin em đọc kịch bản đêm khuya* à?”

(*Từ gốc là “Dạ quang kịch bản” (夜光剧本), một thuật ngữ mạng bắt nguồn từ việc Lưu Khải Uy vào phòng Vương Âu vào đêm khuya và ở lại suốt 4 tiếng đồng hồ, khi bị bắt gặp đã trả lời họ hẹn gặp nhau để thảo luận kịch bản.)

Hạ Lâm Hạ trợn to mắt: “Sao có thể, nơi chim không thèm ị thế này lấy đâu ra paparazzi.”

“Vậy nên hai người thật sự đọc kịch bản đêm khuya?” Giọng điệu của Quý Phùng Tuyết trở nên lạnh lẽo.

“Không không.” Hạ Lâm Hạ lắc mạnh đầu, “Thật sự chỉ nói chuyện công việc. Hơn nữa, anh ta còn là gay, giữa bọn tôi có thể có chuyện gì.”

Nói đến đây, cô lại cảm thấy không đúng, “Lạ thật, tôi giải thích chuyện này với chị làm gì, tôi chính là chú cá nhỏ tự do bơi tung tăng.”

“Ừm.” Quý Phùng Tuyết hờ hững đáp lời, sau đó đứng dậy đi tắm.

Hạ Lâm Hạ vô thức đưa tay ra định giữ chị lại, nhưng sau đó lại không biết nói gì nên đành ngậm miệng, dư quang thoáng nhìn thấy túi xách đặt trên bàn, là chiếc túi Quý Phùng Tuyết vừa mang về, đặt không cẩn thận nên có vài thứ tràn ra ngoài.

Thật lâu sau, cô rảnh rỗi không có việc gì làm nên đi đến thu dọn đồ đạc rơi vãi, chợt nhìn thấy một cuốn sổ trông khá quen mắt, chưa kịp suy nghĩ kỹ thì bỗng nghe tiếng gọi truyền ra từ phòng tắm.

“Hạ Hạ.”

“Ơi?” Cô nhanh chóng sắp xếp lại đồ đạc, “Sao vậy?”

“Chị quên lấy áo ngủ.” Quý Phùng Tuyết nói.

“À chờ một chút.” Hạ Lâm Hạ cầm áo ngủ đi gõ cửa phòng tắm.

Cánh cửa mở ra một khe hở, hơi nóng tràn ra phả vào mặt cô, ngay sau đó là một cánh tay trắng nõn non mềm duỗi đến, trên tay còn dính những giọt nước li ti.

Đột nhiên cô nhớ lại một bình luận trước đây, là của một “Hoa tuyết”—— Tay của chị không phải chỉ là tay, mà là giọt rượu chuốc say lòng người.

Lúc ấy cô còn khịt mũi xem thường bình luận này, nhưng bây giờ lại cảm thấy nó khá chính xác.

Cô thất thần một lúc rồi đưa tay nắm lấy.

Vài giây sau, bàn tay kia cào nhẹ vào lòng bàn tay cô.

“Quần áo đâu?” Quý Phùng Tuyết hỏi, trong giọng nói có ý cười nhè nhẹ.

“À, đây.” Hạ Lâm Hạ xấu hổ đến mức muốn tìm lỗ nẻ chui xuống, vội đưa quần áo vào, sau đó ngồi xuống bàn trang điểm bắt đầu tẩy trang.

Không biết chuyên viên trang điểm dùng cho cô phấn má loại gì mà màu hồng này tẩy mãi không ra.

Một lát sau, cánh cửa được mở ra, Quý Phùng Tuyết bước ra ngoài, trên người còn mang theo hơi nóng và mùi hương thoang thoảng.

Tầm mắt Hạ Lâm Hạ không nhịn được dừng hơi lâu trước ngực chị, trắng nõn mảnh khảnh, xương quai xanh thanh tú, nhưng hình như. . . không lớn?

“Đi tắm đi.” Quý Phùng Tuyết nói.

“Ừm.” Hạ Lâm Hạ lập tức thu hồi tầm mắt, luống cuống vọt vào nhà tắm, một lát sau đột nhiên mở cửa, đã thấy Quý Phùng Tuyết đứng sẵn ở đấy, mỉm cười đưa quần áo cho cô.

“Suýt chút nữa tôi cũng quên mất kakakaka.” Hạ Lâm Hạ đóng cửa, mở nước sau khi đoạt lấy quần áo.

Trong phòng tắm vẫn còn sót lại độ ấm và mùi hương, cô nhanh chóng cởϊ qυầи áo, nhắm mắt lại, để mặc dòng nước chảy xuôi trên cơ thể mình.

Nhưng tại sao không thể thoát khỏi hình ảnh chết tiệt kia?

Đôi tay kia vòng qua eo cô, môi anh đào thì thầm bên tai, xung quanh là máy quay và rất nhiều người, nhưng cô lại có thể cảm nhận rõ ràng nhịp tim của mình tăng nhanh gấp bội.

Lần tắm này rất lâu, lâu đến mức làn da bắt đầu đỏ lên, nhìn thấy ánh đèn bên ngoài tắt đi mới kết thúc.

Trong phòng ngủ để lại một ngọn đèn bàn, cô nhẹ nhàng bước ra ngoài, thấy đối phương dựa vào đầu giường nghịch di động, lúc này mới yên tâm sấy tóc.

Nửa chừng, cô nhịn không được hỏi: “Chị đang làm gì vậy?”

“Nói chuyện.” Quý Phùng Tuyết trả lời mà không ngẩng đầu lên.

“À.” Hạ Lâm Hạ quay lại tiếp tục sấy tóc, nhìn vào gương, thấy Quý Phùng Tuyết nói chuyện một lúc lại mỉm cười, nhịn không được hỏi tiếp: “Nói với ai vậy?”

“Không cho em biết.” Quý Phùng Tuyết cong môi.

“Xí, có gì hay ho chứ.” Cô nhanh chóng làm cho xong, sau đó bay lên giường, cầm điện thoại của mình, “Chị đây cũng tìm người nói chuyện.”

【Hạ Bướng Bỉnh】: Có nhà không? Ra đây ăn đòn.jpg

【Khâu Tinh Châu】: ???

【Hạ Bướng Bỉnh】: ??????

【Khâu Tinh Châu】: Sao hai vợ chồng em lại thế này? Từng người chat riêng với anh, không có sinh hoạt X à?

【Hạ Bướng Bỉnh】: Cút! Khoan đã, bác Quý cũng đang nói chuyện với anh à?

【Khâu Tinh Châu】: Đúng rồi.

【Hạ Bướng Bỉnh】: Nói chuyện gì?

Bên kia không trả lời, cô đảo mắt qua, liếc nhìn màn hình di động của Quý Phùng Tuyết nhưng không thể thấy được gì. Lúc này, di động của cô chợt rung lên, cô nằm xuống xoay lưng về phía đối phương, trùm chăn đọc tin nhắn mới.

Khâu Tinh Châu đã gửi ảnh chụp màn hình trò chuyện.

【Cô Quý】: Cảnh quay hôm nay thế nào?

【Khâu Tinh Châu】: Tốt cực kỳ! Cô Quý hôm nay siêu đẹp!!!

【Cô Quý】: Cảm ơn, mèo con thẹn thùng.jpg

【Khâu Tinh Châu】: φ( ̄v ̄o) dễ thương quá, cô Quý ơi, tuyệt sắc nhân gian như cô sao lại rơi vào tay Hạ Bướng Bỉnh chứ, thật là phí của trời. Vừa rồi cô ấy còn tìm tôi nhiều chuyện, cô phải quản cô ấy chặt hơn nữa mới được.

【Cô Quý】: Ha ha, em ấy tới hỏi chuyện gì sao?

【Khâu Tinh Châu】: Đúng vậy, cô ấy hỏi tôi động lòng lúc nào, chúng tôi ở bên nhau ra sao.

Ảnh chụp đến đây là hết.

Moẹ nó! Khâu Tinh Châu tôi gϊếŧ chết anhhhhhhhhh!

Hạ Lâm Hạ cảm giác đỉnh đầu bốc khói, chỉ muốn dùng chăn bó toàn thân.

“Hạ Hạ, đừng ngủ như vậy.” Quý Phùng Tuyết kéo chăn của cô thấp xuống, “Đừng chơi nữa, ngủ sớm một chút đi.”

Nói xong, chị với tay tắt đèn.

Lúc này Hạ Lâm Hạ mới lộ nửa khuôn mặt ra khỏi chăn, nghe thấy tiếng động sột soạt, Quý Phùng Tuyết đã nhích người ra phía sau cô!

Chị ấy đang giúp cô nhét chăn vào.

“Che lại đi, chút nữa trời sẽ trở lạnh, đừng để bị cảm.” Quý Phùng Tuyết dịu dàng nói.

Hạ Lâm Hạ vô thức xoa tai, nhủ thầm phải bình tĩnh.

Cũng không biết qua bao lâu, tiếng hít thở bên cạnh dần trở nên nhịp nhàng. Hạ Lâm Hạ khẽ khàng lật người, lần theo tiếng hô hấp trong đêm tối nhìn đến bóng dáng mơ hồ, bàn tay trong chăn không khỏi giật nhẹ.

Ngón trỏ nhích về phía trước từng chút một, nửa vô tình, nửa cố ý chạm vào một bàn tay lạnh lẽo.

Lạnh thật, cũng không biết ai mới dễ bị cảm đây.

Nghĩ vậy, cô tốt bụng âm thầm nắm lấy bàn tay xinh đẹp vô ngần kia, nhỏ giọng thì thầm: “Giúp tay chị sưởi ấm.”

Cô thoả mãn nhắm mắt lại, an tâm chìm vào giấc ngủ, do vậy cũng không chú ý đến người tưởng chừng đã ngủ say đang từ từ cong lên khoé môi.