Thẩm Gia còn muốn bóc tiếp, nhưng Phó Minh viễn đã mở miệng từ chối, Thẩm Gia thấy hơi đáng tiếc mà liếʍ ngón tay.
Cơm nước xong xuôi, Phó Minh Viễn cáo biệt trở về, nhân lúc chỉ có hai người, Thẩm Gia ngại ngùng nói, “Cháu có thể thêm wechat của chú không?”
“Không thể.” Phó Minh Viễn hiển nhiên không muốn gặp lại Thẩm Gia.
Thẩm Gia mất mát bĩu môi, chưa từ bỏ ý định nói, “Vậy chúng ta có còn có thể gặp lại nhau không?”
“Không thể.”
Bị từ chối hai lần liên tiếp, khiến cho Thẩm Gia buồn bực mấy ngày, nhân vật đóng máy còn rầu rĩ không vui, nhưng mà loại cảm xúc sa sút này vừa vặn phù hợp với nhân vật bi thương của cô, người bên ngoài đều cho là cô nhập vai quá sâu, vì thế Lâm Mộng lo lắng tiến hành tư vấn tâm lý cho cô trong thời gian dài.
Quay xong bộ phim này, Thẩm Gia lập tức nhận vai phụ trong một bộ phim chiếu mạng khác, đây là một bộ phim chuyển thể tình yêu ngọt ngào, trong đó Thẩm Gia đóng vai nữ phụ độc ác, phân cảnh cũng không nhiều lắm, cô có thể nhận được vai này là vì đạo diễn và Lâm Mộng có quen biết, nên nhờ Thẩm Gia đến giúp đỡ.
Nhưng lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Gia, đạo diễn đã thay đổi suy nghĩ.
Gương mặt của cô rất thích hợp để diễn vai nữ chính ngây thơ thuần khiết.
Đạo diễn lập tức oán giận Lâm Mộng, “Sao cô không gửi hình ảnh hằng ngày?”
“Không phải ông đã nói là nữ phụ độc ác sao?” Lâm Mộng vô tội nói, “Gia Gia chúng ta không có cơ hội, cái này hơi khác với nữ phụ độc ác, em có muốn nhận không?”
Mặc dù là giúp đỡ, nhưng cũng phải xem là có thích hợp hay không.
Vai diễn đều đã được định sẵn, không có khả năng đổi Thẩm Gia thành nhân vật khác, đạo diễn lập tức thở dài, ông chỉ có tăng thêm phân cảnh cho Thẩm gia mà thôi.
Phân cảnh của nhân vật Thẩm Gia về cơ bản đều là hợp tác với nam chính, cho nên tăng lên tương đối dễ dàng, đạo diễn lại còn kiêm luôn nhà đầu tư lớn thứ hai chỉ sau nữ chính, cho nên vẫn có năng lực sửa lại kịch bản.
Không còn cách nào khác, ai bảo đoàn phim của bọn họ nghèo, mời diễn viên đều là những người mới vào nghề chưa có tên tuổi, giá trị nhan sắc đương nhiên là thua kém so với ngôi sao lớn, cho nên trong một thời gian ngắn, Thẩm Gia giúp đỡ chính xác là người có giá trị nhan sắc cao nhất, không thêm phân cảnh cho cô, thì thêm cho ai.
Càng quay, trong lòng đạo diễn càng vỡ vụn, người mới vào nghề, kỹ năng diễn xuất đương nhiên không thể nói là cao, nhưng tự nhiên điểm này cũng đủ để gϊếŧ chết phân nửa diễn viên trong đoàn làm phim, vì thế phân cảnh tăng thêm càng lúc càng nhiều, trực tiếp đẩy lên vị trí nữ hai.
Kinh phí phim chiếu mạng rất ít, vì thế giai đoạn đầu chỉ có thể thu hút người hâm mộ bằng cách tung các đoạn ngắn của phim, mà thu hút người hâm mộ nhất vẫn chính là nhan sắc, không thể nghi ngờ gì khi ngoài trừ nam nữ chính Thẩm Gia trở thành người có thời gian xuất hiện nhiều nhất trong các đoạn ngắn được tung ra.
Dần dần, Thẩm Gia tích lũy được nhóm người hâm mộ đầu tiên, người theo dõi trên weibo từ 0 biến thành 1000.
Thẩm Gia chưa từng thấy thế giới xinh đẹp như vậy, vội vàng chụp lại, mở weibo tìm kiếm tài khoản của Phó Minh Viễn, gửi một tin nhắn riêng qua.
Ừm, cô bị từ chối wechat và điện thoại, điều duy nhất mà Thẩm Gia có thể nghĩ đến chỉ có weibo, tuy rằng anh chưa từng trả lời một tin nhắn nào của cô.
Lần này cũng không ngoài dự đoán của cô là một mảnh yên lặng, Thẩm Gia đã quá quen thuộc mà cất điện thoại di động vào, tiếp tục cảnh quay tiếp theo.
Đầu kia thành phố, trên tầng cao nhất, một người đàn ông mặc âu phục lộ vẻ khó xử đối với tin nhắn riêng của nghệ sĩ dưới quyền bà chủ gửi cho ông chủ.
Anh ấy có nên cho ông chủ xem hay không?
Weibo của Phó Minh Viễn vẫn là do trợ lý Trần Khách quản lý, Thẩm Gia là một trong những nghệ sĩ ít ỏi dưới quyền của Ninh Nhiên, nên anh ấy đương nhiên là nhận ra weibo của Thẩm Gia, nhưng cô không có việc gì cũng gửi tin nhắn riêng cho ông chủ là có ý gì? Muốn quyến rũ ông chủ? Ông chủ có biết suy nghĩ của cô hay không?
Trần Khách do dự, nhưng vẫn quyết định yên lặng đặt máy tính trước mặt ông chủ.
Đối với trang weibo trên màn hình, Phó Minh Viễn cảm thấy khó hiểu.
Trần Khách nói, “Thẩm Gia gửi tới.”
Phó Minh Viễn ngẩn ra, “Biết rồi.”
Trần Khách quan sát vẻ mặt của ông chủ, thấy không có vẻ là gì chán ghét, vì thế anh ấy lập tức để lại máy tính rồi đi ra ngoài.
Từng tấm ảnh trường quay lướt qua trước mắt, một đường lật tới tấm cuối cùng, Phó Minh Viễn lần nữa kéo xuống phía dưới, nhìn tấm ảnh 1000 người theo dõi, anh đóng khung chat lại.
Thẩm Gia nghĩ cô không đợi được một tiếng chúc mừng của Phó Minh Viễn, ai ngờ tại bữa tiệc đóng máy đoàn làm phim của Ninh Nhiên, cô đã nhìn thấy bóng dáng của người đàn ông.
Đáng tiếc bên cạnh người đàn ông có rất nhiều người, Thẩm Gia không tìm được cơ hội để đến gần anh, cô không có cách nào khác là tìm một chỗ yên tĩnh để quan sát chú ý tìm cơ hội để đến gần anh.
Sân nhà cũng không phải là của Phó Minh Viễn, anh chỉ nói hai câu, lập tức trả lại cho chủ sân là đạo diễn Khương, mọi người lại bắt đầu vây xung quanh đạo diễn Khương, Thẩm Gia nắm lấy cơ hội này mà đến bên cạnh Phó Minh Viễn, cô nhẹ nhàng kéo tay anh, ý bảo anh đi ra ngoài với cô trông chốc lát.
Phó Minh Viễn đang định từ chối, nhưng Thẩm Gia đã quay đầu rời đi, anh hơi do dự, sau đó vẫn đi theo.
Đoàn người đều tụ tập ở bên kia, nên chỗ rất nhiều chỗ không có người, Thẩm Gia đi đến nơi ít ồn ào hơn thì dừng lại, cô lấy điện thoại ra mở trang weibo của mình, giống như muốn anh khen ngợi mà đưa điện thoại lên trước mặt anh.
“Nhìn xem, cháu đã được hơn hai nghìn người theo dõi.”
“Ừm.” Phó Minh Viễn nói, “Còn có chuyện gì khác không?”
Thẩm Gia sửng sốt, lấy điện thoại di động về, gật đầu khẳng định, “Có!”
“Cháu thật sự không thể thêm wechat của chú sao?”
Phó Minh Viễn quay đầu bỏ đi, Thẩm Gia cảm thấy hơi đáng tiếc, cô trở lại trường quay, Ninh Nhiên đã uống say, dựa vào người Vệ Lập Dương, may mà cô ta là vô tình ngã xuống, vẻ mặt của Vệ Lập Dương vô cùng kinh ngạc, có thể là để tránh hiềm nghi, anh ta thậm chí không đưa tay ra đỡ, mà là gọi nữ diễn viên khác.
Thẩm Gia làm nhân viên đương nhiên là phải làm tốt trách nhiệm của mình, nhận nhiệm vụ cùng với trợ lý đỡ bà chủ lên xe của Phó Minh Viễn.