Thẩm Gia bị ôm đến thở không nổi, cô cảm thấy không quen với sự chủ động của người đàn ông, cô không biết làm sao đứng lên: “Chú, chú làm sao vậy?”
Phó Minh Viễn ôm lấy mặt của cô: “Tôi sẽ đối tốt với cháu.”
Vẻ mặt của Thẩm Gia phát ngốc, cái này, đây là thế nào?
Không đợi cô làm rõ tình huống, điện thoại di động “Ong ong” rung lên.
Là Lâm Mông.
Thẩm Gia ra hiệu “Suỵt” với người đàn ông, sau đó bắt máy.
“Em đang ở đâu?”
“Ở, ở trong nhà vệ sinh.”
“Còn đang ở trong nhà vệ sinh? Gần mười phút vẫn chưa đi ra?”
Thẩm Gia nhìn Phó Minh Viễn, xấu hổ nói: “... Bụng của em không được thoải mái cho lắm.”
Lâm Mông lo lắng: “Không sao chứ? Em không bị choáng váng chứ? Chị sẽ đi vào tìm em.”
Dứt lời cúp điện thoại, không để ý đến lời giải thích của Thẩm Gia, cô nhanh chóng sửa sang lại quần áo từ nhà nhà vệ sinh nam chạy qua nhà vệ sinh nữ, cũng may là nhà vệ sinh nam không có ai, cô bước nhanh như bay đi vào nhà vệ sinh nữ, người bên ngoài ngay cả dáng vẻ cũng không thấy rõ, đã lập tức đóng cửa lại.
Đợi hơi thở bình phục lại, Thẩm Gia mới phát hiện qυầи ɭóŧ ướt đẫm, cởϊ qυầи lót ra nhìn, thấy ở đũng quần có vết đỏ.
Cùng lúc đó, Phó Minh Viễn cũng phát hiện trên duơng vật có máu tươi.
Vì vậy vào ngày hôm sau, tài khoản của Thẩm Gia nhận được một số tiền chuyển khoản lên đến bảy chữ số.
Cô nghĩ Phó Minh Viễn bị điên rồi, tận dụng thời gian rảnh rỗi gọi điện thoại cho Phó Minh Viễn.
“Cho cháu dùng, muốn mua cái gì thì mua cái đó.”
Thẩm Gia vừa nghe, mê tiền nói: “Vậy lấy đi trả nợ được không?”
“...” Phó Minh Viễn trầm mặc: “Căn nhà còn thiếu bao nhiêu tiền, còn dư lại cho cháu chi tiêu.”
Vì vậy không quá hai ngày, Ninh Nhiên nhận được một cuộc điện thoại từ bạn của cô ta.
“Ngôi sao nhỏ dưới tay của cậu kiếm được không ít tiền nha, có loại chuyện tốt như vậy sao mà cậu không mang theo cháu gái của mình?” Đầu dây bên kia trêu chọc nói.
“Kiếm được rất nhiều?”
“Đúng vậy, tiền thế chấp căn nhà kia của mình, toàn bộ đã được trả hết vào ngày hôm qua.”
Ninh Nhiên hét lên một tiếng: “Không có khả năng!”
“Làm sao không có khả năng, có muốn mình gửi ảnh chụp màn hình cho cậu không?”
Người đầu tiên trong đầu Ninh Nhiên nghĩ đến chính là Phó Minh Viễn.
Có phải chính anh là người giúp cô trả tiền hay không?
Từ trước đến nay Ninh Nhiên luôn tin tưởng vào trực giác của bản thân, quả thật, trực giác của cô ta cũng đúng.
Tuy rằng trái tim đã thuộc về Vệ Lập Dương, nhưng khi cô ta biết được chồng mình cho người phụ nữ khác số tiền lớn như vậy, trong lòng vẫn không thoải mái, cô ta rất cần được an ủi.
Nửa tiếng sau, Ninh Nhiên dựa vào trong lòng Vệ Lập Dương.
“Phó Minh Viễn mua nhà cho Thẩm Gia.”
Trong lòng Vệ Lập Dương vô cùng ngạc nhiên, nhưng không lộ rõ trên mặt: “Thật hay giả? Em không nhầm chứ?”
“Em lừa anh làm gì?” Ninh Nhiên chống đỡ cơ thể: “Anh có liên lạc được với bên kia không?”
“Đã sớm chuẩn bị rồi.”
Ninh Nhiên nằm xuống lần nữa: “Có thể để cho bên kia chụp ảnh.”
“Đã biết.” Vệ Lập Dương xoay người đè Ninh Nhiên ở dưới thân: “Chờ anh làm ăn thu được lợi nhuận, cũng sẽ mua nhà cho em…”
Ninh Nhiên rất hưởng thụ câu nói này, cô ta biết lấy điều kiện của Vệ Lập Dương muốn mua được căn nhà mà cô ta yêu thích, không biết còn phải chờ đợi trong bao lâu, nhưng phụ nữ mà, ai mà không thích nghe lời ngon tiếng ngọt, nếu Phó Minh Viễn có được một nửa miệng ngọt ngào của anh ta, cô ta cũng sẽ không nghĩ đến chuyện nɠɵạı ŧìиɧ.
Cô ta cười tủm tỉm leo lên vai của Vệ Lập Dương, hai thân thể quấn chặt lấy nhau…
***
Vệ Lập Dương nhận được ảnh chụp một tuần của thám tử, ngoại trừ khi về tiểu khu không thể đi theo được, thời gian khác đều chụp được, ngạc nhiên là cái gì cũng không chụp được.
Anh ta lại kiên nhẫn chờ thêm một tháng nữa, Thẩm Gia đều từ trong đoàn làm phim đi ra, nhưng vẫn không chụp được manh mối của cô và Phó Minh Viễn, ngược lại chụp được mấy tấm ảnh Vương Nguyên Đông khoác vai cô.
Tuy rằng mập mờ, nhưng lại không hề có tác dụng, anh ta ôm lấy eo của Ninh Nhiên thở dài: “Cứ tiếp tục như vậy thì đến khi nào anh và em mới có thể quang minh chính đại ở cùng một chỗ.”
Chó sói con làm nũng, làm sao mà Ninh Nhiên chịu đựng được, cô ta ôm anh ta dụ dỗ nói: “Kiên nhẫn thêm thời gian nữa, chỉ có chụp được chứng cứ, sau này chúng ta mới có cuộc sống tốt được, bằng không thì chính là chó rơi xuống nước.”
Vệ Lập Dương suy nghĩ, nói: “Nếu không thì để anh đi quan sát xem như thế nào?”
“Anh quan sát? Làm thế nào để quan sát?”
“Không phải đài Bưởi muốn mở một chương trình mới sao? quan hệ giữa em và bên kia rất tốt, cũng không khó để nhét anh và cô ấy vào.”
“Đó là một chương trình tạp kỹ chậm, phải ở cùng với nhau.”
“Ở cùng một chỗ không phải là dễ dàng thu thập chứng cứ hơn hay sao.”
Ninh Nhiên ghen tuông: “Anh là muốn quan sát hay là muốn ở cùng với cô ấy?”
Vệ Lập Dương ôm lấy cô ta, cười nói: “Em xem em nghĩ đi đâu vậy, anh không có hứng thú với nhóc con, anh chỉ thích một mình em thôi.”
Ninh Nhiên được phục vụ rất nhanh bị thu phục, đầu óc bắt đầu suy nghĩ cách thêm Vệ Lập Dương và Thẩm Gia vào, hai người đều phải là khách mời cố định.
Thẩm Gia vô cùng bối rối khi nhận được thông báo làm khách mời cố định của chương trình tạp kỹ, cô vừa hưng phấn vừa choáng váng.
Lâm Mông phân tích với cô: “Nghe nói là chị Ninh đẩy hai người lên, tổ đạo diễn có thể xào nấu tình anh em của hai người thành một chủ đề câu chuyện, em phải tương tác với Vệ Lập Dương nhiều hơn, có biết không?”
Thẩm Gia gật đầu, cô bổ sung: “Anh vệ rất tốt, chắc là không khó phối hợp.”
Lâm Mông hồi tưởng lại, cũng gật đầu.
Đợi cô ấy vừa đi, Thẩm Gia vội vàng gọi cho Phó Minh viễn chia sẻ tin tức tốt này.
Phó Minh Viễn chúc mừng cô, thì Ninh Nhiên lại tới.
Cô ta ngồi ở trên bàn trang điểm để chăm sóc da: “Tuần sau phải đi ghi hình một chương trình tạp kỹ chậm để ủng hộ cho Thẩm Gia, ở bờ biển, cảnh vật không tệ, anh có muốn đi cùng hay không, nhân tiện cảm nhận về công việc của em? Với lại đã hơn hai năm, anh vẫn chưa từng ghi hình một chương trình tạp kỹ nào với em.”
Phó Minh Viễn nhìn lịch trình, thứ tư thứ năm tuần sau đúng lúc chưa có kế hoạch gì.
Anh hỏi: “Thứ mấy tuần sau?”
“Thứ tư thứ năm, chỉ có hai ngày mà thôi.”
“Có thể.”