Mặc dù hai người cùng nhau đi qua, lấy cái cớ là gặp phải cũng sẽ không khiến cho mọi người suy nghĩ nhiều, nhưng ngại vì trước có làm hành vi “Không tốt”, Phó Minh Viễn cố ý kéo dài khoảng cách với cô.
Đương nhiên, còn phải nhờ Thẩm Gia chỉ đường cho anh, còn bản thân cô thì chậm rãi đi ở phía sau, khi cô đang lấy tốc độ rùa bò đi đến, Ninh Nhiên đang nắm tay anh để thể hiện tình cảm.
Thẩm Gia vừa đi đến đã bị nhét vào tay một ly cà phê, cô vẫn chú ý hai người kia thể hiện tình cảm, cô phát hiện khuôn mặt của Ninh Nhiên lộ ra vẻ mất tự nhiên trong chốc lát.
Lại nhìn về phía người mới nhét ly cà phê vào tay cô, đây không phải là Vệ Lập Dương sao?
Suy nghĩ của Thẩm Gia lại hướng về một chỗ, cô chỉ cảm thấy hành động của Ninh Nhiên hơi kỳ lạ, nhưng rất nhanh lại quên mất, cô nói lời cảm ơn với Vệ Lập Dương, “Cảm ơn anh Vệ.”
Vệ Lập Dương giống như so tài, nói với Thẩm Gia, “Vừa vặn đặt đồ ăn, đi, tôi dẫn cô đi ăn cơm.”
Đúng lúc trợ lý của Vệ Lập Dương hai tay mỗi bên xách một chồng dài tôm hùm đất đến và phân phát cho đoàn làm phim, ánh mắt còn nhìn thoáng qua Phó Minh Viễn rồi rời đi, sau đó điên cuồng chạy qua.
Người phụ nữ vừa mới phát sinh tiếp xúc thân mật với anh, trong nháy mắt đã bị người đàn ông khác lừa đi, loại cảm giác này Phó Minh Viễn anh vẫn là lần đầu cảm nhận được, trong lòng không rõ là loại cảm giác gì, tóm lại là cảm thấy không thoải mái, hơi kỳ lạ.
Thẩm Gia không có quan hệ gì với anh, cho dù là không thoải mái cũng không có lý do gì để biểu hiện ra ngoài.
Người phụ nữ rơi vào thời kỳ yêu đương rất dễ điên cuồng, Ninh Nhiên không để ý chồng cô ta vẫn còn đang ở hiện trường, cô ta đã tự mình đi đến phòng trang điểm của Vệ Lập Dương, đi được vài bước mới phản ứng lại, một lần nữa trở về kéo tay chồng, mang theo trợ lý cùng nhau đi qua.
Ninh Nhiên là đàn chị lớn trong đoàn phim, ra mắt được 22 năm, lớn hơn tiểu thịt tươi Vệ Lập Dương gần chục tuổi, thân phận cách biệt, hơn nữa đã lập gia đình, vì muốn tránh hiềm nghi, cơ bản cô ta sẽ không một mình ăn cơm với nghệ sĩ nam, cho nên trợ lý của Vệ Lập Dương nhìn thấy Ninh Nhiên tiến vào, hơi ngây người ra.
“Ninh, chị Ninh.”
Thẩm Gia nhường chỗ ngồi lại, còn rất hiểu chuyện chạy đi lấy thêm mấy cái ghế, một cái trong đó là cho Phó Minh Viễn, sau đó còn cười ngọt ngào với anh, giống như đứa trẻ ngu ngốc không tim không phổi.
Ít nhất Phó Minh Viễn nghĩ như vậy.
Bàn rất nhỏ, bốn người mỗi người một bên lập tức chiếm hết bốn phía, thật trùng hợp chính là, Thẩm Gia ngồi đối diện Phó Minh Viễn, cho nên Phó Minh Viễn không muốn nhìn thấy cô cũng khó, anh vừa giương mắt là có thể nhìn thấy cô.
Ăn tôm hùm đất phải lột vỏ, đôi bàn tay trắng nõn kia luôn cử động tới cử động lui dưới mí mắt anh, làm anh không khỏi nghĩ tới đôi bàn tay kia không lâu trước đó mới nắm lấy dươиɠ ѵậŧ của anh.
Cô đang liếʍ bàn tay đã từng nắm lấy dươиɠ ѵậŧ của anh.
Thẩm Gia bị cay đến đỏ mặt, có thể là do cô thật sự rất thích ăn cay, nhưng lại sợ ăn nhiều sẽ ảnh hưởng đến cảnh quay buổi chiều, không ngừng liếʍ nước sốt ở đầu ngón tay, cái lưỡi màu đỏ tươi lướt qua đầu ngón tay non nớt, không hiểu sao Phó Minh Viễn nhìn thấy lại giống như cô không phải đang liếʍ ngón tay của cô, mà giống như là đang liếʍ dươиɠ ѵậŧ của anh vậy.
Phó Minh Viễn bị chính suy nghĩ đột nhiên xuất hiện này làm cho hoảng sợ, bản thân anh sao có thể có loại suy nghĩ như vậy? Hôm nay anh và Thẩm Gia, rõ ràng là chuyện ngoài ý muốn, anh không nên suy nghĩ đến phương diện kia nữa.
Trên bàn, Ninh Nhiên nói về đề tài kịch bản, nhân viên không liên quan Phó Minh Viễn và tôm tép như Thẩm Gia đương nhiên là không có cách nào để tham gia, Thẩm Gia mê ăn mà tự động che chắn cuộc đối thoại.
Ninh Nhiên và Vệ Lập Dương nói xong đối với một chỗ nào đó trong kịch bản sinh ra ý kiến bất đồng, lại ào ào đứng lên, cùng nhau đi ra ngoài, lúc này Thẩm Gia mới từ trong thế giới của mình thoát ra ngoài.
Cô ngẩng đầu từ trong chén cơm, vẻ mặt ngơ ngác nhìn về phía Phó Minh Viễn, “Bọn họ đâu rồi?”
“Đi tìm đạo diễn.”
Thẩm Gia “Ồ” một tiếng, cô nhìn thấy trong chén của Phó Minh viễn có một phần cơm nhỏ và một đĩa xương trống rỗng bên cạnh, lập tức mở miệng nói, “Chú Phó, chú không ăn cay được sao?”
Giọng nói còn mang theo sự đồng tình, ở thế giới thật cả ngày chỉ cô chỉ ăn món canh nhạt nhẽo, căn bản không có cơ hội ăn mấy món cay như này, sau khi cô đi vào thế giới này ăn, cô cảm thấy không ăn cay được là một chuyện đau khổ cỡ nào.
Phó Minh Viễn không ngờ cô sẽ hỏi vấn đề này, lắc đầu.
Thẩm Gia lập tức đoán, “Vậy là chú lười bóc vỏ?”
Phó Minh Viễn không nói gì, Thẩm Gia coi như anh ngầm thừa nhận, thở dài như một người lớn nhỏ, cô lấy trong hộp đồ ăn một con tôm hùm lớn nhất, bóc lấy thịt tôm cho anh.
Phó Minh Viễn còn nghĩ rằng chính cô muốn ăn, ai dè một giây sau, cô lập tức đưa miếng thịt tôm đến bên miệng anh, “Này, cháu bóc cho chú rồi, chú ăn đi.”
Phó Minh Viễn không nhúc nhích, Thẩm Gia cũng rất bướng bỉnh, vẫn giơ lên, cái này gọi là một vật khắc một vật, da mặt mỏng sợ da mặt dày, Phó Minh viễn cuối cùng cũng phải đầu hàng, há miệng nhận lấy.
Thẩm Gia thấy anh ăn, hai mắt sáng lấp lánh hỏi, “Thế nào, ăn ngon không?”
Phó Minh Viễn là một người khẩu vị thanh đạm, nên đối với anh loại thức ăn này không thể nói là ngon hay không ngon được, nhưng đối mặt với đôi mắt sáng lấp lánh của cô gái nhỏ, anh vẫn gật đầu.