Trên bàn tiệc trong hậu trường, bốn gã đàn ông lưng hùm vai gấu nhìn mỹ nữ đột nhiên xuất hiện, sau đó lại đồng thời nhìn vào bàn tay đang nắm chặt của hai người.
Sau một hồi quật cường trầm lặng, tay trống đánh rơi ly rượu, căng thẳng chà xát hai tay, run run nói: “Quý Phùng Tuyết? Tôi đang nhìn thấy người thật sao?”
“Đúng vậy.” Hạ Lâm Hạ nhìn vẻ mặt anh ta, hiếu kỳ hỏi: “Đừng nói anh là fan của chị ấy đấy nhé?”
“Fan điện ảnh, tôi chỉ là người hâm mộ điện ảnh bình thường thôi.” Tay trống cười ngây ngô nói.
“Á à.” Hạ Lâm Hạ lập tức buông lỏng tay Quý Phùng Tuyết, trừng mắt nhìn chị ấy, lộ rõ vẻ ghen tuông.
Quý Phùng Tuyết mỉm cười, nhìn về phía mấy anh chàng nghệ sĩ, lịch sự nói: “Chào các anh, tôi và bạn tôi đều rất thích nhạc của các anh, đã nghe rất nhiều năm."
Mấy người kia càng trầm lặng hơn, lần này Hạ Lâm Hạ xem như đã hiểu, chọc thủng biểu hiện giả dối của bọn họ: “Hoá ra các anh dùng sự lạnh nhạt để che giấu xấu hổ à!”
Ba người: “..."
Chỉ có sự trầm lặng của tay trống là thật, bởi anh ta là thành viên gia nhập sau này, không tham dự vào thời kỳ đỉnh cao của ban nhạc, gần như là một kẻ vô danh, chắc chắn sẽ không có tên trong danh sách yêu thích của Quý Phùng Tuyết.
“Trần Hạo, tiếng trống của cậu nghe hay lắm." Quý Phùng Tuyết đột nhiên gọi tên anh ta.
Trần Hạo vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ nhìn chị, lập tức ngượng ngùng gãi đầu: “Cảm ơn, hoá ra chị cũng biết tôi."
Quý Phùng Tuyết chỉ cười không đáp, đương nhiên là biết chứ, màn biểu diễn vừa rồi thực sự xuất sắc, đặc biệt là dáng vẻ khi nhìn nhau mỉm cười với Hạ Lâm Hạ, đúng là vô cùng anh tuấn “
“Đúng rồi, bạn của tôi cũng là fan của các anh.” Nói đến đây, Quý Phùng Tuyết đột nhiên quay đầu lại tìm kiếm.
Bạn đâu rồi?!
“. . . Cô ấy là fan lâu năm của các anh, xin lỗi, tôi đi tìm người trước.” Chị vừa xoay người định đi,
Hạ Lâm Hạ lập tức vọt theo.
“Em chơi với họ đi.” Chị nói.
“Không sao, không có tôi họ càng nhẹ nhàng.” Hạ Lâm Hạ nói, “Hơn nữa, nếu chị lại bị bao vây thì biết làm sao.”
Quý Phùng Tuyết không từ chối ý tốt của cô ấy nữa, tìm quanh đại sảnh và tầng hai cũng không thấy bóng người.
“Chắc người bạn của chị đến từ hư vô quá, làm gì có người phụ nữ nào xinh đẹp như chị nói” Hạ Lâm Hạ đi theo tìm kiếm khắp nơi, đến khi ra cửa mà miệng vẫn còn lầm bầm, “Lại còn mặc đồ tây? Không phải tôi nói chứ, có ai thần kinh đến mức mặc đồ tây tới đây?”
“Có tôi thần kinh đây.” Một người phụ nữ bước đến gần cô, mỉm cười đáp lời.
Hạ Lâm Hạ đột nhiên sững lại, nhìn người phụ nữ trước mặt từ trên xuống dưới, tuy rằng cách ăn mặc có chút già dặn, nhưng ngoại hình không tồi, trên mặt còn treo một nụ cười xấu xa.
“Chị chính là bạn của bác Quý?”
“Cô chính là bạn gái của Phùng Tuyết?”
Hai người đồng thời mở miệng, đợi nhau vài giây, lại đồng thời gật đầu.
Quý Phùng Tuyết vừa tới, đúng lúc nghe được đoạn đối thoại của hai người, cười khẽ, bước lên hỏi: “Cậu chạy đi đâu vậy?”
“Nhận điện thoại của khách hàng.” Hình Bạch Phong nói xong, lại mỉm cười nhìn về phía Hạ Lâm Hạ, “Cùng nhau uống một ly không?”
“Chị mời sao?” Hạ Lâm Hạ hỏi.
“Không thành vấn đề.”
“Vậy đi thôi.”
Hình Bạch Phong rót rượu vào ba chiếc ly, nâng ly nói với Hạ Lâm Hạ: “Trăm nghe không bằng một thấy, quả nhiên người thật lại càng đẹp hơn.”
Hạ Lâm Hạ cười khanh khách, phải cạn ly vì câu này thôi!
Cô ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, Quý Phùng Tuyết ngồi bên cạnh nhắc nhở: “Đừng uống nhiều quá.”
“Ừm.” Cô nhấp rượu, rất kiểu cách đặt ly xuống, hai tay đặt trên đầu gối, vô cùng ngoan ngoãn, mỉm cười lộ ra tám cái răng.
Hình Bạch Phong vui vẻ nói: “Trên sân khấu cô không giống thế này.”
Hạ Lâm Hạ liếc mắt nhìn camera ở đằng xa, chỉ cười không nói. Hơn nữa người này còn là bạn của Quý Phùng Tuyết, cô đành phải vờ làm gái ngoan, dù sao cũng phải đóng giả CP, chết tiệt.
“Sao hai người lại quen biết nhau vậy?” Hình Bạch Phong hỏi, cô rất tò mò về vị bạn gái đương nhiệm này.
Hạ Lâm Hạ chìm vào suy nghĩ, nửa thật nửa giả nói: “Ermmm. . . Quen biết cũng đã lâu rồi, lúc trước từng xem phim của chị ấy, sau đó thỉnh thoảng gặp mặt vài lần, nhưng ấn tượng với đối phương không tốt lắm. . . Sau đó nữa thì chị ấy gia nhập công ty chúng tôi, phát hiện tôi chính là kho báu nên nhất quyết phải theo đuổi tôi cho bằng được.”
Hình Bạch Phong còn muốn hỏi tiếp, nhưng Hạ Lâm Hạ đã nói lảng sang chuyện khác: “Chị thì sao? Hai người quen biết nhau lâu lắm rồi sao?”
“Đúng vậy, lâu lắm rồi.” Hình Bạch Phong uống một ngụm rượu, không khỏi liếc sang Quý Phùng Tuyết, phóng cho chị một ánh mắt gian tà.
Khoé miệng Quý Phùng Tuyết giật giật, dường như đoán được cô ấy muốn nói gì, nhưng bất ngờ là chị không ngăn cản.
“Tôi là bạn gái đầu tiên của cậu ấy.” Hình Bạch Phong nói.
“Hả?” Hạ Lâm Hạ trừng to hai mắt, nhìn Quý Phùng Tuyết, thấy chị không phủ nhận, vậy hơn phân nửa là sự thật, lại nhìn Hình Bạch Phong, vẻ mặt biến đổi mấy lượt.
Quý Phùng Tuyết và Hình Bạch Phong đồng thời nhìn về phía cô, đều mang vẻ dò hỏi. Điểm khác biệt duy nhất là Quý Phùng Tuyết có thêm một chút khẩn trương và nghiền ngẫm so với Hình Bạch Phong.
“Trời mẹ.” Một lúc lâu sau, Hạ Lâm Hạ không đóng giả gái ngoan nổi nữa, cô ấn hai tay xuống bàn, chồm nửa người lên trước, ghé sát vào Hình Bạch Phong để nhìn cho rõ, “Nói như vậy, xem ra chị còn khá xinh đẹp.
Quý Phùng Tuyết: “...”
Hình Bạch Phong gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy.”
Hạ Lâm Hạ lại quay đầu nhìn về phía Quý Phùng Tuyết, ánh mắt lộ vẻ căm giận, khiến trong lòng chị kêu lộp độp, sau đó liền nghe thấy cô ấy dùng giọng điệu nghiêm túc nói: “Không phải tôi nói chứ, trước kia ánh mắt chị cũng khá tốt, sao sau này lại đui mù phải lòng Tiêu Vũ Nhiên vậy chứ?"
“Phốc ha ha ha ha!” Hình Bạch Phong sửng sốt vài giây rồi bật cười khanh khách.
Quý Phùng Tuyết: ". . .” Tôi không nên ở đây, hẳn tôi nên ở gầm xe*
(*Ý nghĩa đại loại như không nên ở đây để nghe thấy những lời này, nhìn thấy cảnh này. . ., câu này bắt nguồn từ bài hát (t—ERE(T) của Ado.)
“Hình Bạch Phong đúng không? Tôi rất thích chị! Tôi không thích Tiêu Vũ Nhiên.” Hạ Lâm Hạ chạm ly với cô ấy, “Sau này có rảnh cùng nhau uống rượu nha.”
“Không thành vấn đề, tôi cũng không thích cô ấy, tôi thích cô hơn.”
“Cảm ơn cảm ơn, chị thật tinh mắt!”
“Đừng khách sáo, ánh mắt của tôi luôn rất chuẩn.”
Hai người lại lịch sự cạn ly mấy lần, sau đó dò đúng tần số, bắt đầu thao thao bất tuyệt chuyện trò. Một người khóc lóc kể lể làm minh tinh không dễ, một người ca thán làm nô ɭệ làm công ăn lương quá khó khăn, cuối cùng chỉ hận không thể ôm nhau mà khóc.
Nói đến cao hứng, Hạ Lâm Hạ đột nhiên chạy đến chỗ ngồi đối diện, khoác vai Hình Bạch Phong, chị chị em em thi nhau kể khổ, hai người chỉ hận gặp nhau quá muộn, chỉ thiếu điều ngay lập tức kết bái chị em.
Ghế bên cạnh trống không, Quý Phùng Tuyết hờ hững cụp mắt, nghe tiếng nói cười vui vẻ bên tai, một mình uống rượu.
Lúc này, hai người đang hi hi ha ha phía đối diện chuyển sang nói thầm, chị ngẩng đầu nhìn lên, thấy Hạ Lâm Hạ đang che tay bên tại Hình Bạch Phong, không biết là nói gì mà nụ cười trên mặt vô cùng rạng rỡ, còn liếc nhìn chị, nụ cười lại càng tươi.
Ngón tay Quý Phùng Tuyết hơi co lại, siết thật chặt ly rượu.
Hình Bạch Phong nghe xong, nở nụ cười, quay đầu lại thì thầm với Hạ Lâm Hạ.
“Cạch "
Quý Phùng Tuyết đột nhiên đặt ly xuống, phát ra một âm thanh đè nén, hai người đồng thời nhìn về phía chị, lát sau lại tiếp tục thì thầm to nhỏ.
Quý Phùng Tuyết buồn bực không nói nên lời, tay đỡ trán, nhắm mắt nghỉ ngơi, những tiếng nói cười xung quanh lại bị khuếch đại gấp mấy lần khiến chị nhộn nhạo không yên. Chị mở mắt, đứng dậy cầm đồ đi đến hành lang.
Hạ Lâm Hạ đang nói hăng say, đột nhiên cánh tay bị người kéo đi, cô dùng sức giữ lại, bỗng chốc đối diện với Quý Phùng Tuyết, lập tức có chút chột dạ, “Chuyện gì vậy?”
“Quá muộn rồi, về thôi.” Quý Phùng Tuyết nói, mùi rượu quyện vào giọng nói của chị, càng thiêu đốt người ta hơn bất cứ loại rượu mạnh nào.
“Nhưng tôi còn muốn chơi. . .” Hạ Lâm Hạ luyến tiếc liếc nhìn Hình Bạch Phong.
Hình Bạch Phong khoanh tay, buồn cười nhìn Quý Phùng Tuyết.
Quý Phùng Tuyết có cảm giác như bị bạn thân lật tẩy, là người luôn kiểm soát tốt cảm xúc bản thân, nhưng giờ phút này dưới tác dụng của cồn, đột nhiên chị cảm thấy nụ cười của Hình Bạch Phong vô cùng chướng mắt.
Thế là chị dối gạt nói: “Đừng uống nữa, cẩn thận hư giọng, không phải hai ngày nữa là em phải đi quay chương trình sao? Hơn nữa, uống nhiều rượu sẽ bị béo.”
Vừa nghe đến từ béo này, Hạ Lâm Hạ liền chịu không nổi, lập tức đứng dậy tạm biệt: “Người chị em, chúng ta hẹn nhau lần sau. . . hức!”
Quý Phùng Tuyết hài lòng mỉm cười, vừa nắm chặt tay cô, đề phòng cô té ngã, vừa nhìn về phía Hình Bạch Phong: “Mình gọi xe đưa cậu về nhé?”
“Không cần, trợ lý của mình đang ở ngoài” Hình Bạch Phong phất tay, “Các cậu chú ý an toàn.”
“Được rồi.” Chị đỡ Hạ Lâm Hạ xuống lầu, nhưng người nọ men say dâng cao, bước chân hư ảo, ngã trái ngã phải, chị đành phải nắm chặt tay cô, dặn dò: “Cẩn thận một chút.”
Gọi điện thoại cho Trần Niệm, đúng lúc cô ấy đang ăn cơm gần đây nên liền lái xe tới.
Hai người nắm tay nhau rời đi trong cái nhìn của mọi người, không ít người lấy di động ra chụp ảnh, up lên mạng ---- Quý Phùng Tuyết và Hạ Lâm Hạ cùng bạn bè uống rượu, đêm khuya cùng về nhà [Ảnh lớn]
Tuy rằng sau khi quay chụp, tổ quay phim vẫn ở lại giải trí cùng mọi người, nhưng họ không nói rõ việc Hạ Lâm Hạ đến đây biểu diễn vì tất cả đều là tư liệu sống, do đó cũng không tiết lộ hành trình của cô.
Nhưng chỉ mỗi chủ đề này thôi cũng đã đủ để hấp dẫn đám đông.
[Hai cô đủ rồi nha! Trong gameshow điên cuồng rải đường thì cũng thôi đi, ở ngoài còn ngọt ngào như vậy, giận thật sự đấy! Gấu trúc tức giận.jpg]
[Khóc hụ hụ, khi nào đến lượt tôi có tình yêu mật ngọt?]
[Đêm hôm khuya khoắt hai cô gái đến quán bar uống rượu, vừa nhìn là biết chẳng phải người đứng đắn gì]
[Con cờ hó nào nói người ta không đứng đắn là vì không bằng người ta, đầu óc của mày là đồ bồi táng *từ đời Thanh còn lưu lại đến hôm nay sao?
Miệng của mày là dùng để ăn cơm hay đánh rắm vậy?]
(*Những món đồ bị chôn cùng người chết ở thời cổ đại, có thể là những vật dụng quý giá, cũng có thể là cả con người và động vật.)
[Lầu trên đỉnh thật, lên đi bro!]
[Người qua đường còn thấy uống rượu chẳng có vấn đề gì, ai mà chẳng có lúc tụ tập bạn bè? Hơn nữa, hình như quán bar này là Zero, có vấn đề gì chứ?]
[Thằng hèn nào ở trên nói bố nghe mà muốn ói, miệng lưỡi hay thật. Dù Hạ Hạ của chúng tôi có làm sai chuyện gì cũng không đến lượt anti-fan như mấy đứa lên tiếng!]
[Chỉ thuần tuý là người qua đường, đêm nay tôi ở ngay nơi đó đây, Quý Phùng Tuyết rất lịch sự ký tên cho bọn tôi, Hạ Lâm Hạ còn đặc biệt quan tâm đến vợ, thật sự là một cặp đôi ngọt ngào, tại sao nhiều người lại bôi đen họ vậy chứ? Dù sao thì sau đêm nay, tôi chính thức trở thành fan của hai người. Tin tôi đi, qua vài ngày nữa sẽ lại càng có nhiều người yêu thích họ hơn!]
Hai người bước ra ngoài, gió đêm thổi qua khiến họ tỉnh táo hơn đôi chút. Xe không vào được, Quý Phùng Tuyết nắm tay cô ấy đi tiếp về phía trước, đường xá trong hẻm nhỏ phức tạp, hơn nữa hai người đều uống rượu. Quý Phùng Tuyết vừa phải trông chừng Hạ Lâm Hạ, vừa quay vòng vòng trong con hẻm tối đen, chỉ sau vài ngã rẽ đã bị lạc vào một con hẻm khác, đèn đường chỉ chiếu đến một góc.
Tuy tửu lượng của Hạ Lâm Hạ tốt thật, nhưng vì đêm nay quá vui nên uống khá nhiều, huống chi rượu này còn mạnh hơn khả năng chịu đựng của cô. Cô đứng tại chỗ lung lay, nhắm mắt xoa huyệt thái dương, lầu bầu nói: “Chóng mặt, muốn ngủ.
Quý Phùng Tuyết miễn cưỡng duy trì sự tỉnh táo, vươn tay giúp cô ấy ấn huyệt thái dương.
Lúc này, một đám nam nữ từ đối diện đi đến, mặc áo da quần da, tay cầm thuốc lá, lời lẽ thô tục.
Quý Phùng Tuyết ôm eo Hạ Lâm Hạ, lướt sang bên cạnh, vụt vào bóng tối, dựa vào góc tường, nhường đường cho đám người kia.
Hạ Lâm Hạ yếu ớt ngả đầu vào vai chị, càu nhàu.
Đám người kia nhìn sang, Quý Phùng Tuyết lập tức vùi mặt vào hõm vai cô ấy để tránh bị nhận ra.
Một gã trai huýt sáo một tiếng, cười hắc hắc, ác ý nói: “Thân mật ghê chưa, dáng người không tệ, tiếc là bị tiêu hoá nội bộ mất rồi.”
“Này, hai người đẹp, có muốn đi chơi với mấy anh không? Cùng uống vài ly, tụi anh sẽ đưa hai em về nhà.” Một gã khác cười nói, những người còn lại sôi nổi ồn ào.
“Ưʍ. . .” Hạ Lâm Hạ đang choáng váng đầu óc, vừa nghe thấy lời này, mạch não chậm chạp load hai vòng rồi đột nhiên ngẩng đầu, vừa định xé miệng thối của mấy kẻ kia thì đầu đã bị đè xuống, sau đó lực đạo giảm đi, trở thành dịu dàng xoa đầu cô như đang vuốt ve bảo vật nào đó. Sự phẫn nộ được xoa dịu một cách thần kỳ, cô chỉ muốn tiếp tục chìm đắm trong sự thoải mái dễ chịu này.
Quý Phùng Tuyết liếc nhìn đám người kia, ánh mắt lạnh như băng, dù không nhìn thấy mặt mũi của chị nhưng họ vẫn cảm nhận được sự áp bách từ chị, nói vài câu nhàm chán rồi bỏ đi.
Quý Phùng Tuyết thầm thở ra một hơi, nếu như có tranh chấp, chưa tính đến truyền thông sẽ thêm mắm dặm muối thành thế nào, ngay cả tình huống hiện tại của hai người cũng khó lòng địch lại số đông.
Chị vỗ vỗ đầu Hạ Lâm Hạ: “Đi thôi."
Dứt lời, Hạ Lâm Hạ lại bất chợt vòng hai tay ôm lấy eo chị, cọ đầu vào vai chị, có lẽ đã quá mệt.
Chị nâng tay lên định đánh thức cô ấy, nhưng cuối cùng không thể động đậy. Thật lâu sau, bàn tay dừng trên lưng cô ấy, cuốn thân thể gầy yếu vào lòng mình. Nơi chóp mũi thoang thoảng hương thơm, không thể nói rõ là nước hoa hay là mùi rượu, nhưng dù thế nào thì mùi hương này cũng rất thơm, chị không cầm lòng được ghé sát vào cổ cô ấy.
Trong khoảnh khắc này, chị rất muốn dung nạp cô ấy vào xương cốt của mình.
Trong góc tối nơi hẻm nhỏ, ngăn cách mọi ồn ào náo động, xa rời đám đông, chỉ có hai người, ôm siết lấy nhau.
Có người vì rượu mà say, cũng có người, vì rượu mà để mặc cho tình cảm dâng trào.