Trở Thành Cặp Đôi Hợp Đồng Với Đối Thủ Không Đội Trời Chung

Chương 26. Chăm sóc

Hạ Lâm Hạ xấu hổ đến mức tay chân bấn loạn.

Nói xấu sau lưng người ta, còn nói xấu chuyện ảnh hưởng đến danh dự thì cũng thôi đi, đến cuối còn bị chính mẹ ruột của mình vạch trần bộ mặt thật, trên đời này còn ai khổ hơn cô không!

Cô ấp úng hồi lâu, sắc mặt đỏ bừng, cố gắng đổi chủ đề: "Không được gọi tôi là Tiểu Bảo! Tiểu Bảo là cái tên chị muốn gọi thì gọi sao!"

Quý Phùng Tuyết chớp mắt, nhìn về phía mẹ Hạ với vẻ đáng thương, yếu ớt và bất lực: "Cô ơi. . ."

"Con hung dữ với Tiểu Tuyết làm gì!" Mẹ Hạ lập tức trợ giúp dạy dỗ Hạ Lâm Hạ.

Hạ Lâm Hạ: ". . ." Thua thua, tôi thua rồi.

Đúng là đồ hắc tâm liên, bề ngoài rõ là thanh cao trong trẻo, nhưng trong bụng lại đầy gian trá!

Trong khoảng thời gian tiếp xúc này, Hạ Lâm Hạ xem như đã nhìn thấu chị ấy.

Cuối cùng, cha Hạ phá vỡ tình thế ngượng ngùng, nhìn thuốc trị thương, hỏi: "Hay là để mẹ con ở lại chăm sóc mấy ngày đi."

Hạ Lâm Hạ chưa kịp nói đồng ý thì đã nghe mẹ ruột của mình dứt khoát từ chối: "Em không muốn đâu, em phải về nhà theo dõi phim truyền hình nữa."

Cha Hạ lại đề nghị: "Vậy mời hai bảo mẫu đến."

"Con cảm thấy không ổn!" Hạ Lâm Hạ cực lực phản đối, "Được rồi được rồi, cũng không phải chuyện lớn, con nghỉ ngơi vài ngày là khoẻ thôi, hai người cứ về nhà xem TV cho con tức chết đi."

"Nhưng ba mẹ không yên tâm." Đúng lúc này mẹ Hạ lại thể hiện vẻ đau thương, "Con cũng là con cưng của ba mẹ mà."

Hạ Lâm Hạ: "Ể, phải không vậy? Con không tin."

Mẹ Hạ: "Đúng đúng đúng."

Hạ Lâm Hạ: . . . Hẳn đây mới là Ảnh hậu? Ảnh hậu Cây chổi vàng.

Hiện tại là một vòng luẩn quẩn, Hạ Lâm Hạ mạnh mẽ phản đối người lạ tới chăm sóc cô, thà rằng bản thân nằm ngay đơ như cây cơ, nhưng mẹ Hạ lại không đồng ý. Mẹ Hạ hi vọng có người chăm sóc cô, nhưng tỏ ý rằng mình phải về nhà xem phim, còn về phim gì mà nhất định phải về nhà mới xem được thì không chịu tiết lộ.

Hai bên giằng co không ai nhường ai, cuối cùng Quý Phùng Tuyết nói: "Để con ở lại chăm sóc cô ấy."

Vừa dứt lời, ba người cùng nhìn về phía chị, Hạ Lâm Hạ vừa định phản đối, mẹ Hạ đã nắm lấy tay Quý Phùng Tuyết trước: "Tốt quá, có con chăm sóc nó thì yên tâm rồi. Vậy Tiểu Bảo giao cho con, bọn ta đi trước."

Trước khi đi, mẹ Hạ len lén thì thầm với Hạ Lâm Hạ: "Thái độ của con nên tốt một chút, người ta sẵn sàng gác lại công việc để đến chăm sóc con, phải biết ơn, biết không?"

Hạ Lâm Hạ tê dại toàn thân, chỉ muốn bọn họ nhanh chóng rời đi, gật đầu lấy lệ: "Con biết rồi."

Mẹ Hạ: "Đừng suốt ngày cãi nhau, tuy rằng Tiểu Tuyết không quá giỏi, nhưng con không được vì vậy mà vứt bỏ người ta, dù có không được thì cũng là người do chính con chọn lựa, biết không?"

Hạ Lâm Hạ: "Con biết con biết. . . Dạ? Mẹ nói gì? Đêm tối quá con nghe không rõ."

Mẹ Hạ chợt cất cao giọng: "Không được chia tay Tiểu Tuyết! Nghe thấy chưa?"

Hạ Lâm Hạ: ". . . Mẹ là mẹ của ai vậy?"

"Đương nhiên là của con." Mẹ Hạ rống xong, thoải mái quay đầu lại mỉm cười hiền hoà với Quý Phùng Tuyết, "Vậy Tiểu Bảo phải làm phiền con rồi, vất vả cho con."

"Dạ không sao." Quý Phùng Tuyết nhoẻn miệng cười.

Mẹ Hạ vẫn không yên lòng, quay lại dặn dò: "Tiểu Bảo, ngoan ngoãn nghe lời Tiểu Tuyết, nghe không? Không được bắt nạt Tiểu Tuyết, nếu không thì con đừng mong về nhà."

"Dạ, cô chú cũng nên sớm trở về nghỉ ngơi, bây giờ cũng muộn rồi." Quý Phùng Tuyết đưa họ ra cửa.

Khi cả ba ra khỏi cửa, mẹ Hạ mới kéo Quý Phùng Tuyết vào một góc, thở dài, nói: "Tiểu Tuyết à, không phải là cô không quan tâm đến con bé, chỉ là vì trước kia Tiểu Bảo cũng bị té ngã một lần."

Vừa nói đến đây, đôi mắt mẹ Hạ lại đỏ lên, cúi đầu bước sang một bên.

Cha Hạ vỗ vai bà ấy, nghiêm túc nói: "Trước đây Tiểu Bảo từng bị bắt cóc."

Quý Phùng Tuyết khó tin nhìn bọn họ.

"Trước kia cô chú đều bận làm việc, hiếm khi có thời gian ở nhà, anh hai nó cũng học ở trường, ở nhà chỉ có một bảo mẫu chăm sóc nó. Sau đó, bảo mẫu bắt tay cùng người khác bắt cóc nó, con bé một mình chạy trốn, từ lầu hai nhảy xuống, may mắn bên ngoài là mặt cỏ mới không bị thương tích trí mạng."

"Sau này bà ấy cũng nghỉ việc, nhưng trong lòng vẫn không thôi áy náy, sợ nhất là nhìn thấy con bé bị thương."

"Dạ con hiểu, hai người yên tâm, nhất định con sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt, cô chú không cần lo lắng." Quý Phùng Tuyết nói.

Hạ Lâm Hạ đang xoay xe lăn trong phòng khách với một kỹ thuật điêu luyện, rõ ràng là một tay lái xe lăn thiện nghệ, thấy Quý Phùng Tuyết đẩy cửa đi vào, cô liếc nhìn phía sau, hỏi: "Họ về rồi?"

"Ừ."

"Rốt cuộc cũng đi rồi, tôi cảm thấy chỉ cần nhìn tôi thêm chút nữa là mẹ tôi khóc cạn nước mắt mất."

"Cô nhận ra sao?" Quý Phùng Tuyết thật không ngờ, đến người tinh ý như chị cũng chỉ thấy biểu hiện của mẹ Hạ vô cùng lạc quan, hoàn toàn không nhìn ra chút đau lòng nào, thế mà người không tim không phổi như Hạ Lâm Hạ lại nhận ra?

"Hoàn toàn không cần nhìn, mẹ tôi tôi còn không biết sao." Hạ Lâm Hạ tự hào nói.

Quý Phùng Tuyết hỏi: "Cô định khi nào đi tắm?"

Hạ Lâm Hạ lập tức héo úa, bĩu môi: "Chị không định ở lại chăm sóc tôi thật đấy chứ? Mau về đi, tôi làm một mình là được, chẳng có gì to tát."

"Chuyện đã hứa với ba mẹ cô thì tôi nhất định phải làm được." Quý Phùng Tuyết nói.

"Tôi không sao thật mà." Hạ Lâm Hạ đứng lên từ xe lăn, biểu diễn một tư thế kim kê độc lập tuyệt đẹp, "Chị nhìn xem, có phải rất. . . á!"

Chưa kịp nói xong đã suýt chút nữa té lộn nhào, cô luống cuống đỡ lấy xe lăn mới cứu được cái chân lành lặn còn lại.

Quý Phùng Tuyết miễn cưỡng đỡ cô dậy: "Cô đừng lộn xộn nữa, coi chừng để lại di chứng."

Nghe vậy, Hạ Lâm Hạ ngoan ngoãn ngồi xuống. Nhưng cô hiếm khi đưa người về nhà chứ đừng nói là Quý Phùng Tuyết luôn cảm thấy chướng mắt, không biết tiếp theo nên làm gì.

Quý Phùng Tuyết cũng có chút mờ mịt, dù sao cũng là địa bàn của người ta, cũng chưa từng chăm sóc người tàn tật, chỉ nghĩ rằng mình nên ở lại. Nhưng lại sợ chăm sóc không tốt, làm vỡ nát trái tim thuỷ tinh của hai bô lão họ Hạ, có lỗi với hàng triệu fans của Hạ Lâm Hạ, trách nhiệm nặng nề.

Nhất thời, cả hai đều im lặng. Hạ Lâm Hạ chủ động tìm đề tài để giảm bớt bầu không khí ngượng ngùng: "Chị nói chuyện gì với Tiêu Vũ Nhiên vậy?"

Sặc, hình như lại càng thêm ngượng ngùng.

"Cô muốn biết gì?" Quý Phùng Tuyết hỏi, "Muốn biết tôi có còn thích cô ấy không à?"

"Đúng vậy." Hạ Lâm Hạ không phủ nhận, cô rất muốn biết đáp án này, dù là làm người yêu hợp đồng hay bạn bè. . . À mà khoan, Quý Phùng Tuyết đã trở thành bạn bè trong lòng cô sao?

Chìm trong suy tư.

"Tôi không biết." Quý Phùng Tuyết ngồi xuống sô pha bên cạnh cô, đôi mắt trống rỗng, cười nhạt khi nhớ đến cảnh tượng ban nãy, "Năm trước khi cô ấy nói với tôi rằng cô ấy đang yêu, tôi về quê nửa năm để chặn mọi tin tức về cô ấy, nửa năm sau mới lần nữa tìm lại sự nghiệp của mình. Vừa rồi khi nhìn thấy cô ấy, thật ra là đã một năm không gặp nhau, nhưng lại tự nhiên giống như những người bạn cũ, cảm giác này lạ thật, vậy mà tôi có thể nói chuyện bình thường với cô ấy. Cô có hiểu cảm giác này không?"

"Tôi không hiểu." Hạ Lâm Hạ thẳng thắn thành thật nói.

". . ."

"Nhưng sao tôi lại cảm thấy giống như chị đang nói chuyện với bạn bè nhỉ? Với bạn bè thì chẳng phải bao nhiêu năm gặp lại cũng không thấy lúng túng sao? Nếu như là tôi ấy à, tôi mà gặp lại cái đám bạn trai cũ kia, nhất định tôi sẽ đập chết bọn họ ngay tại chỗ!"

". . ."

Quý Phùng Tuyết im lặng một lúc, cảm thấy cũng đúng, tình cảm của chị đối với Tiêu Vũ Nhiên đa phần chỉ là một chiều, là chị tự lao vào, sau đó giống như hoàn thành một loại nhiệm vụ, muốn ở bên cô gái ấy, cho nên hẳn là không cam tâm.

Nhưng hôm nay, thời khắc nhìn thấy Tiêu Vũ Nhiên trên sân khấu, đột nhiên chị giống như quay lại năm năm trước, nhưng rõ ràng chị cảm giác được lực hấp dẫn của Tiêu Vũ Nhiên đối với chị đã yếu hẳn, thậm chí còn không muốn chú ý đến.

"Bỏ đi, chuyện quá khứ cũng đã qua rồi, nhất định cô ấy sẽ gặp được người phù hợp." Chị nói.

Hạ Lâm Hạ trợn tròn mắt.

"Cô muốn nói gì?"

Hạ Lâm Hạ: "Chị bị ngốc à, cống hiến bao nhiêu năm tuổi xuân đắp cầu xây đường cho người ta, đưa người ta đến thế giới phồn hoa, sao người ta còn để ý đến chị chứ, huống hồ chị còn là kẻ hết thời."

Quý Phùng Tuyết nhướng mày: "Cô đang bất bình thay tôi sao?"

"Phụ nữ ấy à, sợ nhất là kẻ không có đầu óc." Hạ Lâm Hạ cảm thán nói.

Quý Phùng Tuyết đột nhiên bị giáo huấn, nhưng lại bị chọc cười: "Cô cũng quan tâm nhiều thật, thế nào, vừa rồi hung hăng gọi tên tôi trước mặt Tiêu Vũ Nhiên như vậy, không phải là ghen đấy chứ?"

"Ghen cái quỷ ấy, chị nghĩ chị là ai! Tôi thèm vào, phì phì!" Hạ Lâm Hạ hùng hùng hổ hổ nói liên tục, lưỡi nở đầy hoa, "Tôi nói cho chị biết nha Quý Phùng Tuyết, chị nằm mơ đi, đời này tôi sẽ không ghen, chỉ có người khác ghen vì tôi thôi! Hạ Lâm Hạ tôi là ai chứ? Sẽ vì người khác mà ghen sao? Buồn cười quá đi. . . Ể? Chị muốn đẩy tôi đi đâu?"

"Được rồi, nhanh tẩy trang tắm rửa đi." Quý Phùng Tuyết lười tranh luận với cô, nếu không ngăn lại thì đêm nay hẳn không có cách nào nghỉ ngơi.

Chị đẩy xe lăn vào toilet, vẫn không ngăn được cái miệng chép chép liên tục của Hạ Lâm Hạ: "Tôi đang nói chuyện với chị đấy, chị có nghe không vậy! Chỉ cần Tiêu Vũ Nhiên chớp mắt một cái là tôi đã biết cô ta tính toán cái gì rồi, trời sinh chị đây là để trị thể loại bậc thầy làm trà như cô ta! Chỉ có đồ đần như chị mới có thể yêu mù quáng, yêu quên lối về!"

Phanh ——

Quý Phùng Tuyết đẩy mạnh xe lăn, đen mặt đóng cửa lại.

Hạ Lâm Hạ run lên, những lời muốn nói đều phải nuốt trở về, sau đó nhíu chặt lông mày, phát hiện mọi việc cũng không đơn giản! Suy nghĩ của cô chạy từ hướng này sang hướng khác, rốt cuộc cô cũng nhận ra vấn đề lớn nhất đêm nay!

Cô bị thương, hành động bất tiện, Quý Phùng Tuyết tới chăm sóc cô, về lý thuyết thì hoàn toàn hợp lý.

Nhưng! Quan hệ giữa cô và Quý Phùng Tuyết tốt đến mức đó sao?

Huống chi, Quý Phùng Tuyết là ai? Là người thích phụ nữ!

Cho dù lòng không yêu nhưng cơ thể lại có lý lẽ riêng, khó tránh khỏi sẽ không sinh ra ý tưởng gì đó với cơ thể thánh khiết xinh đẹp diệu kỳ của cô, lỡ như đối phương muốn bá vương ngạnh thượng cung* thì biết làm sao? Bản thân cô bây giờ hai tay trói gà không chặt, khó khăn lắm mới cầm được bông tẩy trang, làm sao kháng cự được sự bạo hành của bà già kia?

(*Bá Vương ngạnh thượng cung: "bá vương" chỉ những người siêu mạnh mẽ, "ngạnh thượng cung" hiểu là "xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ", mà "cường cung" thì hiển nhiên sẽ bắn ra "cường tiễn". Từ "cường tiễn" [đọc là "qiang jian"] đồng âm với "cưỡиɠ ɠiαи", mà "cưỡиɠ ɠiαи" thời xưa là một từ đại kỵ húy, nên người xưa vốn tao nhã vô biên lịch lãm vô vàn, đã dùng năm từ "bá vương ngạnh thượng cung" thay thế cho hai từ "cưỡиɠ ɠiαи"(Theo banlong.us))

Càng nghĩ càng lo, bàn tay tẩy trang khẽ run.

Nửa giờ sau, Quý Phùng Tuyết gõ cửa toilet: "Vẫn chưa xong sao? Cô dùng sơn để trang điểm à?"

Xem đi, bà già đó bắt đầu gấp gáp kìa.

Khoé môi Hạ Lâm Hạ cong lên: "Xong rồi." Tôi muốn xem thử chị làm được gì nào!

Quý Phùng Tuyết đẩy cửa vào, hỏi: "Áo ngủ của cô để đâu?"

"Trên giá ở cửa phòng để quần áo."

Quý Phùng Tuyết lấy áo ngủ đến cho cô, Hạ Lâm Hạ vừa nhìn thấy liền nhướng mày: "Được lắm đồng chí, vừa lấy là chọn ngay áo ngủ quyến rũ nhất của tôi."

"Tôi tiện tay thôi."

Hạ Lâm Hạ làm ra vẻ "Chắc tôi tin".

Quý Phùng Tuyết không muốn tiếp tục thảo luận đề tài này cùng cô ấy, nói không chừng còn dẫn đến cãi nhau, đi đến bồn tắm mở nước, sau đó lấy dầu gội sữa tắm đặt trên bàn đá bên cạnh.

Chị vừa quay đầu liền thấy Hạ Lâm Hạ đang nhìn mình thâm ý sâu xa: "Được nha đồng chí, còn muốn chơi bồn tắm? Có kinh nghiệm quá nhỉ?"

Quý Phùng Tuyết: "?"

Hai người giằng co trong im lặng, Quý Phùng Tuyết không hiểu nên hỏi: "Cần tôi giúp sao?"

Hạ Lâm Hạ cười lạnh: "Ồ, đồ dê già."

". . .?"

Hạ Lâm Hạ thuận tay cầm lên chú vịt màu vàng đặt trên giá, chỉ thẳng vào mặt Quý Phùng Tuyết, bóp một cái, vịt kêu cạc cạc.

Quý Phùng Tuyết chớp mắt theo quán tính, ngây ngẩn nhìn chú vịt vàng.

"Còn vờ vịt gì nữa, nói đi, có phải chị đã bắt đầu thèm muốn cơ thể của tôi không?" Hạ Lâm Hạ nói như đã rõ mười mươi, không ai mà không thèm muốn cơ thể cô!

"Cô nghĩ gì vậy, tôi không có hứng thú với cô."

Sắc mặt Hạ Lâm Hạ suy sụp, khó lòng tin tưởng: "Không phải chứ sir? Không phải là thái giám đấy chứ?!"

"Hạ Lâm Hạ." Quý Phùng Tuyết gọi to tên cô, "Rốt cuộc cô có tắm hay không! Có tin tôi ném cô vào đó không!"

Hạ Lâm Hạ ngạc nhiên nhìn chị, lần đầu tiên nhìn thấy Quý Phùng Tuyết tức giận, thế nhưng lại cảm thấy hơi ngầu ngầu là thế nào?

"Tôi tự tắm được." Hạ Lâm Hạ hạ giọng không ít, lẩm bẩm lầm bầm nói: "Dữ như sư tử."

Quý Phùng Tuyết xoa ấn đường: "Tôi cũng đâu có muốn dữ, nhưng tôi giận thật đấy. Tuy tôi thích phụ nữ, nhưng chưa đến mức nhìn thấy ai cũng muốn lên giường."

"Ò."

Hạ Lâm Hạ ngâm mình trong bồn tắm, chân bị thương gác lên thành bồn, nhìn bóng hình mơ hồ ngoài cửa kính, bóp chú vịt màu vàng trong nước, hỏi: "Quý Phùng Tuyết, sao chị lại ghét tôi?"

Một lúc lâu sau, ngoài cửa truyền đến giọng nói: "Tôi ghét cô khi nào?"

"Ngay từ đầu chị đã ghét tôi."

"Làm gì có chuyện ngay từ đầu tôi đã ghét cô?" Quý Phùng Tuyết vô cùng hoang mang, "Rõ ràng là ngay từ đầu cô đã có ác cảm với tôi, thậm chí tôi còn không nhận ra cô."

"Tôi thiếu ấn tượng vậy sao? Hay lắm, chị chọc giận tôi thành công rồi, tôi giận!"

". . ."

Lát sau, Hạ Lâm Hạ lại bóp vịt, tò mò hỏi: "Vậy trước đây chị không ghét tôi?"

"Ừm." Quý Phùng Tuyết dừng một chút, đột nhiên mỉm cười, "Nhưng bây giờ tôi lại hơi ghét cô."

"Quý Phùng Tuyết!" Hạ Lâm Hạ tức giận điên cuồng bóp vịt.

Chú vịt vàng: "Cạc cạc cạc cạc cạc cạc ca."