Quán bar nằm trong hẻm nhỏ ở một khu phố sầm uất, Quý Phùng Tuyết đi theo ứng dụng chỉ đường, vòng vèo mất cả buổi trời mới tìm ra nơi này.
Bên ngoài là trung tâm thành phố phồn hoa, nhưng ở đây lại là một vùng trời rất khác.
Ngoài cửa lớn không có những chiếc xe sang trọng ra vào như nước mà chỉ có đủ dạng thanh niên cười cười nói nói, thay nhau bước vào.
Trước khi tới chị đã tìm hiểu qua, Zero được thành lập từ khá lâu và là quán bar rock nổi tiếng nhất. Từng có vô số ban nhạc biểu diễn ở đây, bao gồm cả ban nhạc《Quật cường trầm lặng》chị rất yêu thích nhưng không mấy nổi tiếng, buổi biểu diễn đầu tiên sau khi nhóm họ thành lập là ở nơi này.
Trước đây không phát hiện được một nơi như vậy, lần này khiến chị cảm thấy có chút mới mẻ. Chị đeo kính râm và mũ lưỡi trai bước vào cửa, cách ăn mặc thế này chợt trở nên tầm thường ở một nơi trang phục kì dị nào cũng có.
Chị đi qua quầy lễ tân, đến một hành lang dài, trên tường có dán rất nhiều tranh ảnh của những ban nhạc từng biểu diễn.
Đi thêm vài bước về phía trước chính là thánh địa biểu diễn thực thụ. Sân khấu không lớn, xung quanh là quầy bar hình tròn, không gian ở giữa lộ ra vẻ trống trải, nhưng so với những quán bar khác vẫn có chút nhỏ hẹp.
“Phùng Tuyết, ở đây.” Trên tầng hai có người gọi tên chị.
Chị ngẩng đầu nhìn lên người đang dựa vào lan can, bước lên bậc thang, vừa đến nơi, đối phương đã chạy đến ôm chặt chị: “Đã lâu không gặp nha.”
“Đúng rồi.”
Đã một năm kể từ lần cuối họ gặp nhau.
“Thế nào, thoát khỏi bóng ma thất tình rồi chứ?” Đối phương hỏi.
“Có lẽ vậy.” Chị mỉm cười, không khỏi đánh giá người phụ nữ trước mặt, tóc cắt ngắn nhưng rất nóng bỏng, cách ăn mặc trang điểm lại mang hơi hướng công sở, dù đến nơi thế này vẫn là áo sơ mi và quần tây.
Trên mặt tràn đầy nét tươi cười nhiều năm không đổi.
“Lần này sẽ ở lại bao lâu đây, lớp trưởng?” Chị hỏi.
"Bàn chuyện hợp tác, bên kia hơi khó khăn nên mình cũng không biết nữa.” Hình Bạch Phong nói, kéo tay chị ngồi xuống ghế, rót rượu, hai người khẽ chạm ly.
Năm đó hai người còn chưa yêu đến mức chết đi sống lại nên có thể chia tay trong hoà bình, không chỉ trích không oán hận, nhưng cũng không thể quay lại với nhau. Về sau, trong môi trường làm việc của cả hai đều khó có thể tìm được một người bạn tâm giao tri kỷ, ngược lại hai người ở hai nơi cách biệt lại có thể tâm sự mọi chuyện thường ngày, cuối cùng thành lập tình hữu nghị cách mạng.
Hình Bạch Phong chép miệng, đặt ly xuống, nhìn kỹ chị cười nói: “Không tồi, vẻ mặt khá hơn nhiều, mình còn sợ khi gặp cậu sẽ thảm đến nỗi không nhận ra đấy.”
"Làm gì đến mức ấy.” Quý Phùng Tuyết buồn cười nói.
"Sao mà không đến mức, năm ngoái khi mình về, không phải cậu vẫn đang đau khổ vì thất tình sao.” Hình Bạch Phong thở dài, “Bây giờ với Tiêu Vũ Nhiên thế nào rồi?”
“Vẫn là bạn bè.” Quý Phùng Tuyết lại chạm ly với cô ấy, “Ừm, chỉ là bạn bè.”
“Trước khi lên máy bay mình đã tìm hiểu rồi, không phải hiện tại cô ấy đã chia tay sao?” Hình Bạch Phong ngập ngừng nhìn chị.
Chị nhướng mày, “Vậy cũng không liên quan đến mình, mình sẽ không thích gái thẳng nữa.”
“Cũng đúng, trong giới của chúng ta nhiều mỹ nhân như vậy, cần gì phải treo cổ trên một thân cây.” Hình Bạch Phong chớp chớp mắt, sâu xa nói: “Nhưng mình còn phát hiện ra là cậu đang hẹn hò đấy, sao lại không kể với mình chuyện này?”
Cuối cùng vẫn không thể tránh thoát câu hỏi này, chị đáp lại bằng một câu mơ hồ: “Ừm, đúng là như vậy.”
“Hình như tên là Hạ Lâm Hạ? Cô ấy thật xinh đẹp, đúng mẫu người mình thích.” Hình Bạch Phong trêu chọc.
“Cậu chịu không nổi đâu, tính cách dữ dội, mạch não thì hệt như đường đèo, muốn tìm được hướng bắc phải vòng vèo mấy lượt.” Chị chê bai không chút lưu tình.
"Vậy sao cậu lại yêu cô ấy?”
Chị im lặng vài giây rồi đột nhiên bật cười, không trả lời.
“Khi nào rảnh đưa đến gặp mặt đi.” Hình Bạch Phong lắc ly rượu, cười nói: “Mình xét duyệt giúp cậu.”
“Quên đi.” Quý Phùng Tuyết cười cười, “Cô ấy được lắm, không cần cậu xét duyệt.”
“Á, bảo vệ thức ăn vậy sao?” Hình Bạch Phong cũng cười, “Vậy thì mình lại càng muốn gặp.” Cô vừa nói xong liền bắt gặp ánh mắt xem thường, càng vui vẻ, “Không phải chứ, không phải cậu không muốn cho mình gặp đấy chứ? Lại còn luyến tiếc thế sao? Hồi trước khi cậu theo đuổi Tiêu Vũ Nhiên còn hào phóng giới thiệu bọn mình với nhau. . . Chẳng lẽ, cô gái này mới chính là chân ái?”
“Chân ái cái đồ quỷ nhà cậu ấy, uống rượu đi."
Quý Phùng Tuyết đổi chủ đề, giơ ly rượu lên, rượu lắc lư trong ly, phản chiếu ánh đèn huyền ảo, khiến chị có ảo giác như đã say mất rồi.
Lúc này, ban nhạc đầu tiên đã bước lên sân khấu,
là mấy sinh viên ở trường đại học gần đây, trẻ trung đầy năng lượng, vừa mở miệng đã tràn ngập nhiệt huyết thanh xuân.
Đám đông dưới sàn nhảy lắc lư, hò hét và lắc đầu theo điệu nhạc, chưa bao lâu đã khuấy động không khí nóng bừng lên.
Phần mở màn này rất bùng nổ, ngay lập tức khơi dậy cảm xúc của mọi người. Hình Bạch Phong đứng dậy đi đến bên cạnh lan can, nhìn nhóm nhạc đang biểu diễn, ánh mắt sáng lên, quay đầu lại tìm tay chị, “Cậu mau nhìn cô gái đang biểu diễn kìa, ngầu thật.”
Quý Phùng Tuyết nhìn kỹ tay trống nữ, cười nói: “Mình cứ thắc mắc sao cậu cứ đòi đến đây.”
Hình Bạch Phong thích thú khoác tay qua vai chị, “Không phải mình vừa mới thất tình sao, đang tìm cách thoát khỏi đau thương.”
Quý Phùng Tuyết tin cô ấy mới lạ, kể từ khi người này ra nước ngoài thì chưa bao giờ thiếu vắng bạn gái, nhưng nếu phải chọn lựa giữa tình yêu và sự nghiệp, nhất định Hình Bạch Phong sẽ chọn sự nghiệp, tuổi còn trẻ mà đã leo lên vị trí quản lý cấp cao trong công ty đứng đầu ngành, có thể thấy rõ năng lực nghiệp vụ của cô ấy.
Nhóm nhạc này trình diễn liên tục bốn, năm ca khúc mới chào tạm biệt mọi người bước xuống sân khấu. Hình Bạch Phong đưa theo Quý Phùng Tuyết xuống lầu để hỏi thăm cách thức liên hệ với tay trống nữ, kết quả bị cho ăn bơ, khiến Quý Phùng Tuyết không thể nhịn cười.
Hai người đứng ngoài cửa hút thuốc, Hình Bạch Phong ảo não không thôi: “Chuyện gì vậy, chị đây mới ra ngoài một thời gian mà đã mất hết sức hấp dẫn rồi sao?”
Quý Phùng Tuyết cười nói: “Ai bảo cậu trêu chọc gái thẳng, không thấy bạn trai cô ấy cũng ở trong nhóm nhạc sao.”
“Thẳng hay không còn chưa chắc, hồi trước mình Có quen biết một cô gái, bạn trai cũ của cô ấy có cả đống, cuối cùng không phải vẫn yêu mình sao.” Hình Bạch Phong nói.
Quý Phùng Tuyết sững lại, điếu thuốc trên tay đã tắt từ lâu, mơ hồ hỏi: “Thật sao?”
“Có lúc nào mình gạt cậu sao?"
Chị lắc đầu, cảm thấy đầu óc mình bị rượu làm choáng váng nên mới có vài ý tưởng kỳ quái chui ra, liền nói sang chuyện khác để đè xuống: “Năm ấy thủ đoạn lừa gạt nham hiểm của cậu còn ít sao, có cần mình kể ra từng cái không?”
“Chuyện đấy thì không cần.” Hình Bạch Phong cười, ném tàn thuốc xuống, “Đi thôi, chúng ta chuyển sang nơi khác.”
Vừa đi được vài bước, Quý Phùng Tuyết sờ lên đầu: “A, nón của mình còn để ở trong.”
Hai người quay lại tầng hai, lúc này, người dẫn chương trình dưới lầu đột nhiên giới thiệu ban nhạc tiếp theo là Quật cường trầm lặng).
Nghe vậy, hai người trao đổi với nhau cái nhìn ngạc nhiên, lập tức chạy đến lan can, một lát sau, mấy người đàn ông quen thuộc ôm theo nhạc cụ bước lên sân khấu.
“Chết tiệt! Mình may quá thể, vừa về nước đã được xem bọn họ biểu diễn trực tiếp!” Hình Bạch Phong phấn khích nắm chặt tay chị, chị buồn cười vỗ về con người đang kích động này.
Trước đây chị không hiểu lắm về mấy ban nhạc, nhưng Hình Bạch Phong vô cùng yêu thích (Quật cường trầm lặng), thời đó vẫn còn băng từ, ngày nào Hình Bạch Phong cũng đưa chị lên sân thượng để nghe nhạc của họ. Dần dà, chị cũng yêu thích ban nhạc này, bây giờ xem biểu diễn trực tiếp, đột nhiên có cảm giác thanh xuân trở lại.
Còn người bên cạnh đây, hiển nhiên đã tái phát bệnh dại.
“A a a a a! Trầm lặng tôi yêu các bạn!” Hình Bạch Phong hét lên theo mọi người, đột nhiên, hai mắt cô lại sáng hơn, “Á, đây là tay ghi-ta mới gia nhập sao! Dáng người cũng đẹp thật, mình thích, chút nữa đi cùng mình xin cách liên hệ nha.”
Quý Phùng Tuyết hoàn toàn cạn lời đối với hành vi phong lưu của cô ấy, quay đầu nhìn về phía người trên sân khấu, ánh mắt sững lại, sau đó chậm rãi mở to, cảm thấy thân ảnh kia vô cùng quen thuộc, nhưng ở góc độ này chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng, chị vội chạy sang bên cạnh.
“Aish, cậu đi đâu vậy?”
Quý Phùng Tuyết đứng giữa tầng hai, là nơi cách xa sân khấu nhất, nhưng có thể nhìn thấy chính diện.
Thật sự là cô ấy.
“Cậu quen sao?” Hình Bạch Phong đuổi theo, thấy vẻ mặt chị chợt trở nên ấm áp, nhìn theo tầm mắt chị, thắc mắc: “Sao mình cảm thấy quen mắt thế nhỉ?”
Lúc này, tất cả mọi người đều thấy rõ diện mạo của người chơi ghi-ta, sau mấy giây tĩnh lặng, lập tức bùng nổ tiếng thét chói tai: “Hạ Lâm Hạ!!!”
Hình Bạch Phong sờ cằm: “Hạ Lâm Hạ? Tên này nghe quen tai thật.”
Quý Phùng Tuyết vô thức ngẩng cao đầu: “Bạn gái của mình." Trên hợp đồng.
Khi nói ra câu này, bản thân chị cũng không nhận ra trong giọng nói của mình có bao nhiêu mê muội, Hình Bạch Phong nghe đến chua lòm: “Đậu xanh, mình ghen tị đến mức muốn gϊếŧ cậu ngay và luôn ấy. ”
Ca sĩ chính lạnh nhạt chào hỏi mọi người, không nói thêm câu nào bắt tay ngay vào việc. Hạ Lâm Hạ bên cạnh lại càng hơn thế, không nói lời nào, hoàn toàn xem mình như người vô hình.
Ngay khi đoạn nhạc dạo vừa vang lên, tất cả mọi người đều không thể kiềm chế lắc lư theo tiết tấu, đây chính là bài hát đầu tiên của ban nhạc, Quý Phùng Tuyết khẽ gật gù, giai điệu cuộn trào trong lòng.
Trên sân khấu, Hạ Lâm Hạ buông xoã tóc dài, cúi đầu gảy dây đàn, thân thể đung đưa tuỳ hứng, thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại những người khác, ý cười trên mặt càng lúc càng sâu.
Đến khi ca sĩ chính hát xong điệp khúc, ở đây vốn là đoạn hợp tấu của nhạc cụ, lúc này Hạ Lâm Hạ vẫn luôn im lặng đột nhiên mở miệng. Vốn dĩ cô luôn hát những ca khúc ngọt ngào, hiện tại vừa cất giọng đã mang theo tiếng khàn khàn khiến mọi người không kịp phản ứng, nhưng ngay sau đó là một tràng thét chói tai.
Hình Bạch Phong bước đến bên tai Quý Phùng Tuyết, lớn giọng nói: “Chả trách cậu không muốn cho mình gặp cô ấy! Quá tuyệt!”
Quý Phùng Tuyết vừa tránh đi tiếng hống của sư tử Hà Đông, vừa lộ ra nụ cười đắc ý, trong lòng thầm nói còn có nhiều điều tuyệt vời hơn nữa kìa.
Nhưng dường như lần nào Hạ Lâm Hạ cũng có thể khiến chị nhìn bằng ánh mắt khác, giống như giai điệu lần này liên tục rơi vào lòng chị, vang vọng không ngừng.
Biểu diễn càng lúc càng ăn ý, ca sĩ chính và Hạ Lâm Hạ nhìn nhau mỉm cười, hợp xướng nam nữ đẩy bầu không khí lên cao ngất, Hạ Lâm Hạ không nhịn được ôm ghi-ta đi đến bên cạnh ca sĩ chính, điên cuồng gật đầu cùng anh ta.
Đến khi kết thúc, mọi người vẫn chưa thoả mãn, kêu gào hát thêm lần nữa.
Hạ Lâm Hạ thở hổn hển mấy hơi, vén mái tóc dài ra sau, nhìn bốn người trong ban nhạc, mọi người đồng thời lộ ra vẻ tươi cười, cô đi tới lần lượt đập tay từng người, vui sướиɠ cùng cực.
Tuyệt thật!
Trước đây khi còn ở trong nhóm nhạc nữ luôn phải chiều theo thị hiếu của khán giả, sự thể hiện của mọi người trong nhóm phải đồng đều nhau, chưa từng có trải nghiệm phóng túng thế này.
Ở đây không có fans của cô, phần đông chỉ là người biết đến cô, không chừng còn có cả anti- fan, nhưng điều này không thể ngăn cản mọi người cùng nhau phát cuồng vì rock, vỗ tay cho âm nhạc.
Cô có thể hiểu được tại sao bốn người này lại đặc biệt độc lập như vậy, không chiều theo người khác chính là thể hiện cái tôi tốt nhất!
“Tuyệt vời, các bạn còn muốn nghe nữa không?!” Là thành viên mới của đội, cô chủ động đảm trách nhiệm vụ ngoại giao.
“Muốn!!!”
“Vậy xin hãy gọi tên chúng tôi!” Cô giơ tay phải lên, làm ra biểu tượng rock n roll, “Quật cường ----"
“Trầm lặng ——!!!” Người bên dưới hò hét.
Tiếng nhạc lần nữa vang lên, một bài lại một bài khiến mọi người quên đi không gian và thời gian, những uất ức và áp lực phải chịu ban ngày hoàn toàn bị vứt bỏ, chỉ còn lại niềm hạnh phúc vô bờ.
Quý Phùng Tuyết bị Hình Bạch Phong kéo đến sàn nhảy dưới lầu, đám đông chen chúc, âm thanh ồn ào, chị lặng lẽ nhích đến góc tường, yên lặng chăm chú ngắm nhìn cô gái đang thả mình trên sân khấu, nơi toả ra ánh sáng rực rỡ duy nhất giữa những ngọn đèn mờ ảo.
Khi nhìn thấy Hạ Lâm Hạ đi đến bên cạnh tay trống, hai người phô diễn kỹ thuật như những chú công đang khoe dáng, hình ảnh ăn ý không khỏi có chút chướng mắt, nụ cười chợt đông cứng trên khoé môi, chị khó chịu quay đầu.
Rất bất ngờ, ống kính máy quay đập vào tầm mắt chị.
Cameraman ngây ngô cười với chị, nhân viên bên cạnh hai mắt sáng ngời bước đến trước mặt chị, cao giọng nói: “Cô Quý, cô cũng đến xem Lâm Hạ biểu diễn sao! Đúng là quấn quýt không rời nha! Bọn tôi đến lấy tư liệu sống, mấy ngày nữa sẽ cùng nhau tranh tài rồi! Cô không ngại xuất hiện trong khung hình chứ?”
Quý Phùng Tuyết gật đầu, ánh nhìn lại chuyển lên sân khấu.
“Cô Quý, cô có đến xem trận chung kết không?!” Nhân viên chương trình không ngừng cố gắng đặt câu hỏi, biết đâu họ có thể nhân cơ hội này mời được khách mời quan trọng thì sao!
Quý Phùng Tuyết liếc nhìn cô ấy, làm ra vẻ như đang suy nghĩ cẩn thận.
“Rất tiếc, tôi bận việc nên không đi được. Hơn nữa, hay có cái gọi là khách mời bí ẩn, thật chẳng thú vị gì.”
Câu này khiến nhân viên lập tức đỏ bừng mặt, đúng là cô ấy định mời Quý Phùng Tuyết làm khách mời bí ẩn, chương trình tìm kiếm tài năng lần trước gây tiếng vang lớn, khiến những chương trình khác đều có ý định đối với CP này.
“Xem biểu diễn đi.” Quý Phùng Tuyết lịch sự cười nói.
Đúng lúc này, Hạ Lâm Hạ buông đàn ghi-ta, thả người xuống, trực tiếp chơi trò nhảy cầu. Khán giả khéo léo bắt được người, sau đó đưa cô trở lại sân khấu. Hạ Lâm Hạ vui sướиɠ liên tục hét lên trước khi trở lại với ban nhạc, cùng họ vẫy tay chào khán giả rồi bước xuống sân khấu.
Vừa xuống sân khấu còn chưa kịp buông ghi-ta, Hạ Lâm Hạ liền đã hưng phấn vỗ vai ca sĩ chính: “Quao, hẳn đây mới chính là thực lực của các anh, sao buổi chiều lại giấu nghề vậy?”
Ca sĩ chính rốt cuộc cũng không giữ được vẻ mặt sắt đá, hiển nhiên đã xem cô như người một nhà, thành thật nói: “Bọn tôi cũng không rõ thực lực của cô, sợ lộ ra sẽ làm cô sợ.”
“Hừ, xem thường ai vậy chứ. Hạ Lâm Hạ khoanh tay, hếch cắm, mi mắt cong cong, trong mắt tràn đầy kiêu ngạo, “Thế nào, không đến nỗi đúng không?”
“Ừm, vượt xa tưởng tượng của chúng tôi..."
“Hehe.” Hạ Lâm Hạ buông đàn ghi-ta, chà xát hai tay, “Cũng đã tới quán bar, chúng ta đi làm vài ly đi."
“Được thôi.” Mấy anh già đến quán rượu cũng không câu nệ, mọi người cùng tìm một bàn ngồi xuống.
Sau khi nâng ly, Hạ Lâm Hạ uống một hơi cạn sạch, khiến mấy người đàn ông đều ngây người, cô cười cười: “Ngại thật, tửu lượng xịn quá.”
“Vậy thì tốt quá, nào, cạn cạn.”
Mọi người đang uống đến hăng say, một người trong tổ quay phim gọi tên Hạ Lâm Hạ, nói rằng Quý Phùng Tuyết vừa xem cô ấy biểu diễn.
“Thật hay giả vậy?!” Hạ Lâm Hạ ngạc nhiên hỏi: “Sao chị ấy lại đến. . . chị ấy đang ở đâu?”
Quý Phùng Tuyết đang bị một đám người vây quanh xin chữ ký, cũng không biết là ai tinh mắt nhận ra chị, so với minh tinh lưu lượng thì duyên người qua đường của Ảnh hậu tốt hơn rất nhiều, nhất thời ai cũng vây quanh xin chụp ảnh ký tên.
Thật ra chị muốn đi tìm Hạ Lâm Hạ, nhưng cuối cùng lại bị vây chặt như nem, không cách nào phân thân.
Lúc này, đột nhiên có tiếng micro vang lên phía sau mọi người: “Mọi người đừng chen chúc, làm phiền nhường đường cho tôi tìm người, cảm ơn đã hợp tác.”
Tất cả lần lượt quay đầu nhìn người đang tới, tự động nhường ra một lối đi, Hạ Lâm Hạ cầm theo micro đi vào, nắm tay Quý Phùng Tuyết kéo ra ngoài, “Xin lỗi nha, chờ lần sau hãy xin chữ ký, bọn tôi phải đi gặp bạn bè một chút.”
Quý Phùng Tuyết rũ mắt, nhìn chằm chằm tay hai người, khoé môi cong lên, chủ động nắm tay cô.
Hạ Lâm Hạ hoàn toàn không nhận ra sự khác thường, bước ra khỏi đám đông mới quay đầu lại mỉm cười với chị, che tay bên tai chị, hỏi: “Sao chị lại đến đây? Vừa rồi sẽ không cùng những người này lắc đầu đến phụt cả sữa đấy chứ?”
Quý Phùng Tuyết gõ lên đầu cô.
“Phì phì, uống rượu nên bị líu lưỡi.” Hạ Lâm Hạ nở nụ cười, hai má ửng hồng vì men rượu, kết hợp hoàn hảo cùng đôi mắt đào hoa xinh đẹp long lạnh.
Cô nhìn xung quanh, thấy mọi người đều chăm chú dõi theo từng hành động của họ, vội dẫn Quý Phùng Tuyết chạy vào hậu trường.