Trở Thành Cặp Đôi Hợp Đồng Với Đối Thủ Không Đội Trời Chung

Chương 25. Kiểm tra

Quý Phùng Tuyết không biết nói gì để đáp lại, lòng nhủ thầm cô bé này thật biết cách phá hỏng không khí.

Thế nhưng khán giả lại vô cùng thích thú với màn tương tác giữa hai người. Úi trời ơi bỏng tay, con người chẳng có xíu xiu tế bào lãng mạn nào như Hạ Lâm Hạ mà cũng ôm được Ảnh hậu về tay đấy? Muốn bái sư!

Người dẫn chương trình cũng cười nói: "Hôm nay không chỉ có sự xuất hiện bất ngờ của Quý Phùng Tuyết mà còn là đêm hội tụ của Miss. Dream! Vũ Nhiên, hẳn các cô cũng đã lâu không gặp nhau rồi đúng không? Cô thấy màn trình diễn của Hạ Lâm Hạ đêm nay thế nào?"

Mọi người xôn xao nhìn về phía Tiêu Vũ Nhiên và Phó Hiểu Toàn, Tiêu Vũ Nhiên khẽ gật đầu, mỉm cười nói: "Đúng là đã lâu chưa gặp vì ai nấy đều khá bận rộn. Nhưng Lâm Hạ vẫn luôn rất tuyệt, màn biểu diễn vừa rồi của cô ấy đầy cảm xúc, nhất là cuối cùng. . . Lâm Hạ thật sự rất tuyệt, cố gắng lên."

"Hiếm khi Miss. Dream được tái hợp thế này, chi bằng cùng trình diễn cho mọi người thưởng thức được không?" Người dẫn chương trình chuyển sang khán giả, "Mọi người nói, có muốn không nào?"

Tất nhiên, khán giả hưởng ứng kịch liệt.

Vì vậy, Tiêu Vũ Nhiên và Phó Hiểu Toàn cùng đi lên sân khấu, đứng hai bên Hạ Lâm Hạ.

Quý Phùng Tuyết quay đầu, lập tức đối mặt với Tiêu Vũ Nhiên, hai người nhìn nhau mỉm cười.

Quý Phùng Tuyết vừa định nói gì đó, đột nhiên cảm nhận một tia nhìn sắc bén, nhìn xuống Hạ Lâm Hạ, thấy ánh mắt cảnh cáo của đối phương, chị không kiềm được nụ cười.

Quý Phùng Tuyết hoàn thành sứ mệnh, bước xuống sân khấu về chỗ ngồi, xem ba người biểu diễn. Hạ Lâm Hạ ngồi trên ghế, Tiêu Vũ Nhiên và Phó Hiểu Toàn chia ra đứng ở hai bên, ba người hát ca khúc chủ đề của nhóm.

[Cảnh này xúc động quá! Mong chờ năm thành viên Miss Dream tái hợp!]

[Là fan của nhóm thoả mãn thật! Mặc dù trước trước đây luôn ồn ào vì bất hoà, nhưng một khi đứng hát cùng nhau lại đầy cảm xúc, dù sao đây cũng là nhóm nhạc nữ đầu tiên tôi hâm mộ]

[Cũng muốn thành fan của nhóm này, nhưng tan rã mất rồi!]

[Hạ Lâm Hạ và Tiêu Vũ Nhiên trông rất hoà hợp nha, có khi nào trước đây họ làm quá không vậy?]

[Làm ơn đi, bất hoà là thật được không, lúc trước Hạ Lâm Hạ phỏng vấn còn bôi bác Tiêu Vũ Nhiên]

[Có phải tôi bị lậm rồi không, cái cảnh Hạ Lâm Hạ cố gắng hoàn thành màn trình diễn vừa nãy khiến tôi bị ấn tượng sâu sắc quá, tôi cảm thấy cô ấy không giống như người mưu mô, nhiều lắm cũng chỉ là nói năng không biết giữ miệng thôi]

[Dù sao thì người ta có thực lực, người ta có quyền nói]

[Thật ra thì câu nói khiến tôi cảm động nhất chính là câu 'Cố gắng lên' của Quý Phùng Tuyết, muốn khóc luôn á! Tôi cũng muốn có người động viên khi tôi bị thương giống như vậy!]

[Tình cảm của họ thật tốt nha! Ghen tị phát khóc!]

Lúc này, Hạ Lâm Hạ đang nghiêm túc hát đột nhiên quay đầu, chăm chú nhìn Quý Phùng Tuyết.

Khán giả xung quanh Quý Phùng Tuyết lập tức náo động: "Nhìn đây, nhìn đây nè! Vợ cậu ở đây nè!"

[Chết tiệt, ánh mắt này gϊếŧ chết tôi mất!]

[Tình yêu đẹp quá trời đẹp! Chị cổ vũ em, em nhìn chị bằng đôi mắt tình thâm ý trọng, còn cẩu lương thì vãi khắp nơi!]

[Phê thật, đây là đang hát sao? Đây chính là tình yêu đấy!]

[Tạo chủ đề đi chị em ơi, chúng ta gặp nhau trên hot search nhá!]

Đúng là Hạ Lâm Hạ đang nhìn Quý Phùng Tuyết, nhưng mục tiêu của cô là kiểm tra ngẫu nhiên xem Quý Phùng Tuyết có lén nhìn Tiêu Vũ Nhiên hay không, nếu giữa đông người như vậy mà chị ấy vẫn dám nhìn Tiêu Vũ Nhiên, hẳn là ngứa đòn rồi.

May mà Quý Phùng Tuyết có tinh thần tự giác, không làm cô mất thể diện. Dĩ nhiên chị không nhìn về phía Tiêu Vũ Nhiên, mà đưa tay về phía cô, ngón cái và ngón trỏ làm thành một trái tim nho nhỏ.

". . ." Hạ Lâm Hạ quay đầu lại, vừa hát vừa mỉm cười. Lát sau lại nhịn không được xoay đầu kiểm tra ngẫu nhiên, Quý Phùng Tuyết lại làm hình trái tim.

[Hạ Lâm Hạ cười sắp rách miệng rồi kìa]

[Hai người này đủ rồi nha! Tôi ăn không nổi nữa, cái thứ cẩu lương này thật không ngửi được!]

[A a a a a a a ngọt quá má ơi, xin nhận một lạy! Mùa Hạ szd!]

[Tôi cũng được xem như lứa fan lão làng ship được Mùa Hạ này! Lúc ấy tôi đã cảm thấy họ rất xứng đôi rồi! Đúng y như rằng! A a a a mục đích tôi sinh ra là để u mê CP này, ngọt đến mức tôi hết muốn động đậy!]

Quý Phùng Tuyết không biết rốt cuộc cô gái nọ đang nhìn gì, nhưng mỗi lần cô ấy nhìn đến, chị sẽ đáp lại đối phương bằng một lần khích lệ, may mắn là có hiệu quả, trong giọng hát kia ngập tràn sự vui vẻ.

Đúng là con người chóng quên nỗi đau.

Chị cười khẽ.

Khúc nhạc kết thúc, người dẫn chương trình trò chuyện với ba người thêm vài câu, chủ yếu là đánh bài tình cảm để tiện cho những bước sau.

Hạng Hoài Mộng cùng vài nhân viên lên sân khấu đưa Hạ Lâm Hạ xuống, các nhân viên y tế đã chờ sẵn ở hậu trường. Sau khi kiểm tra không bị gãy xương, nhưng vì bong gân và xây xát nên cử động sẽ khá bất tiện.

Khi bông thấm cồn vừa chạm vào vết thương, Hạ Lâm Hạ thét lên như lợn bị chọc tiết, không còn chút hình tượng nào để cứu.

Hạng Hoài Mộng vừa vô cùng lo lắng vừa cảm thấy buồn cười, nói: "Bạn nghệ sĩ ơi, phiền bạn kiểm soát cơ mặt của mình, dù bây giờ ít người nhưng cũng không thể để hình tượng đi lung tung như vậy được."

Hạ Lâm Hạ đập tay xuống bàn bên cạnh, gào khóc: "CMN chị thử đi rồi biết! Đau chết người ta a á á! Nếu không phải vừa rồi em liều mạng già cứu vãn tình hình thì chị cứ ngồi chờ ăn mắng đi!"

"Đúng đúng, em nói đúng, em vất vả rồi, em cứ yên tâm thoải mái thét gào đi, ai dám nói hình tượng nữ thần của em tan nát thì chị sẽ xử kẻ đó." Hạng Hoài Mộng vỗ vỗ lên lưng cô ấy xoa dịu.

Hạ Lâm Hạ hít sâu một hơi, khi cơn đau đã dịu đi đôi chút lại bắt đầu sợ hãi: "Mẹ nó, vừa rồi đúng là trận Waterloo* của đời em! Sao em có thể không còn miếng mặt mũi nào vậy chứ!"

(*Waterloo: trận chiến kết thúc đế chế của Napoléon diễn ra tại thị trấn Waterloo thuộc Bỉ. Sau thất bại, Napoléon bị đày đến St. Helena và rút khỏi sân khấu lịch sử. Ở đây là nói về màn té ngã mang tính lịch sử của Hạ Hạ.)

"Không mất mặt chút nào, pha giải cứu cuối cùng em làm tốt lắm! Hơn nữa cũng không phải lỗi của em, lỗi tại đôi giày." Hạng Hoài Mộng tiếp tục an ủi, "Chị đã nói là giày cao quá, dễ xảy ra chuyện mà. Em yên tâm, mọi người đều sáng suốt, biết không phải sai sót của em, em không thấy tất cả đều động viên em cố gắng sao?"

Nhắc tới chuyện này, Hạ Lâm Hạ đột nhiên cười to, có chút tự đắc: "Đúng rồi, hắc hắc, họ đều hô vang tên em, chỉ gọi tên của em, thích thật."

"Còn gì nữa, biến thành sân khấu biểu diễn trực tiếp luôn!" Hạng Hoài Mộng cũng vô cùng kích động, "Rồi khi cô Quý gọi em, chị cũng không nhịn được hét lên đấy! Ôi cô Quý tốt thật, lại còn ngầu nữa! Ôi trời ơi, mà cô Quý đâu rồi?"

Hạ Lâm Hạ nhìn quanh nhưng không tìm thấy người, bĩu môi, thầm nghĩ đúng là Ảnh hậu, trên sân khấu thì giả vờ tình nồng mật ý, xuống khỏi sân khấu thì đến cái bóng lưng cũng chẳng thấy.

"Hay là để chị đi tìm thử?" Hạng Hoài Mộng đề nghị.

"Tìm gì mà tìm, chị ta lớn như vậy còn đi lạc à?" Hạ Lâm Hạ khịt mũi, có dùng mông để nghĩ cũng biết người đàn bà kia đi tìm ai, cô thở dài, nói bằng giọng từng trải: "Aizzz, ly rượu tình yêu này ấy à, ai uống cũng phải say thôi, ngay cả Quý Phùng Tuyết cũng không ngoại lệ. Đúng là, tương lai tốt đẹp như vậy cũng cam tâm vứt bỏ, những người như vậy đúng là kẻ ngốc."

Vừa dứt lời, Hạng Hoài Mộng lập tức vỗ vai cô, ý bảo cô ngừng nói, âm thầm chỉ ra phía cửa.

Cô nhìn ra, thấy Quý Phùng Tuyết đang đứng ngoài cửa nói chuyện cùng ai đó, cũng không biết đã tới bao lâu, nghe được bao nhiêu. Nhưng cô cũng không sợ bị nghe được, ngược lại nữa là đằng khác, cô hi vọng Quý Phùng Tuyết có thể nghe thấm được lời khuyên của mình.

Thật ra thì cô rất đồng cảm với Quý Phùng Tuyết.

Lần đầu gặp mặt, Quý Phùng Tuyết mới vừa trở thành Ảnh hậu, trẻ trung, tương lai xán lạn, tiếc thay lại cứ khăng khăng vì nghĩa quên thân, thường xuyên bỏ qua các loại hoạt động để đi tìm Tiêu Vũ Nhiên. Nhưng những cơ hội mà chị từ bỏ đều vào ngay thời điểm lưu lượng cuồn cuộn tăng vọt, nên dần dần, danh vọng của chị cũng không còn được như trước.

Nếu Tiêu Vũ Nhiên thích chị ấy thì cũng chẳng nói làm gì, nhưng rõ ràng Tiêu Vũ Nhiên có không ít đàn ông theo đuổi, đến giờ cũng chưa từng bớt đi. Dù Tiêu Vũ Nhiên chỉ có vài mối tình, nhưng xưa nay Hạ Lâm Hạ chưa bao giờ có thiện cảm đối với loại người nhử người khác bằng sự lưng chừng như vậy.

Rõ ràng cô và Tiêu Vũ Nhiên trời sinh đã định không hợp, vậy nên cô cũng chướng mắt những ai mù quáng theo đuổi Tiêu Vũ Nhiên, đặc biệt là mấy con người cố chấp.

Chẳng qua là sau mấy ngày chung sống, cô lại cảm thấy Quý Phùng Tuyết không giống như người chỉ biết yêu đương, mà là một người rất trí tuệ. Ít nhất là từ việc cô ức hϊếp người không thành còn bị chơi ngược, chứng minh Quý Phùng Tuyết có IQ thuộc hàng top!

Đúng, chắc chắn là như vậy, dù sao cũng không phải do IQ của cô thấp!

"Chị ấy đang nói chuyện với ai vậy?" Cô quay sang hỏi Hạng Hoài Mộng, đúng lúc này, Quý Phùng Tuyết hướng về bên trong nhìn cô.

Nàng giật nảy mình, lập tức xoa xoa lưng, nước mắt chực rơi: "Oa huhu đau quá!"

Quý Phùng Tuyết thu hồi tầm nhìn.

Hạ Lâm Hạ thở phào nhẹ nhõm, lén lén lút lút nhìn về phía người đang đứng trong bóng râm ngoài kia, sau đó thấy Quý Phùng Tuyết rời đi cùng một người đàn ông trung niên.

Không phải là Tiêu Vũ Nhiên!

Trời ạ, cơ hội tốt như vậy mà chị ta không đi tìm Tiêu Vũ Nhiên, tại sao?

Cô tò mò hỏi người đại diện: "Chị nghĩ tại sao chị ta không đi tìm Tiêu Vũ Nhiên?"

"Vì Tiêu Vũ Nhiên vẫn còn trên sân khấu, có muốn cũng không gặp được." Hạng Hoài Mộng trả lời rất thẳng thắn thật thà.

Hạ Lâm Hạ: ". . ." Ồ! Hiểu!

Phía bên kia, Quý Phùng Tuyết cũng không phải chỉ trò chuyện đơn giản, chị nói: "Vừa rồi anh cũng thấy đấy, tuy Hạ Lâm Hạ cố gắng hoàn thành màn diễn nhưng vết thương không hề nhẹ."

Trên trán người đàn ông lấm tấm mồ hôi, gật đầu, giọng điệu có vẻ yếu ớt: "Đúng vậy đúng vậy, bọn tôi cũng có trách nhiệm."

"Nếu như cô ấy phạm sai lầm thì cơ thể cô ấy sẽ có ý thức, nhưng hiển nhiên là cô ấy cũng không ngờ xảy ra chuyện này." Quý Phùng Tuyết bình tĩnh nói, "Lúc tôi vừa lên sân khấu có nhìn thấy nhân viên nhặt giày lên, khi nứt ra, vết cắt rất mấp mô, rõ ràng là có người động tay động chân."

Người đàn ông này là người lên kế hoạch cho chương trình, tất nhiên cũng biết chuyện này rất nghiêm trọng, tỏ ý sẽ điều tra nghiêm túc.

Hai người bước vào phòng giám sát, đồng thời gọi thêm vài người tới kiểm tra camera ở phòng để trang phục. Bắt đầu kiểm tra từ thời điểm lên sân khấu trở về trước, vốn tưởng rằng sẽ mất khá nhiều thời gian, nhưng không ngờ lại nhanh chóng tìm thấy đối tượng tình nghi.

Một cô gái đeo thẻ nhân viên bước vào, lục tung một lượt rồi cầm theo bộ trang phục trình diễn kia bước ra ngoài.

"Có phải là đem cho Lâm Hạ thử không?" Người lập kế hoạch hỏi.

Quý Phùng Tuyết nhíu mày: "Không phải, tua ngược lại một chút, hình như đôi giày biến mất rồi."

Sau khi quay ngược lại, mọi người xem kỹ thì phát hiện đúng là đôi giày đi cùng bộ quần áo đã biến mất, có lẽ dùng quần áo che lại để thay xà đổi cột.

"Đi kiểm tra xem là bộ phận nào." Người lập kế hoạch nói xong, lúng túng liếc nhìn Quý Phùng Tuyết, "Nhất định chúng tôi sẽ có lời giải thích cho chuyện này, tất cả tiền chữa bệnh của Hạ Lâm Hạ chúng tôi sẽ chi trả. Chúng tôi cũng sẽ chịu trách nhiệm thông cáo."

Quý Phùng Tuyết hờ hững liếc nhìn ông ta.

Không lâu sau, cô gái kia đã được đưa vào, nhìn thấy tình cảnh này, cô khó hiểu hỏi: "Tìm tôi có chuyện gì vậy?"

Người lập kế hoạch chỉ vào màn hình giám sát nói: "Có phải là cô động tay vào giày của Hạ Lâm Hạ không?"

"Không có, tôi chỉ nghe lời người ta dặn lấy cho cô ấy thử thôi." Cô gái nói.

"Nghe ai dặn?" Quý Phùng Tuyết hỏi tiếp.

"Phó Hiểu Toàn, cô ấy nói Hạ Lâm Hạ cảm thấy không hài lòng với trang phục."

Quý Phùng Tuyết và người lập kế hoạch liếc nhìn nhau, mỗi người đều có suy tính riêng của mình.

Chương trình bên ngoài đã kết thúc, nhóm nhạc nữ mới đã được thành lập và đang nhảy điệu nhảy của nhóm. Quý Phùng Tuyết đi ngang qua hậu trường, bầu không khí vui vẻ cũng không khiến tâm trạng chị tốt hơn, ngược lại còn trở nên nặng nề.

Chị gõ cửa, thấy Hạng Hoài Mộng đỡ Hạ Lâm Hạ khó khăn đứng lên, chị liền đẩy xe lăn trong tay đến: "Ngồi vào đây đi, đến bệnh viện kiểm tra trước."

Hạ Lâm Hạ sửng sốt một lúc: "Chị vừa đi đâu vậy?"

"Đi tìm ê-kip chương trình mượn xe lăn." Quý Phùng Tuyết giúp đỡ cô lên, sau khi ngồi xuống, mới kéo Hạng Hoài Mộng qua một bên, nhỏ giọng nói: "Tôi đưa cô ấy đi bệnh viện trước, bây giờ cô đến tìm ê-kip chương trình hỏi rõ đầu đuôi mọi chuyện. Ê-kip chương trình có trách nhiệm, tiện thể xem có thể thảo luận điều kiện gì không, cố gắng xén lông cừu càng nhiều càng tốt."

Hạng Hoài Mộng cảm kích nhìn chị: "Cảm ơn cô, tôi cũng đang lo sứt đầu mẻ trán đây, tôi đi hỏi ngay đây, để Lâm Hạ và Giang tổng có một lời giải thích rõ ràng."

Hạ Lâm Hạ ngồi trên xe lăn, thấy hai người nhỏ to nói chuyện với nhau, cảm giác như mình bị bỏ rơi, vừa định mắng mỏ thì đã thấy Hạng Hoài Mộng bước ra ngoài.

"Ơ, chị đi đâu!"

Hạng Hoài Mộng không quay đầu lại nói: "Chị đi tìm ê-kip chương trình, cô Quý sẽ đưa em đến bệnh viện."

". . ."

Hạ Lâm Hạ len lén liếc mắt nhìn Quý Phùng Tuyết, sau đó lập tức thu hồi ánh mắt, quay sang chỗ khác.

"Đi thôi, chúng ta đến bệnh viện chụp phim xác nhận thương tích trước." Quý Phùng Tuyết đẩy xe lăn ra ngoài, trợ lý của Hạ Lâm Hạ xách đồ bước theo sau.

Ê-kip chương trình chuẩn bị xe đưa đón, nhưng lên xe có chút phiền phức, Hạ Lâm Hạ ngồi như đại ca, nhìn xe nói: "Thế này sao tôi lên được, có thang trượt hay gì đó tương tự không?"

Quý Phùng Tuyết đi tới trước mặt cô, đưa hai tay ra: "Lại đây, tôi ẵm cô."

Hạ Lâm Hạ nói theo bản năng: "Không bao giờ."

"Vậy cô tự leo lên?"

Nghe vậy, Hạ Lâm Hạ không chút do dự dang hai tay: "Nào, tới đây ẵm tôi đi, xem tôi có đè chết chị không!"

Nói ẵm nhưng thật ra cũng không phải một mình chị ẵm, trợ lý cẩn thận đỡ phía sau, bên cạnh còn có mấy nhân viên vây quanh. Quý Phùng Tuyết chỉ hơi gắng sức là đã có thể nâng cô ấy lên.

Trọng lượng cơ thể của Hạ Lâm Hạ đè lên người chị, còn nhéo tai chị: "Nặng không? Tôi hỏi chị có nặng không?"

Quý Phùng Tuyết: "Nặng chết."

"Dám nói tôi nặng? Tối nay tôi cho chị không còn mạng để về!"

"Ừ." Quý Phùng Tuyết qua quýt đáp lại, nỗ lực hết sức đặt cô ấy lên ghế, mang theo xe lăn và đồ đạc của cô ấy, sau đó lên đường đến bệnh viện.

Vừa mới ngồi xuống, Hạ Lâm Hạ liền đặt cẳng chân bị thương lên đùi chị, "Xoa cho tôi đi."

". . ." Quý Phùng Tuyết hít sâu một hơi, tự nhủ lòng đây là thương bệnh binh. . . Là một thương bệnh binh có thể khiến người ta tức chết!

"Nhanh lên nào, bao nhiêu người đang nhìn đấy, bạn gái của chị cũng sắp đau chết rồi, chị nỡ lạnh lùng vô tình như thế sao? Người ta biết được là mất fan đó nha." Hạ Lâm Hạ dương dương đắc ý thúc giục.

Quý Phùng Tuyết nhìn cái gọi là "bao nhiêu người" theo lời cô, trên xe cũng chỉ có tài xế, trợ lý và hai thành viên trong ê-kip chương trình.

"Đau ở đâu?" Chị hỏi.

"Chân." Hạ Lâm Hạ chỉ vào đầu gối và bắp đùi, chu môi tỏ vẻ đáng thương, "Khổ quá đi à."

Đầu gối không tiện xoa bóp, Quý Phùng Tuyết nhìn vết tím bầm trên đùi, thở dài, hà hơi vào lòng bàn tay.

Hạ Lâm Hạ kinh hoảng: "Chị làm gì thế? Nhổ nước miếng à?!"

". . ." Quý Phùng Tuyết phớt lờ phản ứng của cô, đặt lòng bàn tay ấm áp lên, cẩn thận xoa bóp vết thương.

Một lúc sau, Hạ Lâm Hạ "ừm" một tiếng: "Ha. . . ừm. . ."

Quý Phùng Tuyết ngừng tay.

"Ừm. . . ah, đừng dừng lại, nhanh nhanh, cường độ thế này, đúng rồi, sướиɠ quá, tê hết cả người!"

Quý Phùng Tuyết: ". . ."

Những người khác: ". . . . . ." Chúng tôi chẳng nghe thấy âm thanh lạ lùng nào hết!

Đến bệnh viện chụp phim xác định không bị gãy xương, mọi người yên tâm lấy thuốc bôi ngoài da rồi chuẩn bị về nhà. Tới cổng bệnh viện, lần nữa đỡ người bị thương lên xe, cho xe lăn vào cốp, vừa đóng cửa, phía sau chợt có một chiếc xe dừng lại.

Biển số xe quen thuộc khiến Quý Phùng Tuyết nheo mắt, đứng yên nhìn sang.

Lát sau, Tiêu Vũ Nhiên bước xuống xe, vội vàng nói: "Bây giờ em mới xong việc, thế nào rồi, Lâm Hạ không sao chứ?"

"Không sao." Quý Phùng Tuyết nhìn cô ấy, trả lời.

Tiêu Vũ Nhiên thấp hơn chị nửa cái đầu, cô ngước nhìn lên mỉm cười: "Vậy thì tốt, không sao là tốt rồi, em trông thấy có vẻ nghiêm trọng, cứ sợ xảy ra chuyện."

"Vất vả cho em, xa như vậy mà phải chạy đến đây." Quý Phùng Tuyết khẽ mỉm cười, nói.

Tiêu Vũ Nhiên cũng cười: "Dù sao cũng là người em quen biết nhiều năm như vậy, bây giờ lại còn là bạn gái của chị, nói thế nào thì em cũng nên tới thăm."

Hạ Lâm Hạ ngồi trong xe đợi hồi lâu không thấy chị lên, quay đầu nhìn lại, liền bắt gặp cảnh chị đang cười nói với Tiêu Vũ Nhiên.

Cô nhoài người ra ngoài cửa xe, quát: "Có đi hay không!"

"Chờ một chút, tôi có vài câu cần nói với cô ấy." Quý Phùng Tuyết đáp, sau đó dẫn Tiêu Vũ Nhiên đến một góc bên cạnh, ngập ngừng.

Nét cười trên khoé môi Tiêu Vũ Nhiên càng sâu hơn, cô hỏi: "Chị có nhớ lần trước chị trông thế này là khi nào không?"

Quý Phùng Tuyết ngẫm nghĩ một lúc rồi trả lời: "Là khi ăn cơm ở nhà em, chuẩn bị tỏ tình."

Tiêu Vũ Nhiên cúi đầu cười, sau đó lại nhìn vào mắt chị: "Vậy lần này, chị muốn nói gì đây?"

"Có chuyện này tôi phải nói với em."

"Chị nói đi." Tiêu Vũ Nhiên gật đầu.

Quý Phùng Tuyết đắn đo nói: "Đáng lý ra tôi không nên can thiệp vào quan hệ bạn bè của em, nhưng người mưu mô như Phó Hiểu Toàn, tốt nhất là em đừng quá thân thiết."

Tiêu Vũ Nhiên sửng sốt: "Ý chị là gì? Em không rõ lắm."

"Chuyện Hạ Hạ ngã bị thương hôm nay là do cô ta lén lút làm ra, tôi không biết cô ta có muốn giở trò gì với em hay không, nhưng loại người này nếu tránh được thì nên cố tránh đi." Quý Phùng Tuyết khuyên nhủ.

Tiêu Vũ Nhiên lại ngạc nhiên vì cách chị gọi: "Hạ Hạ?"

"Ừm." Quý Phùng Tuyết nói, "Có vấn đề sao?"

Tiêu Vũ Nhiên lắc đầu, ngây người nhìn chị: "Em biết rồi."

"Tôi tin em có thể tự mình đánh giá." Quý Phùng Tuyết mỉm cười vỗ vai cô, "Quay về đi, tôi đưa cô ấy về nhà trước."

"Quý Phùng Tuyết!"

Bất ngờ nghe tiếng rống giận cách đó không xa, Quý Phùng Tuyết giật mình, quay đầu nhìn về phía Hạ Lâm Hạ, đối phương thò đầu ra: "Nhanh cút lại đây cho tôi!"

Quý Phùng Tuyết vuốt trán: ". . ."

Tiêu Vũ Nhiên không nhịn được hỏi: "Chị không sao chứ? Ở bên cô ấy OK không?"

Quý Phùng Tuyết mỉm cười không để tâm, "Cũng ổn, em cũng nhanh tìm bạn trai đi, tôi thấy em đã đổi mấy bạn trai cũ rồi."

"Em. . ." Tiêu Vũ Nhiên cắn môi dưới, nhìn vào mắt chị, lại hướng sang Hạ Lâm Hạ ở cách đó không xa, trong lòng đột nhiên nảy ra một ý nghĩ đáng sợ, "Nếu như em. . ."

"Quý, Phùng, Tuyết." Hạ Lâm Hạ hét lên từng chữ, "Tôi đếm đến ba, chị còn không tới nữa thì chiếc xe này sẽ lăn qua các người đấy."

"Tới đây." Quý Phùng Tuyết đúng là phục tính khí Đại tiểu thư của cô nàng này, nhưng bây giờ thương binh là lớn nhất, chị đành áy náy nhìn Tiêu Vũ Nhiên, nói: "Tôi phải đi đây, có gì lần sau hãy nói, tạm biệt." Sau đó bước lên xe.

Tiêu Vũ Nhiên đứng tại chỗ, nhìn chiếc xe dần đi xa, cảm xúc trong mắt nhạt dần, trong lòng dâng lên nỗi chua xót không thể giải thích.

Không khí trong xe rất nặng nề, không ai dám thở mạnh, nhất là người của ê-kip chương trình, xem ra lời đồn về tính tình Hạ Lâm Hạ và mối quan hệ không tốt với Tiêu Vũ Nhiên đều là thật.

Chẳng qua Quý Phùng Tuyết chỉ nói vài câu với Tiêu Vũ Nhiên đã ghen l*иg ghen lộn như vậy, đúng là mối quan hệ khó xử lý.

Sau khi đến nhà, chỉ còn lại Quý Phùng Tuyết và trợ lý đưa cô ấy vào nhà.

Vừa vào tới cửa đã nhìn thấy hai bô lão nhà họ Hạ đứng sẵn, vừa nhìn thấy cô, mẹ Hạ lập tức chạy tới, vành mắt vẫn còn ửng đỏ, hẳn là mới khóc xong.

"Tiểu Bảo! Tiểu Bảo con thế nào rồi, ba mẹ xem chương trình suýt nữa thì chết khϊếp! Có bị thương chỗ nào không? Lại gần đây cho ba mẹ xem nào!"

"Con không sao rồi." Hạ Lâm Hạ từ xe lăn đứng lên, kiên cường nở nụ cười, thậm chí muốn nhảy một bài thể dục theo đài để chứng minh cho họ thấy.

"Vào nhà trước hẵng nói." Cha Hạ điềm tĩnh nói.

Sau khi vào cửa cũng không còn chuyện của trợ lý nữa. Trợ lý vừa rời khỏi, cha Hạ điềm đạm lập tức thay đổi sắc mặt: "Tiểu Bảo, cục cưng à, té có đau lắm không con? Đã đến bệnh viện chưa? Bác sĩ nói thế nào? Con còn phải ngồi xe lăn? Không phải là bị gãy chân đó chứ?!"

Mặt Hạ Lâm Hạ in đầy sọc đen: "Không sao mà, chẳng qua là con lười đi bộ nên ngồi xe lăn cho tiện."

"Tiểu Bảo, con đừng gạt ba mẹ nha, đừng chỉ nói chuyện tốt mà không nói chuyện xấu." Mẹ Hạ căn dặn.

Hạ Lâm Hạ âm thầm nháy mắt: "Đừng gọi con là Tiểu Bảo."

"Đều là người trong nhà, có gì mà không gọi được." Mẹ Hạ nói: "Ở nhà ba mẹ vẫn gọi anh hai con là Đại Bảo còn gì."

Hạ Lâm Hạ nói: "Vậy chắc hai người cũng biết lý do con có ít tiền tiêu vặt rồi chứ gì*?"

(*Tiểu Bảo (小宝): tiểu là nhỏ, bảo là bảo vật, của quý. . ., nghĩa đen là ít của, dịch ra tên thì là bé quý bé yêu, cục cưng bé nhỏ. . .

Đại Bảo (大宝): hiểu theo nghĩa đen thì là lắm của, còn tên thì có thể hiểu là bé bự yêu dấu ha.)

Bô lão nhà họ Hạ: Kinh! Thì ra là vậy!

Quý Phùng Tuyết mím môi cười, nói: "Cô chú à, đây là thuốc dán của cô ấy, vậy con về trước, lần sau gặp lại ạ."

Mẹ Hạ ngẩn ngơ: "Con phải về sao? Hai đứa chưa sống chung à?"

Nói xong, hai người cũng ngây ra.

Đồng tử Hạ Lâm Hạ đảo loạn: "Sao tụi con phải sống chung?!"

"Hai đứa đã hẹn hò lâu như vậy rồi." Mẹ Hạ thâm sâu nói: "Ba mẹ cũng không phản đối việc hai đứa làm X trước khi kết hôn."

Quý Phùng Tuyết: ". . ."

Đồng tử Hạ Lâm Hạ tiếp tục chạy loạn: "Sao lại lâu! Rõ ràng bọn con mới. . . Dù sao cũng chưa được bao lâu!"

"Tiểu Bảo, con nói thật với mẹ đi." Mẹ Hạ đột nhiên lo lắng ngồi xổm xuống, hỏi nhỏ bên tai cô: "Có phải là vì lần trước con nói Tiểu Tuyết không được nên mới ở riêng không? Con không thể như vậy, phụ lòng phụ nữ không có kết quả tốt đâu!"

Đồng tử Hạ Lâm Hạ vỡ nát, hồn sắp lìa khỏi xác, cất lên tiếng nói mỏng manh: "Mẹ, mẹ có biết tại sao thì thầm được gọi là thì thầm không? Là không lớn tiếng giống như mẹ đó, cho nên mới gọi là nói, khẽ, khàng, thôi!"

Quý Phùng Tuyết đứng một bên nghe được rõ ràng, nhìn về phía Hạ Lâm Hạ bằng ánh mắt sâu thẳm biển khơi, Hạ Lâm Hạ nhìn thấy, chỉ muốn rút ngay vào vỏ rùa của Hạ Vô Địch.

"Tôi không được sao?" Quý Phùng Tuyết khoan thai nói: "Tiểu Bảo, cưng từng thử rồi sao?"

(Muốn xem không được chỗ nào thì mời các bạn quay về chương 8 nhé!)