Thẩm Gia

Chương 45: Phát hiện vợ ℕɠɵạı Ŧìиh

Ninh Nhiên còn tưởng rằng bản thân nghe lầm, dừng lại nhìn về phía anh để xác nhận: “Anh vừa nói cái gì?”

Phó Minh Viễn: “Anh nói có thể.”

Không biết vì sao, đáy lòng Ninh Nhiên cảm thấy chua xót.

Anh đồng ý nhanh như vậy, có phải là vì Thẩm Gia hay không? Lúc trước cô ta phải khó khăn tìm mọi cách mới làm cho anh cùng cô ta làm việc, lần này chỉ vì nghe tên của Thẩm Gia nên anh mới đáp ứng nhanh như vậy đúng không?

Thấy biểu cảm của cô ta không đúng, anh hỏi: “Làm sao vậy?”

Ninh Nhiên dùng lược chải đầu che đi biểu cảm của mình: “Không có gì, chỉ là lần này anh đồng ý nhanh như vậy, có phần không quen.”

Cô ta rất muốn hỏi rằng có phải vì nghe Thẩm Gia cũng ở đó hay không, nhưng kế hoạch và lý trí không cho phép cô ta làm như vậy.

Càng khiến cho cô ta buồn bực hơn là Phó Minh Viễn lại không trả lời cô ta, tiếp tục đọc sách của anh, bàn tay cầm lược của Ninh Nhiên khẽ run rẩy, ngay cả chính cô cũng không biết rõ bản thân tức giận là vì chồng lạnh nhạt hay là vì đố kỵ với Thẩm Gia.

***

Ngày xuất phát, trên đường đi hai vợ chồng cũng không có trao đổi gì, càng đừng nói là tiếp xúc thể xác, nhưng đến hiện trường, vừa nhìn thấy camera, gương mặt Ninh Nhiên lập tức tươi cười, vô cùng thân thiết ôm lấy tay của người đàn ông, tạo ra màn vợ chồng hàng ngày ân ái.

Từ trước đến nay, Phó Minh Viễn không thích dáng vẻ khoe ân ái này của giới giải trí, vì mặt mũi của Ninh Nhiên, anh nhịn xuống phối hợp.

Nhóm nhϊếp ảnh gia đã kịp thời chụp lại cảnh hiếm hoi này và quyết định làm điểm tuyên truyền chính cho phần đầu tiên.

Phó Minh Viễn cũng không lên sân khấu, anh chỉ ghi hình cùng Ninh Nhiên, sau đó ngồi vào trong nhóm nhân viên nghiệp vụ, lúc anh ngẩng đầu lên lần nữa, nhìn thấy cô gái nhỏ trong bộ quần áo giản dị đang cầm một lượng lớn đồ uống của nhà tài trợ xuất hiện trong ống kính.

Phó Minh Viễn khí chất ưu việt, cho dù là trà trộn trong đám người, Thẩm Gia liếc mắt một cái vẫn có thể nhìn thấy, cô đứng ngốc tại chỗ, cái khay trong tay “Lạch cạch” một cái rơi xuống bàn, đồ uống rải rác khắp nơi.

Vệ Lập Dương vội vàng nhặt lên, anh Đới Đào người phụ trách dẫn dắt chương trình cười lớn tiếng nói: “Nhìn thấy ai mà kích động như vậy? Thấy Tiểu Vệ sao?”

Thẩm Gia quẫn bách mà thu dọn: “Không phải, boss ở dưới kia.”

Cô trái lại rất thành thật, Phó Minh Viễn thấy cô thừa nhận bối rối vì mình, trong lòng thoải mái không ít, ngay cả khi khuôn mặt bị camera thuận tiện quay tới cũng đặc biệt gật đầu lại.

Bởi vì người đàn ông ở hiện trường, toàn bộ quá trình Thẩm Gia đều thẹn thùng, không nói gì, Lâm Mông ở bên dưới không ngừng nhắc nhở cô, nhưng lòng của Thẩm Gia đều bay đến lên người Phó Minh Viễn, trong mắt cô chỉ có người đàn ông, căn bản không chú ý đến sự nhắc nhở của Lâm Mông.

Hôm nay Ninh Nhiên làm khách mời, tất cả đề tài đều tập trung ở trên người cô ta, cô ta rất hưởng thụ loại cảm giác được các ngôi sao tâng bốc lên tận trăng như vậy, trong cơn say mê, lúc cô ta cười lại theo thói quen dựa lên người Vệ Lập Dương.

Vẻ mặt của Vệ Lập Dương trở nên cứng nhắc, ngay cả nhìn anh ta cũng không dám nhìn vẻ mặt của Pó Minh Viễn ở dưới sân khấu.

“Nhìn chị Nhiên kích động như vậy, có phải coi Tiểu Vệ là tổng giám đốc Phó hay không.” Đới Đào vội vàng hòa giải: “Bạn bè khán giả có thể không biết, chồng của chị Nhiên chính là tổng giám đốc Phó, hiện tại đang ở hiện trường, đến, đạo diễn sẽ quay lại tổng giám đốc Phó một lần nữa.”

Sự cố vừa xảy ra ở trong mặt sáng, nhưng đáy lòng Phó Minh viễn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.

Anh bình tĩnh quan sát kỹ toàn cảnh trên sân khấu, từng động tác nhỏ mà Ninh Nhiên đối với Vệ Lập Dương đều vô cùng tự nhiên.

Tuy rằng không nhiều lắm, cũng không vượt quá giới hạn, nhưng lại làm cho Phó Minh Viễn cảm giác có gì đó không thích hợp, giống như Thẩm Gia đối với anh vậy, mỗi động tác đều giống như đang làm nũng.

Mệt mỏi nhìn Ninh Nhiên, anh dời ánh mắt sang bên cạnh, chạm đến một đôi mắt đang si mê.

Phó Minh Viễn đưa tay lên miệng nhắc nhở Thẩm Gia kìm nén lại, Thẩm Gia cho rằng cô chảy nước miếng nên đưa tay lên để lau.

Phó Minh Viễn làm như không nhìn thấy, giống như ghét bỏ mà dời mắt đi, nhưng khóe miệng lại lặng lẽ cong lên ở một góc mà không ai biết.

Buổi ghi hình dài đằng đẵng kết thúc, sau khi quay xong sẽ đi về ngủ, các nghệ sĩ nhao nhao từ trong phòng đi ra, Ninh Nhiên đề nghị mời mọi người ăn một bữa cơm khai máy.

Người lớn ăn cơm sẽ không khỏi uống rượu, hơn nữa đều là người trong giới giải trí, Phó Minh Viễn không thích màn này, nên anh đã lấy cớ có công việc mà từ chối. Mà Thẩm Gia bởi vì chưa thành niên nên được Ninh Nhiên đồng ý cho đi về ngủ, nhưng cô ta lại gọi Lâm Mông đi cùng, nói là giúp Thẩm Gia lắng nghe ý kiến về việc quay chụp, để ngày sau dễ dàng nhắc nhở.

Sau khi đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, Thẩm Gia chắc chắn sẽ không ngoan ngoãn nghe lời đi về ngủ, cô lén lút đi ra ngoài hẹn Phó Minh Viễn.

Đương nhiên, địa điểm hẹn hò vẫn là khách sạn.

Nhân vật công chúng không tốt ở điểm là không thể nào đi đâu cả.

Hai người ngồi bên cạnh nhau xem phim, nhìn thấy chỗ nào buồn cười thì Thẩm Gia sẽ không tự chủ được cười dựa lên người đàn ông, giống như Ninh nhiên đối với Vệ Lập Dương vậy.

Phó Minh Viễn một mực suy nghĩ chuyện này, anh hỏi: “Con gái các cháu, khi cười đều thích dựa vào người khác sao?”

Trong ấn tượng của anh, Ninh Nhiên rất ít làm ra loại động tác ỷ lại như vậy với anh, cô ta luôn là người thanh nhã.

Thẩm Gia lập tức biểu lộ sự chân thành: “Khi cười cháu chỉ dựa vào người chú.”

Cô nói thêm: “Loại hành động thân mật như vậy, đương nhiên là chỉ dành cho người mình thích mà thôi.”

Vợ của anh thích Vệ Lập Dương sao? Phó Minh Viễn suy nghĩ.

“Sao vẻ mặt của chú lại kỳ lạ như vậy?” Thẩm Gia lo lắng nhìn anh, tay dán lên trán anh xem có bị sốt hay không.

Thấy nhiệt độ cơ thể bình thường, lập tức an ủi hôn một cái lên môi mỏng của anh: “Đừng buồn, cháu đang ở bên cạnh chú.”

Cô suy nghĩ một lúc, tiếp tục ngẩng đầu chạm vào môi dưới của người đàn ông: “Cháu nghe nói hôn môi làm cho cơ thể tiết ra dopamine làm cho người ta vui vẻ, cháu đã luyện qua thắt nút cuống anh đào rồi, hiện tại hôn rất lợi hại, chú có muốn thử hay không.”